Hàn Tử Tây biết, cô làm như vậy, sẽ càng chọc giận Sở Trạm Đông.
Nhìn ánh mắt hắn là biết, hận không thể nghiền xương của cô thành tro.
Sở dĩ cô làm vậy, không phải là cô có khuynh hướng tự ngược, mà là muốn thanh tỉnh chính mình!
Hàn Tử Tây! Đối với người đàn ông này, đến bây giờ ngươi còn không thấy rõ ràng sao?
Mười sáu năm, hắn có thể coi ngươi còn không bằng một người qua đường, dù cho là một giây, ngươi còn có thể...
Nhưng cô chưa bao giờ hận, chỉ vì cô bị hắn chán ghét như vậy có thể nói là do cô gieo gió gặt bão, nhưng giờ khắc này...
Hàn Tử Tây nhìn ánh mắt Sở Trạm Đông, mặc dù vẫn không có chút rung động nhạt nhẽo nào, nhưng sâu trong con ngươi của hắn, còn có một tia hận!
Lúc này, đối với hận ý của người đàn ông này, cô có thể thấy được nó phát ra từ chỗ sâu trong đáy lòng hắn, theo mạch máu, hướng lên trên, làm cho một người luôn lý trí như cô cũng mất đi khống chế!
"Ba..."
Một cái tát giáng xuống gương mặt, dường như không phải tát vào mặt mình, một chút cũng không đau.
Ngực Sở Trạm Động phập phồng kịch liệt, sát khí quanh người hắn trở nên mãnh liệt, ánh mắt lạnh đến nỗi nhiệt kế cũng bị vỡ.
Một phát bắt lấy tay của Hàn Tử Tây, giận quá hóa cười: "Hàn Tử Tây, để cho tôi xem xem, đột nhiên cô khác thường như vậy, là do nguyên nhân gì?"
Gắt gao túm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực mình, tay kia nắm lấy cằm của cô, cười lạnh nói: "Là vì tối hôm qua sao?"
Câu nghi vấn, nhưng là giọng điệu khẳng định!
Nhắc tới tối hôm qua, ánh mắt Hàn Tử Tây liền không được tự nhiên.
Rốt cuộc tối hôm qua hắn xuất phát từ mục đích gì, cô vẫn không hiểu được, nếu chỉ có một chuyện giải quyết dục vọng, căn bản là không phiền tới cô.
Danh sách mỹ nữ của Sở thiếu, gần như có thể là một vòng trái đất, nghĩ muốn dạng gì, chỉ cần một cú điện thoại, vài phút là sẽ có!
Càng đáng nghi là hắn không có dùng biện pháp tránh thai, cũng không có bắt cô uống thuốc!
Chẳng lẽ là...
Ánh mắt cô không được tự nhiên, rốt cuộc vì sao Sở Trạm Đông lại hành động lạ lùng như đêm hôm qua, khi nhìn ánh mắt của Sở Trạm Đông, dường như còn có mang theo một tầng ý nghĩa khác.
Chột dạ!
Trong lòng cô liền trống rỗng!
Nắm chặt ngón tay, Sở Trạm Đông cười nhạo: "Hàn Tử Tây, cô thật đúng là tự đánh giá cao bản thân! Rốt cuộc làm sao cô có thể tự tin như vậy, dựa vào một bộ dạng dơ bẩn của mình, đã muốn ỷ vào được cưng chiều mà kiêu ngạo, mặt mũi của cô ở đâu?"
Muốn cưng chiều mà kiêu ngạo?
Cô sao?
Thấy bộ dạng tự giễu của cô, Sở Trạm Đông lại nói: "Quả thật cô giả bộ rất giống!"
Bỏ cô ra, hai tay hắn vòng trước ngực, ung dung nhìn nàng: "Muốn biết tại sao đột nhiên tôi lại ngủ với cô không?"
Tính cách đích thực của Sở Trạm Đông chính là như vậy, tức giận thì nói chuyện căn bản không để ý thân phận hay địa vị gì, tàn khốc mà thô bỉ!
Hàn Tử Tây đứng vững: "Mời thiếu gia nói rõ!"
"A! Hàn Tử Tây, quả nhiên cô đủ đê tiện!" Sở Trạm Đông gần như là nói bừa: "Là bởi vì đứa nhỏ!"
Đứa nhỏ?!
Thật đúng là!
Nói đến đây cũng rất kì quái!
Làm vợ chồng với hắn nhiều năm như vậy, tuy rằng Sở lão thái thái yêu thương cô nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ bức bách cô làm chuyện vợ chồng với Sở Trạm Đông.
Rõ ràng bọn họ vẫn ở riêng!
Lúc đầu bọn họ còn nhỏ tuổi, đã qua, như vậy bây giờ thì thế nào?
Cô đã hai mươi tư, Sở Trạm Đông lớn hơn cô bốn tuổi, đã gần ba mươi.
Mê tín cổ hủ, Sở lão thái thái cũng có thể được xưng là một lão ngoan đồng, thế nhưng lại chưa từng thúc giục vấn đề cô và Sở Trạm Động phải có đứa nhỏ!
Đột nhiên Sở Trạm Đông nhắc tới đứa nhỏ, là bà nói gì với hắn sao?
Ngay sau đó, Sở Trạm Đông đã giải nghi vấn cho cô!
"Tôi cần một đứa con, sinh con cho tôi, tôi có thể cho cô rời khỏi tổ chức!"
"Vì sao lại là tôi?" Có thể sinh con cho hắn, rất nhiều người phụ nữ muốn!
Sở Trạm Đông bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt cũng lạnh thấu xương: " Vấn đề này hỏi rất hay, bởi vì ... "