Edit + beta: Lily_Carlos

“Tiểu Chiêu, cho cậu cái kẹp sách hình lá phong tự tớ làm nè.” Vệ Giai cầm một cái kẹp sách hình lá phong vô cùng tinh sảo đưa cho Triệu Tiểu Chiêu, “Hôm qua cậu không đi xem vườn cây thật đáng tiếc, tớ được nhìn thấy rất nhiều loại cây thần kỳ, tớ còn chụp hình lại nữa chút nữa tớ lấy ra cho cậu xem.”

“Cảm ơn.” Triệu Tiểu Chiêu rất cảm động, tiểu bằng hữu này đi chơi còn nhớ tới bạn bè, hơn nữa còn mang quà về tặng cô, cô vội vàng lấy một con hạc giấy từ trong cặp sách ra đưa cho Vệ Giai, nói: “Vệ Giai, đây là hôm qua tớ gấp tặng cho cậu nè.”

“Thật là đẹp, Tiểu Chiêu, cám ơn cậu.” Vệ Giai cho Triệu Tiểu Chiêu mặt mũi, dù chỉ là một con hạc giấy nhỏ cô cũng tỏ vẻ rất yêu thích.

“Tiểu Chiêu, tớ cũng có cái tặng cho cậu, đây là bút chì Simba cậu thích nhất.” Lý Nghiên và Vệ Giai là ngồi cùng bàn, ngồi ở sau Triệu Tiểu Chiêu một bàn, Lý Nghiên trông thấy Vệ Giai đưa quà tặng, liền đem một cái bút chì có hình Simba cho Triệu Tiểu Chiêu.

Bây giờ đang có ột bộ phim rất ăn khách tên là ‘Vua Sư Tử’, Triệu Tiểu Chiêu rất thích nhỏ sư tử Simba, thường xuyên trò chuyện chủ đề này với hai người, Lý Nghiên là một người có tâm tư tinh tế nghe thế liền nhớ kĩ.

Triệu Tiểu Chiêu cũng đưa cho Lý Nghiên một con con hạc giấy, Lý Nghiên cầm lấy lộ ra nụ cười vui vẻ.

Cô nhìn thấy nụ cười này có chút hoảng hốt, ba người bọn họ chơi với nhau từ khi còn bé xíu, còn có bạn cùng lớp trông rất gầy tên là Lý Minh, bàn tử Trương Hạo Thiên, đầu lĩnh trẻ con Vương Chí Tường, ma bệnh Diêu Tĩnh.

Về sau, cô trở về quê liền không có tin tức của bọn họ, bây giờ suy nghĩ một chút, phần tình nghĩa này nói bỏ thì có chút đáng tiếc.

“Đạp, đạp, đạp.” Tiếng giày cao gót vang lên từ phía ngoài hành lang.

Vệ Giai che miệng vụng trộm nói: “Lão yêu bà tới, Tiểu Chiêu cậu mau ngồi đàng hoàng.”

Triệu Tiểu Chiêu cười cười, trở về chỗ ngồi xuống.

Trong trường học, luôn có cô giáo yêu thích một học sinh, cũng có cô giáo lại đặc biệt chán ghét. Cô từng cho rằng cô giáo này đặc biệt xem thường cô, lần nào cũng mở miệng ra là chế nhạo cô nói cô nếu không làm được tốt thì nhường cơ hội lại cho một người nào đó.

Sau khi cô trùng sinh, lại cảm thấy cô giáo bị bọn họ gọi là lão yêu bà này, đối sử với cô như vậy bời vì “ái chi thâm, trách chi thiết”* thôi. Nếu như cô ấy không để ý đến cô, vì sao có rất nhiều người mà lại chọn cô là người duy nhất đi tham gia vào cuộc thi thư pháp toàn thành phố chứ; nếu như cô ấy không để mắt đến cô, vì sao lại để cô đảm nhiệm nhân vật chính trong các tiết mục văn nghệ chứ; nếu như cô ấy không để mắt đến cô làm sao cô ấy có thể cho cô làm lớp trưởng chứ.

(*ái chi thâm, trách chi thiết: yêu thương càng nhiều thì yêu cầu càng cao.)

Bất quá cô luôn làm cho cố ấy thất vọng, lần lượt bỏ qua cơ hội cho đến khi cô ấy không còn ôm hy vọng gì vào cô nữa.

Năm nhất là lớp trưởng, năm thứ hai là tổ trưởng, sau đó năm thứ ba thư tư chỉ là một thành viên bình thường trong lớp. Năm nhất là nhân vật chính trong các buổi văn nghệ, đến năm thứ hai là người phối hợp diễn quan trọng, năm thứ ba là một nhân vật vô danh giáp ất bính đinh, năm thứ tư là người xem ở dưới sân khấu.

Cuộc sống bốn năm học tiểu học của cô, cô không có mặt mũi nào mà nói ra rất mất mặt.

Lần này, cô sẽ cố gắng hết khả năng của mình không để cho cô giáo hết sức nâng đỡ mình phải thất vọng.

Tiếng chuông vang lên.

Cô đứng dậy đầu tiên hô lớn: “Cả lớp đứng.”

Mọi người cùng nhau đúng dây, cô dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Vương Tuệ Hoa, nói: “Chúng em chào cô giáo!”

Vương Tuệ Hoa nhìn tiểu cô nương mang một cái khăn màu đỏ ở trên vai khác với các bạn khác, mỉm cười gật gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói với bọn nhỏ: “Chào các em ngồi xuống đi, ngồi xuống đi.”

“Cảm ơn cô ——!”

“Các em lấy sách giáo khoa lật đến...”

Chương trình học một ngày rất nhanh đã kết thúc, Triệu Tiểu Chiêu bị Vương Tuệ Hoa gọi vào văn phòng.

“Triệu Tiểu Chiêu, những ngày gần đây em biểu hiện rất tốt, kỳ thi giữa kì kia thi cũng rất tốt, sau này cần phát huy nhiều hơn.” Vương Tuệ Hoa luôn dùng vẻ mặt ôn hòa đối với học sinh mà bà ưng ý.

Tỉ như nói, kiếp trước cô ấy luôn dùng vẻ mặt ôn hòa đối với bạn học ngồi cùng bàn với cô —— bạn học Trương Vĩ, nụ cười lúc nào cũng xuất hiện trên gương mặt của bà; mà với cô bà ấy luôn làm mặt lạnh, nói chuyện luôn có ý tứ, còn nhớ khi đó cô vô cùng sợ cô giáo này nếu như đi trên đường mà thấy cô ấy thì chỉ muốn đi đường vòng mà thôi.

“Cảm ơn cô đã khích lệ, em sẽ tiếp tục cố gắng.” Triệu Tiểu Chiêu không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh nói.

“Bây giờ cô có một chuyện muốn giao cho em, tết nguyên đán chúng ta có một hội diễn văn nghệ đến lúc đó em hãy tới đó biểu diễn, có rất nhiều phụ huynh học sinh cùng khách mời tới đó để xem, cho nên chúng ta phải luyện tập bằng cả trái tim, em là lớp trưởng nên em phải hối thúc các bạn tập luyện.”

“Lần này chúng ta sẽ biểu diễn bài hát ‘con ong mật chăm chỉ’, em hãy liên lạc với cô giáo Ngũ dạy âm nhạc để cô ấy giúp các em tập múa vào thu âm bài hát.”

“Vâng, em đã biết.” Triệu Tiểu Chiêu đưa tay tiếp nhận bản nhạc, tiện tay mở ra, bài hát này là bài hát lúc bọn học học năm nhất đã học qua, tất cả mọi người đều đã biết hát nên không cần mất thời gian để học.

“Vậy em lấy về trước luyện tập cho thật tốt, thời gian nghỉ trưa ngày mai em tập hợp các bạn ở phòng học nhạc, luyện tập hợp xướng.” Vương Tuệ Hoa phân phó Triệu Tiểu Chiêu, lại tiện tay đưa mấy viên đường cho cô lại dặn cô đi đường cẩn thân ột chút rồi mới để cô về.

Cô đi đến cửa văn phòng, thấy mấy bạn học còn đang ôm lấy sách giáo khoa khổ sở học bài, Vương Tuệ Hoa mặt lạnh trừng mắt, dọa một đám sợ đến nỗi nước mắt cứ rưng rưng, cô cười cười đời trước cô cũng là một người trong số này, mà bây giờ cô lại cao cao tại thượng bị một đám nhóc nhìn bằng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ, quả chiên chơi lại trò chơi đã chơi một lần hoàn mỹ hơn nhiều.

Cô đeo cặp sách lên, đi ra khỏi khu phòng học lại nhìn trời thở dài.

Dựa vào, tại sao buổi sáng trờ còn nắng chói chang mà bây giờ lại mưa lớn như vậy, ba mẹ cô một người bán trà, một người đánh bài, đoán chừng sẽ không đến để đưa ô cho cô, cô chỉ có thể tự nghĩ biện pháp đành đi nhờ ô các bạn khác vậy.

Ai, không có cách, từ nhỏ cô đã độc lập như thế.

Lúc cô đinh quay vào lớp tìm Vệ Giai thì có người gọi cô lại.

“Tiểu Chiêu, bên này!”

Trong lòng Triệu Tiểu Chiêu nhảy một cái, giọng nói khàn khàn này không phải là của Bạch Minh Lam sao?

Cô quay đầu nhìn lại, liền thấy Bạch Minh Lam mặc trên người bộ đồng phục màu trắng xanh, đeo trên vai một cái ba lô màu đen, phủ trên mình một cái áo mưa trong suốt, đi một cái xe đạp việt dã màu vàng. Hai chân hắn để sanghai bên xe đạp, giày thể thao màu trắng, một chân đặt ở trên bàn đạp, một chân đặt lên mặt đất.

Trên trán hắn có chút ẩm ướt, trên mặt cũng có mấy giọt nước nhỏ lóng lánh.

Triệu Tiểu Chiêu không nhịn được dùng một tay che ngực.

Trái tim bé nhỏ, ngươi đừng có đập nhanh như vậy, phải bình tĩnh chút, lại bình tĩnh chút, hắn là vương tử điện hạ cao cao tại thượng, có thể cùng ngươi chơi, có thể cùng ngươi náo, nhưng không thể cùng ngươi yêu nhau, bởi vì ngươi không phải là công chúa.

Thẳng đến khi nhịp tim của cô chậm rãi bình phục, Triệu Tiểu Chiêu mới dùng giọng nói thanh thúy của mình đáp lại: “Anh Minh Lam, sao anh lại tới đây?”

“Anh biết cái đồ đàn như em nhất định sẽ không mang theo ô nên anh mới tới đón, mau ngồi ra đằng sau anh đưa em về nhà!” Bạch Minh Lam nhìn vẻ mặt trở nên phấn chấn của Triệu Tiểu Chiêu, trong lòng cũng trở nên bay bổng.

Bất quá, cùng lúc đó, tâm trạng của một người trở nên giống như thời tiết này vậy, rất âm trầm.

Cái gì mà anh Minh Lam, cái gì mà đồ đần, cái gì mà anh đưa em về nhà, hai người kia đứng trước mặt mọi người nói chuyện yêu đương có biết xấu hổ hay không hả!

Ngô Du nổi giận.

Mặc dù Ngô Du không thừa nhận, nhưng là hắn là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi lại có tính chiếm hữu cao. Mặc dù từ xưa đến nay hắn không hỏi Triệu Tiểu Chiêu về chuyện của nam nhân kia, thế nhưng hắn chỉ cố ý làm cho Triệu Tiểu Chiêu tin rằng hắn không để ý chuyện này nhưng thực sư không phải vậy, hắn để ý, nam nhân đầu tiên của Triệu Tiểu Chiêu không phải là hắn, hắn cũng để ý trong lòng của nàng không có hắn, hắn để ý tất cả những gì liên quan đến Triệu Tiểu Chiêu, bây giờ hắn lại thấy Triệu Tiểu Chiêu nhìn một nam sinh sau đó cười như một hoa si làm sao hắn có thể không tức giận cơ chứ!

“Triệu Tiểu Chiêu, không được đi!”

Ngô Du tiến đến, níu cánh tay cô lại cứng rắn nói: “Tớ đưa cậu về nhà.”

Triệu Tiểu Chiêu rất không kiên nhẫn, bạn học Ngô Du bạn nghiện việc kéo tay tớ rồi hả, có thể đổi thành cái chiêu khác không?

“Không cần đâu, anh Minh Lam sẽ đưa tớ về nhà là được rồi cũng không cần làm phiền đến cậu đâu.” Triệu Tiểu Chiêu nhẫn nại tính tình nói với Ngô Du.

“Hắn là thân thích của cậu sao?” Ngô Du hỏi.

“Không phải.”

“Cậu rất quen thuộc với hắn sao?”

Triệu Tiểu Chiêu không thể nhịn được nữa: “Dù sao thân hơn so với cậu, bạn học Ngô Du, tớ nhịn cậu rất lâu rồi đó chúng ta không quen thuộc với nhau lắm tại sao cậu cứ làm như chúng ta rất thâm rồi chuyện gì cũng muốn quản vậy! Mặc dù anh ấy không phải thân thích của tơ nhưng mà cậu cúng không phải! Cho nên làm phiền cậu nhường đường một chút, thuận tiện buông tay ra cậu chắn đường của tớ, cảm ơn!”

Trong đáy mắt của Ngô Du như đang nổi cuồng phong bão táp vậy, đôi môi hắn mím lại thành một đường thẳng, cánh tay chậm rãi buông xuống khẽ kéo tay áo cô.

Ai u má ơi! Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy mình sai lầm rồi!

Cô nhìn Ngô Du quay đầu ra chỗ khác, nhìn tiểu hài tử trước nay luôn ngạo kiều cô tự hỏi hắn đang làm sao vậy chứ, chẳng lẽ hắn đang làm nũng với cô sao!

Người này là tiểu nam hài bá đạo lại có khuynh hướng bạo lực, lại có thể làm nũng với cô sao, nhất định cảm giác của cô sai rồi!

Lập tức cô quả quyết kéo tay hắn ra, xông vào bên trong áo mưa của Bạch Minh Lam mà không nhìn hắn thêm lần nào nữa.

Mắt thấy xe đạp chậm rãi đi vào trong màn mưa, cô nhẹ thở ra, oa dựa vào, xém chút nữa cô liền mềm lòng cái điệu bộ đó của hắn suýt nữa làm cho vẻ ngoài cứng rắn của cô sụp đổ mà đồng ý đi cùng hắn, cô thực sự không chịu được bộ dang manh manh đó.

Ngô Du này đến cùng là cái quỷ gì vậy!

“Triệu Tiểu Chiêu, cậu cho rằng cậu trốn được sao?” Ngô Du nhìn theo bóng lưng của Triệu Tiểu Chiêu lẩm bẩm.

Dục tốc bất đạt, dù sao Triệu Tiểu Chiêu cũng không dễ dàng theo đuổi đến vậy, nếu như ngươi quá gấp rút cô ấy sẽ rút vào bên trong vỏ ốc của mình, kiếp trước nếu không gặp phải sự tình kia làm sao cô có thể gả cho hắn chứ?

Ngô Du luôn chăm chú theo dõi từng tình huống phát sinh ở bên ngoài, từ đầu đến cuối Bạch Minh Lam không nhìn qua bên này, trong mắt lộ ra một nụ cười trào phúng, người kia cũng không có đi qua nhưng hắn cũng không thể giữ người lại.

Nam nhân kia tất nhiên không phải là hắn!

Hắn chống chiếc ô màu đen lên, chậm rãi đi vào trong ghế xe, ra lệnh nói: “Đi theo phía trước cái kia cỗ xe đạp.”

Triệu Tiểu Chiêu trốn vào trong áo mưa của Bạch Minh Lam, hai tay ôm lấy eo Bạch Minh Lam, cô có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người Bạch Minh Lam, trong đầu hiện lên cảnh Ngô Du buông tay cô ra sau đó lộ ra thần sắc cô đơn.

Cô có phải là hơi quá đáng rồi không?

Không phải chứ, kỳ thật cũng còn tốt, đúng hay không, cô chỉ ăn may nói thật thôi mà.

Chỉ là trái tim của cái người tên là Ngô Du này làm bằng thủy tinh sao?

Đợi đến khi cô nhảy xuống khỏi xe đạp, Bạch Minh Lam nở nụ cười với cô sau đó nói lời từ biệt, cô mới ảo não lấy lại tinh thần, khó khăn lắm mỡi có cơ hội ở cùng một chỗ với người trong lòng, ngồi chung xe đạp, đi cùng nhau dưới mưa, nhưng trên con đường này cô lại không tận hưởng nó mà cứ xoắn xuýt vấn đề của cái đầu củ cải Ngô Du kia!

Thật là xúi quẩy, lần sau nhất định phải xa hắn một chút gặp hắn là y như rằng không có chuyện tốt!

Nhưng luôn có những sự việc ngoài ý muốn như vậy, càng không muốn gặp người lại càng xuất hiện trước mặt cô.

Triệu Tiểu Chiêu ăn cơm xong, liền thấy một người nam nhân có vẻ cùng tuổi với ba ba dắt một đứa trẻ đi vào cửa hàng nhà cô.

Đứa bé kia là người đáng chém ngàng đao bạn nhỏ Ngô Du, mà nam nhân kia chính là dượng của Ngô Du, Tạ Trí Hòa.