Cơ Ngô Lê đem video quay được sau đó đưa cho Sở Trạm Đông.
Kỳ thật hắn cũng biết, đây là việc nhà của người khác, hắn không nên ngó đến.
Nhất là đem một màn vừa rồi quay lại cho Sở Trạm Đông xem, không phải là chuyện hắn nên làm.
Đàn ông quan trọng nhất là mặt mũi, nay vợ hắn ở bên ngoài... Vậy mà lại còn bị anh em tốt của hắn nhìn thấy, cho dù có cho hắn bao nhiêu mặt mũi cũng sẽ tức giận, nhưng là
Gần đây Sở Trạm Đông đối với Hàn Tử Tây thái độ biến hóa nhiều, nhìn trong mắt hắn, nếu như hắn thật sự yêu con nhỏ ăn mày đó, cô làm sao bây giờ?
Nhất định là cô rời đi quá lâu, cho nên Sở Trạm Đông mới có thể bị Hàn Tử Tây mê hoặc tâm trí, cô nhất định không thể để cho Hàn Tử Tây thực hiện được.
Hơn nữa, người phụ nữ bỉ ổi như vậy, căn bản là không xứng với Sở Trạm Đông!
Đột nhiên có tiếng vỗ tay, kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
"Pằng..."
Hàn Tử Tây bị tát một bạt tai.
Vẫn lại là Vân Uyển Nhi nói “ Hàn Tử Tây, cô nói cô khác cái gì,cô đừng quên thân phận của mình!"
"Đừng đánh Tiểu Tây,hãy đánh tôi đi!" Âu Dương Lâm bảo vệ cô, đau lòng vuốt ve mặt của cô: "Đau không?"
Hàn Tử Tây lắc đầu: "Không đau, anh Lâm anh mau nói cho bà nội anh biết, là tôi quyến rũ anh trước..."
"Không, rõ ràng là tôi, biết rõ em là phụ nữ có chồng, còn đối với em sinh ra tình cảm không nên có... Tiểu Tây, Sở thiếu nói rất đúng, chỉ hận gặp nhau không đúng lúc, nếu như còn có kiếp sau, tôi..."
Cơ Ngô Lê nghe không nổi nữa, một cước đá cửa xông qua: "Mày tmd có gan nói thêm câu nữa! Muốn kiếp sau phải không? Lão tử sẽ thành toàn cho mày!"
"Dừng tay!"
Đừng nghĩ Cơ Ngô Lê chỉ là một tên công tử, kì thực cũng rất có tài , nếu như không phải Sở lão phu nhân mở miệng ngăn cản, hắn thật sự là muốn đánh cho tên kia chết toi.
Lúc mà Hàn Tử Tây ngăn cản, Cơ Ngô Lê cũng không phân rõ mọi việc liền đánh, lại làm cho cô ấy bất tỉnh tại chỗ.
Cơ Ngô Lê sửng sốt một chút, yếu như vậy?
Đây là Hàn Tử Tây đã từng lấy một địch mười sao?
Hay là do hai người chơi quá hăng! , làm thể lực tiêu hao quá độ?
Nhìn Hàn Tử Tây xỉu nằm trên đất, Sở lão phu nhân thật bình tĩnh nói: "A Lê, giúp ta mang nó trở về."
Cơ Ngô Lê còn chưa động thủ, Âu Dương Lâm đột nhiên ôm ngang cô lên, vọt vào toilet, khóa trái cửa.
"Tên Âu Dương kia,đồ em gái mẹ mày , mày nhất định phải chết!" Cơ Ngô Lê tính tình nổi lên, cầm lấy cái ghế, đập tới.
Đây vốn là một căn phòng cũ kỉ, cánh cửa này chất lượng sao so được với tường nhà.
Một cái ghế, cộng với một cú đạp, cửa bị hỏng .
Bên trong Âu Dương Lâm ôm thật chặt Hàn Tử Tây, hoảng sợ lui về phía sau : "Cậu đừng tới đây..."
Cơ Ngô Lê cười lạnh một tiếng, sải bước tiến lên, đoạt lấy Hàn Tử Tây, lại thưởng hắn một đạp: "Âu Dương Lâm, mua quan tài sẵn đi, nếu không thật sự không còn kịp rồi!"
**
"Hí..."
Đầu thật đau quá .
Hàn Tử Tây xoa huyệt Thái dương, từ từ mở hai mắt ra, trong tầm mắt xuất hiện cảnh tượng vô cùng quen thuộc, cô đang nằm mơ à.
Không phải cô đưa Âu Dương Lâm về nhà sao?
Tại sao ở phòng của mình?
"Tỉnh rồi sao?"
Đột nhiên vang lên giọng nam đầy mị hoặc, khiến cô ngẩn ra,nghe tiếng nhìn lại.
Sở Trạm Đông hai tay ôm ngực, đứng ở mép giường.
Hắn mặc dù đang cười, nhưng Hàn Tử Tây lại có cảm giác sợ nổi da gà.
Đứng dậy, xuống giường, cô đối với hắn cúi người chào nói: "Thiếu gia!"
"Ừ, cảm thấy như thế nào?" Sở Trạm Đông bước lên, đưa tay sờ sờ đầu của cô: " Có ở đâu không thoải mái, nhất định phải nói cho tôi biết!"
"Không có!" Kỳ thật cô hiện đau đầu đến muốn nổ tung ra, so với đau đầu, cô càng hiếu kỳ chính là, cô làm sao ở nhà?
"Không có là tốt rồi!" Sở Trạm Đông lôi kéo tay của cô: "Đến,tôi cho cô xem thứ gì này..."