Edit: Du

An Hiên từ studio đi ra, ngồi ở trên xe bảo mẫu, tâm tình vô cùng buồn bực. Muốn nói có tiếng tăm, Triệu Tiểu Chiêu cũng chỉ có chút danh tiếng trong trường học, dù sao quảng cảo trên TV chỉ là một tiểu minh tinh, người biết cũng không nhiều. Muốn nói kinh nghiệm, An Hiên xuất đạo trong nhóm nhạc nữ Đài Loan, đã từng có mấy cuốn album bán chạy nhất, sau này nhóm nhạc giải tán, 3 người tự phát triển cho riêng mình, An Hiên đóng phim truyền hình, lại đóng bộ phim 《 Tiên Kiếm 》 mới trở nên nổi tiếng trong đại lục. Mà chút kinh nghiệm nhỏ nhoi đó của Triệu Tiểu Chiêu, không đáng nhắc tôi. Cô thật sự không nghĩ ra, Đan Đạo luôn không có ý tốt trách cứ cô, nhưng lại bảo vệ Triệu Tiểu Chiêu như vậy, rốt cuộc có muốn hợp tác để cô ta diễn hay không.

"Tiểu Trần, gần đây có kịch bản nào để cho tôi diễn hay không?" An Hiên dựa vào lưng ghế dựa, cởi giày trên hai chân toát ra một mùi hôi khó chịu.

Tiểu Trần vội vàng nín thở, cố gắng làm cho vẻ mặt không chút thay đổi.

"Chị An, bởi vì chị phải chụp 《 dùng cái gì 》, cho nên gần đây trừ bỏ hoạt động chụp hình và đại diện phát ngôn cho một vài quảng cáo, thì không có gì nữa..."

Nhưng biến hóa rất nhỏ trên vẻ mặt cô, vẫn chọc giận An Hiên, cô ta giơ tay hung hăng tát "Bốp" một tiếng vào mặt Tiểu Trần: "Cô không súc miệng à? Miệng thúi như vậy!"

Kính mắt của Tiểu Trần cũng bị An Hiên tát rớt ở một góc trên xe, cô cúi đầu, nhịn xuống khó chịu trong lòng, nói: "Chị An, buổi sáng tôi có đánh răng."

An Hiên là người của công ty giải trí Long Đằng, Tiểu Trần được phân đến làm trợ lý cho An Hiên cũng được một tuần, lúc đầu nghe trợ lý từ chức kia mờ mịt nhắc nhở, có lúc phải cẩn thận An Hiên, cô lại vẫn nghĩ việc không đáng lo, dù sao trước mặt hay sau lưng khuôn mặt của An Hiên vẫn tươi cười vui vẻ, dù ngẫu nhiên nói vài câu không xuôi tai, cũng giống như đang nói đùa, không nghĩ tới hôm nay cô đã thấy được một mặt khác của chị ta.

"Sao, không phải miệng của cô thúi, chẳng lẽ do chân của tôi hả! Cô muốn thử hay sao?" An Hiên đưa chân của mình đến bên miệng Tiểu Trần.

Điều kiện trong nhà Tiểu Trần   không được tốt, còn có người em trai đang học đại học, cuối năm anh hai còn phải kết hôn thành gia, trong nhà cần một số tiền lớn, cũng không phải lúc cô có thể tùy hứng nói không làm thì không làm, cô chịu đựng mùi tanh tưởi bên miệng, cắn răng nói: "Không phải chị An, là miệng em... Thúi!"

"Ừ, đợi lát nữa đến công ty, cô đi bưng một chậu nước đến, bỏ thêm tinh dầu hoa hồng nhiều một chúc, đừng lắm miệng, nếu để cho tôi biết cô lắm miệng một câu, thì cô cút ngay!" An Hiên uy hiếp.

"Dạ." Tiểu Trần chỉ có thể ẩn nhẫn đáp ứng.

Sau khi Quốc Khánh chấm dứt, gần đây trong trường học không biết như thế nào, có một số bàn luận không tốt lén truyền lại.

"Cậu có biết không, lớp trưởng ban 3, Triệu Tiểu Chiêu đó kỳ thật đã không còn "cái kia" rồi?" Bên trong căn tin,  một bàn ăn bốn người, đang tụ tập một chỗ đè thấp âm thanh nói chuyện.

"Cái nào?" Bạn học nữ số 2 hỏi hỏi.

"Thì cái đó... Chỗ của nữ đó." Bạn học nữ số 1 đè thấp giọng nói, vô cùng xấu hổ nói từ đó ra.

"Không có khả năng. Triệu Tiểu Chiêu không phải vẫn không có bạn trai sao?" Bạn học nữ số 2 không dám tin hỏi.

"Tôi cũng nghe nói vậy? Cậu ta vẫn không có bạn trai, kỳ thật là được một thương nhân giàu có bao dưỡng, hình như là ông chủ để cho cậu ta chụp quảng cáo." Bạn học nữ số 3 cũng ghé đầu sang thần bí  nói.

"Nhưng cậu ấy vẫn nhỏ như vậy, tôi thấy thân hình của cậu ấy  còn chưa trỗ mã hết, ông chủ kia hẳn sẽ không có khẩu vị nặng như vậy đâu." Bạn học nữ số 2  có chút thích Triệu Tiểu Chiêu, không  tin đây là sự thật.

"Thì cũng có người như vậy đó, , cậu không thấy tin tức sao? Còn có đàn ông thích mấy bé gái nhỏ, có lẽ người bao dưỡng Triệu Tiểu Chiêu có sở thích như vậy? Hơn nữa tôi còn có một chứng cớ, bọn họ nói xử nữ hai đùi khi đi sẽ khép lại, nhưng lần trước tôi nhìn Triệu Tiểu Chiêu từ phía xa, giữa hai chân cậu ta rõ ràng có một đường khe nhỏ, hiển nhiên cậu ta đã không còn cái kia." Nạn học nữ số 1 còn nói.

"Đây là lý luận gì, vậy theo cậu nói như vậy, tôi cũng không còn cái kia sao, hai đùi của tôi cũng không khép, đó không phải liên quan tới cái kia còn hay không, mà vì mỗi người có khung xương khác nhau." Yên lặng nghe 3 người lên tiếng bạn học nữ số 4 phản bác.

"Cậu thì biết cái gì, dù sao tôi thấy Triệu Tiểu Chiêu như vậy, cũng không phải  người đứng đắn gì, luôn quyến rũ nam sinh, trang như Thánh nữ, nhưng bên trong thì ai biết được?" Bạn học số 1 tiếp tục nói.

"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta nhanh ăn cơm đi." Bạn học số 4 lý trí nhất ngăn lại mọi người còn muốn tiếp tục lên tiếng.

Nhưng bàn luận như vậy không chỉ ở một chỗ, trong toilet nữ, lớp thể dục, rừng cây nhỏ, đám người tụ tập một chỗ thảo luận về tin đồn liên quan đến Triệu Tiểu Chiêu.

Đại sảnh lễ động viên lớp học ban Sơ Tam, lần này Triệu Tiểu Chiêu làm đại diện diễn thuyết, được xếp ngồi ở hàng thứ nhất.

Rốt cuộc Hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu dài dằng dặc của mình, Triệu Tiểu Chiêu  đang sửa sang quần ái trên người, nghe hiệu trưởng lên tiếng mời hội trưởng Triệu lên bục diễn thuyết, thì đứng dậy cúi chào nhìn về phía mọi người, trong tay cô đang cầm bản thảo, ung dung đứng dậy, chậm rãi đi về phía bậc thang.

Đúng lúc này, một nam sinh đang ở gần bậc thang, đột nhiên đứng lên, trong tay cầm trứng vịt ung ném về phía cô, hơn nữa còn lớn tiếng kêu: Ghê tởm, cô có cái tư cách làm người phát biểu cho lớp chúng tôi? Cút! Lăn ra khỏi trường Nhất Trung của chúng tôi, chúng tôi không thể bởi vì một mình cô mà bị học sinh trường khác tùy ý nhục mạ, cô quả thật là sỉ nhục của trường chúng tôi!"

Mặc dù Triệu Tiểu Chiêu phản ứng nhanh nhẹn, nhưng cũng không tránh khỏi bị ném trúng.

"A." Tất cả học sinh trong phòng họp kêu lên.     

Mà Triệu Tiểu Chiêu đang đứng trước bậc thang, đồng phục sạch sẽ của cô đã biến thành màu đen, có mùi trứng thối, nhưng cô không có dừng lại, vẫn vững bước đi lên bục.

"Hèn hạ không biết xấu hổ, vậy mà còn dám tiếp tục đi lên, cô đi xuống cho tôi, lăn ra khỏi Nhất Trung của chúng tôi!" Nam sinh ném trứng vào người Triệu Tiểu Chiêu,  nhìn Triệu Tiểu Chiêu vẫn còn đi về phía trước, vẻ mặt vô cùng kích động, mắt thấy muốn lên bục đẩy ngã Triệu Tiểu Chiêu, may mắn bị giáo viên đứng gần ngăn lại.

Triệu Tiểu Chiêu đứng ở trên bục giảng, ánh sáng ngọn đèn chiếu trên người cô, vẻ mặt cô vẫn tự nhiên, không có nửa điểm băn khoăn bất an. Cô nhàn nhạt nhìn lướt qua nam sinh mắng mình, nói: "Cậu đang nói chuyện với tôi sao? Thật xin lỗi, tôi nghĩ cậu đã lầm, tôi nghĩ tôi hẳn không phải người ghê tởm hèn hạ trong miệng cậu. Nếu không phải nói tôi, tôi cần gì phải đứng lại!"

Mắt thấy nam sinh nghe xong Triệu Tiểu Chiêu nói, còn muốn nói gì nữa, giáo viên ngăn cản cậu ta lại, vội vàng bịt miệng nam sinh này, muốn kéo cậu ta đi xuống.

"Ư.. ư!" Nam sinh ra sức vùng vẫy.

"A!" Tay của người thầy giáo bị cậu ta cắn, thầy giáo bất ngờ không đề phòng bị đau, buông nam sinh ra.

Nam sinh này đạt được tự do, nhanh chóng chạy lên bục giảng, đưa tay muốn đẩy ngã Triệu Tiểu Chiêu xuống bục giảng.

"Đi chết đi, hèn hạ!"

"Cẩn thận!"

Một màn mạo hiểm này để cho tất cả học sinh dưới đài đều thất thanh kêu to.

Nhưng  hiển nhiên cậu ta đã đánh giá thấp giá trị vữ lực của Triệu Tiểu Chiêu, cô không trốn không né, ngược lại kéo tay nam sinh này, vật một cái quăng cậu ta ngã trên mặt đất.

"A!" Lưng của cậu ta chạm đất, đau đớn để cho cậu ta một trận hoảng hốt, cậu ta trợn mắt nhìn đến đèn huỳnh quang chiếu vào người Triệu Tiểu Chiêu nên không thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ nghe được tiếng cười trào phúng tươi càng rõ ràng của cô, sợ hãi nói, "Cô, cô muốn làm gì?"

"Hả, sao lại hỏi tôi, đáng lẽ người nên hỏi cậy muốn thế nào là tôi mới đúng?" Triệu Tiểu Chiêu nhàn nhạt hỏi lại, "Vừa rồi cậu có ý muốn giết người, tất cả học sinh ở đây đều có thể làm chứng, tôi đã báo cảnh sát, đợi lát nữa cậu đi theo cảnh sát để nói cậu muốn thế nào đi!"

"Cô không sợ chuyện xấu xa của cô bị lộ ra sao, nếu vậy tôi cũng không giữ thể diện cho cô làm gì." Nam sinh bị lời của Triệu Tiểu Chiêu kích thích, hô to, "Người này không xứng làm hội trưởng Nhất Trung, bởi vì phẩm hạnh của cô ta không tốt, tôi tận mắt thấy đêm khuya cô ta đi vào khách sạn với đàn  ông, mà còn thừa dịp cha mẹ cô ta không ở nhà, dẫn đàn ông khác về nhà, người con gái có phẩm hạnh như vậy, có thể làm gương cho chúng ta sao? Để cho chúng ta học cái gì, học dẫn trai về nhà như cô ta sao!"

Nam sinh này rõ ràng thô tục, còn chưa lớn đã nói những lời ô uế khiếm nhã như vậy, để cho mấy giáo viên và học sinh ở đây đều thay đổi sắc mặt.

"Cậu là học sinh ban nào, còn không ngậm miệng, nhanh đi xuống, nếu không đi xuống, tôi sẽ xử phạt cậu!" Hiệu trưởng đen mặt, đối mạt với người nam sinh làm ảnh hưởng đến danh dự người khác kể cả trường học, ông trực tiếp giơ lên thẻ đỏ cảnh cáo.

"Thầy đây là có tâm tư bao che, hoa mắt ù tai không rõ, rốt cuộc ai mới đáng bị phạt mà cũng không biết, tôi cho rằng trường chúng ta nên đuổi học loại học sinh hư hỏng như vậy, đây là công hiến cho trường học, nhưng thầy không xử phạt cô ta, mà đi xử phạt tôi? Tôi biết rồi, có phải thầy và cô ta cũng léng phéng, cho nên.... Ha ha, Nhất Trung, đệ nhất trung học, thật sự là nơi dơ bẩn không chịu nổi! Dĩ nhiên là một nơi lợi dụng tiền bạc quyền lợi, nơi giao dịch tình dục!"

Nam sinh càng nói càng thái quá, để cho tất cả học sinh đều kinh ngạc.

"Mau kéo cậu ta xuống, còn thất thần làm gì?" Hiệu trưởng kêu lên gõ tỉnh mọi người.

Điện thoại mobile phone 005 đã không còn là một đồ vật xa xỉ, trường học Nhất Trung là trường số một số hai của Thượng Hải, bên trong không thiếu người giàu có lại có quyền thế, Phú Nhị Đại, Quan Nhị Đại, hiện tại bọn họ đã chỉ sợ thiên hạ không loạn, vụng trộm cầm lấy điện thoại quay lại chuyện đang xảy ra.

"Cậu có chứng cớ gì?" Trong lòng Triệu Tiểu Chiêu cũng có chút rối loạn, chuyện người này nói, hiển nhiên là chuyện tháng trước cô và Ngô Du đi du lịch Hongkong. Nhưng bây giờ không có đối mặt phản bác cậu ta, thì sau đó dù giải thích như thế nào, chỉ sợ càng tô càng đen.

"Chứng cớ, chứng cớ là cái này!" Nam sinh từ trong ngực lấy ra một xấp hình, quăng lên không trung rơi đầy trên đất.

Những tấm ảnh bay lả tả, có tấm rơi vào trong tay học sinh đứng phía dưới.

Mọi người vừa thấy, đây là ảnh chụp trắng đen, trong tấm ảnh, một nam một nữ, cử chỉ thân mật, song song ra vào khách sạn. Sau đó còn có một tấm hai người quần áo thoải mái, ảnh này được chụp trong nhà.

Mặc dù ảnh chụp mơ hồ, nhưng nhìn quần áo và cách ăn mặc của người con gái trong đó, quả thật giống như Triệu Tiểu Chiêu.

"Sao, tin lời tôi nói chưa, người làm gương, người mà mấy người muốn noi theo, là loại người hư hỏng ghê tởm ai cũng có thể làm chồng đó, vẫn còn không cút khỏi Nhất Trung, lăn ra Thượng Hải, chạy trở về quê nhà của cô đi!"

Trên mặt nam sinh đầy vẻ đắc ý.

Mọi người đều im lặng, trong lòng bọn họ bắt đầu lung lay, dần dần khuynh hướng nghiên về phía nam sinh, thật sự chứng cớ này quá thuyết phục. Vốn bọn họ còn sùng bái Triệu Tiểu Chiêu, việc cô phụ kỳ vọng của bọn họ càng thêm phẫn nộ. Mọi người xì xào bàn tán, trước đó không lâu bàn luận về Triệu Tiểu Chiêu ở trong sân trường cũng một lần nữa xuất hiện trong tai mọi người.

"Chuyện là thật sao?"

"Hội trưởng Triệu, đây là thật sao?" 

Nam sinh thanh tú từng ở trong rừng cây nhỏ xin số điện thoại của Triệu Tiểu Chiêu, đứng lên hỏi, vẻ mặt vô cùng bi thương.

Triệu Tiểu Chiêu nhìn nghi ngờ trong mắt nam sinh này, lại nghe mọi người xì xào bàn tán, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, nên làm gì để vãn hồi cục diện đây?

Triệu Tiểu Chiêu giống như con thú nhỏ bị ép đến đường cùng, thế cục giằng co không thôi.

"Xôn xao!"

Miếng vải lớn che nắng bên ngoài lễ đường bị kéo ra, ánh nắng chói mắt bên ngoài chiếu vào, một bóng dáng xuất hiện ngược với ánh nắng, giọng nói trào phúng khàn khàn vang lên: "Đương nhiên không phải sự thật."