Edit: ღDuღ 

La Kiến Lan và Triệu Tiểu Chiêu khó có thời gian tâm sự, sau đó cùng ngủ trên giường.

Sáng hôm sau, Triệu Vinh Quốc đón bà ngoại đến rồi.

"Bà ngoại!" Triệu Tiểu Chiêu nhìn bà ngoại xanh xao vàng vọt, thân hình gầy gọc, trên người mặc một cái áo vải xanh cũ kỹ, trong mắt lập tức đầy nước mắt.

Tóc bà đầy hoa râm, lưng bởi vì quanh năm làm việc nặng, lại khuyết thiếu chất vôi, còng xuống như một cái nồi đất. Triệu Tiểu Chiêu nhìn thấy vẻ mặt bà ngoại bất an đứng ở ngoài cửa, bước lên phía trước đỡ bà.

"Ây, Niếp Niếp(*) không cần đỡ, quần áo của bà bẩn, đừng làm dơ quần áo xinh đẹp của cháu." Bà ngoại mắt thấy tay của mình lưu lại một vệt màu đen nhạt trên quần áo của Triệu Tiểu Chiêu, trong lòng vô cùng sợ.

(*)(cách gọi thân mật)

"Bà ngoại, không có chuyện gì đâu, quần áo dơ có thể giặt lại mà." Triệu Tiểu Chiêu nghe bà ngoại hèn mọn nói, trong lòng co rút đau nhói.

"Để bà bỏ dép đã, Niếp Niếp, chờ một chút." Bà ngoại nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu cười cười, run rẩy ngồi xổm người xuống muốn bỏ dép lê. Triệu Tiểu Chiêu vội vàng đỡ bà ngoại ngồi trên ghế, tháo dép ra cho bà, sau đó tìm một đôi dép lê bông vải.

Nhưng bà ngoại lại kiên trì không chịu mang, bà sợ chân của bà làm dơ dép, cứ đi chân trần như vậy là tốt rồi.

Triệu Tiểu Chiêu không lay chuyển được bà ngoại, chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn La Kiến Lan.

Hai mắt La Kiến Lan đỏ ửng, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, bà ngoại thoáng cái gầy thành như vậy.

"Mẹ, chân của mẹ bẩn như vậy, chẳng lẽ muốn làm dơ sàn nhà của nhà con, kêu mẹ mang dép thì mẹ mang đi!" La Kiến Lan đè nén nước mắt, hung dữ nói với bà ngoại.

"Mẹ, mẹ sẽ mang vào, Tiểu Niếp không nên tức giận, mẹ sai rồi." Bà ngoại từ nhỏ đã hiểu rõ La Kiến Lan nhất, chỉ cần La Kiến Lan mất hứng, cái gì cũng nghe bà(LKL).

La Kiến Lan nghe bà ngoại nói, nước mắt không ngăn được rơi xuống, bà cuống quít xoay người sang chỗ khác, đi về phía phòng bếp: "Tiểu Chiêu, dẫn bà ngoại đi tắm rửa một chút, lấy bộ quần áo mới trong tủ của mẹ cho ngoại mặc đi."

"Không cần, không cần, mẹ có quần áo sạch rồi." Bà ngoại vội vàng ngăn cản Triệu Tiểu Chiêu.

"Mẹ, mẹ có quần áo gì, quần áo rách nát như vậy còn có thể mặc sao? Mẹ muốn mặc như vậy đi một vòng, con còn muốn mặt mũi với hàng xóm!" La Kiến Lan đè nén tức giận từ trong phòng bếp bước ra.

Bà ngoại bị La Kiến Lan đinh ngay tại chỗ.

Triệu Tiểu Chiêu biết rõ ý tốt trong lòng của La Kiến Lan, nhưng nói như vậy, lại làm cho bà ngoại rất khó qua, cô chỉ có thể đỡ bà ngoại, đi nhanh vài bước, đến trong phòng tắm.

"Bà ngoại, bà ngồi trước một lát, con pha nước cho ngoại tắm." Triệu Tiểu Chiêu nói rất ôn hòa, chỉ sợ làm cho bà ngoại câu nệ càng thêm không được tự nhiên, "Bà ngoại, bà đừng khổ sở, tính của mẹ là vậy hay nóng nảy, kỳ thật mẹ cũng chỉ muốn tốt cho ngoại."

"Niếp Niếp, sao bà không biết tâm tư của Tiểu Niếp, tính tình của nó rất giống cha nó, thẳng thắn, nhưng trong lòng rất tốt, bà à, khổ sở không phải vì lời nói của nó, mà khổ sở cả đời này của bà chưa cho nó được cái gì, còn luôn làm phiền nó, trong lòng bà cảm thấy thật xin lỗi nó, lại cảm thấy may mắn bà có đứa con gái như vậy, nếu bà không có mẹ con, 7 năm trước, mẹ đã ngã chết ở bờ ruộng rồi."

Bà ngoại nói xong, nước mắt từ trong đôi mắt đục ngầu theo nếp nhăn trên mặt chảy xuống.

"Bà của Tiểu Niếp, sống là một người vô dụng, mạng khổ!" Bà ngoại cúi đầu xuống, thấp giọng nghẹn ngào.

"Mẹ của cháu có ngoại mới là phúc khí của mẹ, năm đó nếu không phải bà biết  nhìn người, chọn cho mẹ một người chồng đẹp trai lại có năng lực, sao có thể có cuộc sống tốt như vậy! Theo cháu thấy, số mạng của bà ngoại cũng không kém, có một con gái hiếu thuận, một con rể đẹp trai nhiều tiền, còn có cháu gái nhu thuận động lòng người như cháu, sau này ngoại ở chung với nhà cháu, nếu ba mẹ cháu ghét bỏ bà, thì cháu sẽ dưỡng lão tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung) cho bà."

Triệu Tiểu Chiêu pha nước đủ ấm, đỡ bà ngoại ngồi vào bồn tắm lớn, sau đó cầm ghế nhỏ, kéo ống quần của mình lên, ngồi ở sau lưng bà ngoại, giúp đỡ bà ngoại gội đầu, đấm bóp lưng.

"Niếp Niếp, bà ngoại tự làm được rồi, đừng để cháu mệt nhọc." Bà ngoại được Triệu Tiểu Chiêu hầu hạ, trong lòng cảm thấy khó chịu(*đây là trong lòng bà buồn bã về mình, nghĩ là không nên để TTC tắm cho bà, chứ không phải khó chịu theo kiểu chán ghét này kia nhé.)

"Bà ngoại, bà cứ thoải mái hưởng thụ là được, đừng nghĩ nhiều, cháu là cháu gái ruột của bà mà!" Triệu Tiểu Chiêu gội đầu thật kỹ cho bà, tóc bà ngoại phần lớn đều trắng, chỉ có trộn lẫn mấy sợi màu xám.

Kiếp trước, Triệu Tiểu Chiêu chưa bao giờ chăm sóc cho bà ngoại như vậy, chính là ở mấy ngày cuối cùng của bà ngoại, cô cũng chỉ nhìn xa xa, không dám tới gần. Có lẽ là người trưởng thành, trong lòng nghĩ được nhiều hơn, cho nên thấy dáng vẻ của bà ngoại như vậy, muốn làm gì đó cho bà ngoại, có thể làm cho bà ngoại vui vẻ, cũng có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình.

Trong phòng tắm, hơi nước chậm rãi tràn ngập toàn bộ không gian, trong thế giới sương trắng hầm hập, hai bà cháu ngẫu nhiên nói mấy câu, chậm rãi buông lỏng lúng túng trong lòng, lặng lẽ gần thêm một bước.

"Triệu Tiểu Chiêu, con xong chưa!" La Kiến Lan cách cửa phòng vệ sinh lớn giọng kêu, vẫn để cho Triệu Tiểu Chiêu nghe được, nhìn thấy tận mắt.

Triệu Tiểu Chiêu liếc mắt, chỉ cảm thấy tối hôm qua người mẹ hòa ái dễ gần tuyệt đối là ảo cảm giác.

"Xong rồi! Con để bà ngoại mặc quần áo tử tế sẽ đi ra."

Triệu Tiểu Chiêu cẩn thận thay quần áo cho bà ngoại.

Bà ngoại mặc không được tự nhiên, vẫn nói quần áo lúc trước thoải mái hơn.

Triệu Tiểu Chiêu nói câu để cho mẹ vui vẻ, bà ngoại mới miễn cưỡng đáp ứng.

Hai người đi ra phòng tắm, một đầu tóc bạc của bà ngoại được Triệu Tiểu Chiêu chảy thẳng, khuôn mặt nhẹ nhàng thoải mái, một thân áo sơ mi màu lam nhạt ống tay in hoa, quần dài tơ tằm màu đen thêu hoa văn, cả người có tinh thần hơn rất nhiều.

La Kiến Lan nhìn qua bà ngoại. Lúc này mới cảm thấy hài lòng một chút.

"Mau tới đây ăn điểm tâm." La Kiến Lan lại để cho Triệu Tiểu Chiêu đỡ bà ngoại ngồi vào chủ vị.

Một nhà bốn miệng, ngồi xuống ăn điểm tâm thật ngon.

Điểm tâm rất đơn giản, sữa đậu nành bánh quẩy, còn có cố ý chuẩn bị chén cháo cho bà ngoại, dưa muối, trứng vịt muối, củ cải trắng.

Bà ngoại vẫn còn có chút câu nệ, ăn chỉ nữa chén thì không ăn nữa, La Kiến Lan muốn nói chuyện, có điều bị Triệu Vinh Quốc ngăn cản, ông cho bà một ánh mắt, lắc đầu với bà.

La Kiến Lan thật vất vả nhịn xuống, cũng biết mình nóng nảy như vậy chỉ để cho bà ngoại càng thêm câu nệ.

Ngày hôm đó là chủ nhật, Triệu Tiểu Chiêu không cần đi trường học, nhưng dù sao cũng là học sinh lớp 10, La Kiến Lan vẫn kêu cô đi học bài, còn bà ngoại cũng không dẫn bà đi ra ngoài, chỉ để cho bà nghỉ ngơi thật tốt, làm quen với ngôi nhà mới này.

Triệu Tiểu Chiêu mang theo sách giáo khoa, đi tới phòng tự học gần tiểu khu đọc sách, bầu không khí bên trong phòng tự học thông thoáng hơn một chút, hơn nữa tài liệu càng đầy đủ.

Vừa đi ra cửa tiểu khu, Ngô Du gọi điện thoại tới, nói với cô có việc cần, Triệu Tiểu Chiêu nghe giọng nói của anh, biết chuyện này vô cùng quan trọng, thì hỏi địa chỉ gặp mặt, nắm quai đeo túi sách thật chặt, đi về phía hẹn gặp.

Triệu Tiểu Chiêu đi ra mấy con phố nhỏ, đi đến đường lớn, thì thấy xe của Tiểu Lý, cô bước lên gõ cửa sổ xe, Tiểu Lý mở cửa xe ra cho cô.

Triệu Tiểu Chiêu vừa ngồi vào xe, thì thấy Ngô Du đang cầm lấy Laptop, đang viết cái gì.

"Có chuyện gì?" Triệu Tiểu Chiêu đóng cửa xe hỏi.

Ngô Du nghe Triệu Tiểu Chiêu đặt câu hỏi, tháo mắt kính trên sống mũi xuống, xoa xoa mi tâm nói: "Chuyện lần trước có manh mối."

"Hả?" Triệu Tiểu Chiêu để túi sách xuống, đặt ở trên đầu gối, bởi vì nghe Ngô Du nói, thân thể có chút nghiêng về phía trước.

"Là ai?"

"An Hiên." Ngô Hiên nói ra hai chữ.

"An Hiên? Em và cô ta chỉ gặp mặt một lần, vậy mà cô ta lại kiếm người đến để đối phó em? Đầu óc của cô ta bị vô nước à." Triệu Tiểu Chiêu khó có thể tin.

Muốn nói cô và An Hiên có cừu hận gì, chính là diễn chung một nhân vật, bởi vì cũng ở trong một bộ phim truyền hình, cho nên càng dễ lấy ra so sánh này kia. Chẳng lẽ An Hiên này bởi vì người khác nói mấy câu Triệu Tiểu Chiêu cô diễn tốt hơn cô ta, thì muốn tìm người tới đây làm nhục cô.

"Em không tin?" Ngô Du hỏi.

Triệu Tiểu Chiêu lắc đầu nói: "Không phải không tin, chẳng qua là cảm thấy không hiểu nổi."

"Em  không hiểu được mấy vòng tròn luẩn quẩn này đâu. Trong đó có ít người bởi vì đã có danh tiếng có tiền tài, cho là có bộ phim truyền hình không có cô ta sẽ không có cách nào quay được. Bởi vậy nhìn ai không vừa mắt thì không kiêng nể gì cả nhục nhã người đó. Nhưng loại người phẩm hạnh có vấn đề này, lại luôn hoa nở đến cùng, chờ đến cánh hoa điêu tàn héo." Ngô Du nói.

"Có lẽ chính là như vậy." Trong lòng Triệu Tiểu Chiêu cảm thán một câu.

"Đan Đạo đã quyết định sửa lại phần diễn của cô ta, còn phần 《 Sao vậy 》, anh có một ý tưởng." Ngô Du xoay đầu lại nhìn Triệu Tiểu Chiêu nói, "Tiểu Chiêu nam nữ chính trông《 Sao vậy 》vẫn do hai người chúng ta diễn. Anh định đợi chúng ta lớn hơn chút nữa, chờ bề ngoại lại thành thục một ít, trở lại diễn cảnh nam nữ chủ trưởng thành. Còn phần cuối cùng có đứa nhỏ xuất hiện, thì để cho con của chúng ta đến diễn, lấy bộ phim này quay lại cuộc sống của chúng ta, em nghĩ như thế nào?"

Sử dụng một bộ phim truyền hình ghi chép lại cuộc sống của chúng ta.

Chủ ý này thật sự rất to gan.

Chế tác phim truyền hình luôn lấy lợi nhuận làm mục đích, bây giờ chu kỳ bộ phim này muốn kéo dài đến 20 năm, thật sự chỉ có người tiền nhiều như nước mới có thể có quyết tâm này!

Còn có một vấn đề rất quan trọng.

"Anh xác định chúng ta sẽ đi cả đời sao!."

Triệu Tiểu Chiêu hỏi.

Bọn họ chỉ có 13 tuổi, không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cứ quyết định như vậy, có tùy tiện quá hay không!

"Anh xác định!" Ngô Du rất kiên định.

Nhưng cô không xác định!

"Còn có một màn cuối củag《 Sao vậy 》, đứa bé diễn là con trai đó! Anh khẳng định chúng ta sẽ có con trai như vậy sao?" Triệu Tiểu Chiêu lại hỏi.

Nói đến con trai, Ngô Du lại nghĩ tới thằng nhóc thúi Ngô Ái kia, trong lòng của anh dâng lên một trận không thoải mái, vẫn là sinh con gái tốt hơn.

"Anh là người chế tác, sợ cái gì? Cuối cùng đổi thành con gái thì thế nào!" Ngô Du rất vô lại trả lời.

Triệu Tiểu Chiêu im lặng, đến lúc đó, anh đợi bị phun nước miếng đi!