Edit: Flanty

Chờ lúc cha mẹ hai bên nhận được tin tức vội vã chạy tới bệnh viện, Mộc Tiểu Nhã đã ổn, ngược lại người canh giữ ở mép giường cô là Bạch Xuyên lại nhìn càng giống người bệnh hơn.

“Làm sao vậy?” Bạch Xuyên là người gọi điện thoại thông báo, anh chỉ nói một câu Tiểu Nhã nằm viện, còn những cái khác thì chẳng thèm nói đến, khiến cha mẹ hai bên đều vô cùng lo lắng.

“Ba, mẹ, anh cả, mọi người đến à.” Mộc Tiểu Nhã tuy mặc trang phục bệnh nhân, nhưng khí sắc hồng nhuận, mặt lại đang mỉm cười, chỉ nhìn cô cũng làm người khác cảm thấy nhẹ nhõm.

“Tiểu Nhã, con sao thế? Sao đột nhiên nằm viện?” Thẩm Thanh Di thấy con gái không có chuyện gì, trong lòng cũng đỡ khẩn trương hơn.

“Con không có việc gì, chỉ là… con mang thai.” Lúc nói đến mang thai, Mộc Tiểu Nhã vô thức dùng tay vuốt ve bụng mình.

“Cái gì?!” Tin vui đến bất ngờ, năm người đồng thời đứng hình.

Sau vài phút trầm mặc ngắn ngủi, Lý Dung hoàn hồn đầu tiên.

“Con… mang thai?” Bà kích động muốn đi qua đó, kết quả vị trí bên mép giường lại bị con trai mình chiếm giữ chặt chẽ, bà không qua được, đành phải đứng bên ngoài nhìn bụng Mộc Tiểu Nhã, “Chuyện khi nào, mấy tháng rồi?”

“Mới ba tuần ạ.” Mộc Tiểu Nhã đáp.

“Mới ba tuần, không sao, trẻ con mau lớn, sẽ lớn lên rất nhanh thôi.” Lý Dung cao hứng đến mức nói năng lộn xộn.

“Vậy sao đột nhiên con phải tới bệnh viện?” Thẩm Thanh Di cũng rất cao hứng, nhưng bên cạnh vui mừng, bà vẫn còn nhớ chuyện con gái phải đột ngột tới bệnh viện.

“Đúng vậy, sao lại đến bệnh viện, có chỗ không thoải mái hả?” Lý Dung cũng khôi phục lý trí, nếu nói chỉ là đến bệnh viện kiểm tra, thế thì không cần thiết phải nằm viện.

Mộc Tiểu Nhã nhìn Bạch Xuyên, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói con hơi thiếu dinh dưỡng, cho nên phản ứng sau khi mang thai khá lớn.”

“Mất cân bằng dinh dưỡng à, nếu không con với Tiểu Xuyên cùng dọn về nhà sống đi, để mẹ bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho thai phụ.” Lý Dung đề nghị.

“Mẹ, không cần đâu, có thể do gần đây con bận quá, với cả hôm nay còn chưa ăn tối nên mới như vậy. Bác sĩ nói, về sau con chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, ăn đủ ba bữa là ổn.” Mộc Tiểu Nhã thật ra không phải không muốn về Bạch gia ở, nhưng muốn cô mỗi ngày đều ăn thức ăn dành cho thai phụ, chắc chắn là cô chịu không nổi.

“Tốt hơn vẫn nên dọn về nhà, giờ con mang thai, bảo Tiểu Xuyên một mình chăm sóc con, chúng ta không yên tâm.” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng họ đều rõ, sao Bạch Xuyên có thể chăm sóc được người khác. Trước kia hai người dọn ra ngoài sống, vốn dĩ là Mộc Tiểu Nhã chăm sóc Bạch Xuyên, nhưng hiện giờ Mộc Tiểu Nhã còn phải cần người khác chăm sóc mình, do đó đương nhiên không thể để bọn họ sống một mình được.

“Cứ vậy đi, các con nên dọn về nhà.” Thẩm Thanh Di cũng tham gia thuyết phục.

“Mẹ, con biết mọi người lo lắng cho con, nhưng tạm thời con không muốn dọn về, hơn nữa Tiểu Xuyên cũng chăm sóc con rất tốt mà. Mẹ xem lần này đi, không phải anh ấy cũng đưa con đến bệnh viện kịp thời sao.” Nghe thấy tên của mình, Bạch Xuyên như có cảm giác, anh ngẩng đầu nhưng vẫn không nói gì.

Từ lúc vào cửa cho đến bây giờ, Bạch Xuyên một câu cũng không nói, nếu đây là một năm trước, mọi người sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng Bạch Xuyên của bây giờ, sắc mặt tái nhợt, biểu tình hoảng hốt, một bộ dạng như đã phải chịu sự sợ hãi khủng khiếp, thấy thế nào cũng không thích hợp.

“Nhưng…” Lý Dung còn muốn nói nữa, lại bị Bạch Tranh ngắt lời.

“Việc này về sau rồi nói, đã trễ thế này rồi, chúng ta vẫn nên để Tiểu Nhã nghỉ ngơi trước đi.” Bạch Tranh đưa một ánh mắt ám chỉ cho cha mình.

“Đúng đúng đúng, có chuyện gì thì chờ ngày mai chúng ta lại hỏi qua bác sĩ rồi nói, hôm nay chúng ta cứ về trước đã.” Bạch Quốc Du lập tức hiểu ý.

Giờ đã 10 rưỡi tối, đúng là thời gian đã muộn, suy xét đến yêu cầu nghỉ ngơi của thai phụ, mọi người quyết định tạm thời đi về, có chuyện gì để đến ngày mai lại nói.

Người hai nhà đi rồi, Bạch Xuyên vẫn không nói chuyện, hình như từ lúc bác sĩ thông báo cô mang thai, hơn nữa sau khi họ khẳng định cô không có việc gì, Bạch Xuyên cứ không nói chuyện như vậy. Anh chỉ lẳng lặng ngồi ở mép giường, nắm lấy tay cô không buông.

“Tiểu Xuyên, lên đây.” Mộc Tiểu Nhã xê dịch vào bên trong, vỗ vị trí bên người mình. Phòng bệnh của cô là phòng bệnh một người, giường bệnh rất lớn, hai người hoàn toàn có thể cùng nằm được.

“Anh chưa tắm.” Bạch Xuyên lắc đầu, vì một thời gian dài không nói chuyện nên giọng có chút khàn khàn.

“Không ngủ được, vậy anh nằm trò chuyện cùng em.” Mộc Tiểu Nhã khuyên.

Bạch Xuyên do dự một chút, sau đó đứng dậy rồi nằm xuống bên cạnh Mộc Tiểu Nhã, Mộc Tiểu Nhã thuận thế dựa vào ngực Bạch Xuyên.

“Có phải hôm nay em làm anh sợ không?” Mộc Tiểu Nhã vừa mới dứt lời, nhịp tim Bạch Xuyên đột nhiên tăng tốc giống như nhịp trống.

“Có thể nói với em không?” Mộc Tiểu Nhã kiên nhẫn dẫn dắt.

“Có phải anh rất vô dụng không?” Bạch Xuyên đột nhiên hỏi, “Em ngất xỉu, anh ngoài sợ hãi, cái gì cũng không làm được. Toàn bộ thế giới như bị một cái lồng lớn bao lại, anh muốn thoát ra ngoài tìm em, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.”

“Nhưng cuối cùng anh vẫn đưa em đến bệnh viện mà.”

“Đó là vì em tỉnh.” Bạch Xuyên nắm lấy tay Mộc Tiểu Nhã đang khẽ vuốt mặt mình, “Em vừa nói, cái lồng kia đã không thấy tăm hơi đâu.”

“Vậy anh đồng ý với em một việc được không.” Mộc Tiểu Nhã nghe được trong lời nói của Bạch Xuyên có sự tự trách.

“Ừ.”

“Nếu lần sau em lại ngất xỉu, anh đừng để cho cái lồng kia bao lại anh nữa, anh phải nhớ kỹ… đưa em đến bệnh viện an toàn là em có thể tỉnh lại.” Mộc Tiểu Nhã ôn nhu nói.

“Được.” Bạch Xuyên không biết mình có thể làm được hay không, nhưng anh sẽ cố gắng.

“Tiểu Xuyên, chúng ta có con rồi, anh còn chưa nói anh có vui hay không đâu?” Mộc Tiểu Nhã muốn nói chuyện vui vẻ để dời đi sự tự trách của Bạch Xuyên.

“Là nó làm em ngất xỉu à?” Bạch Xuyên hỏi.

“Không phải.” Mộc Tiểu Nhã trả lời không chút nghĩ ngợi, cô không muốn con còn chưa sinh ra đã bị cha mình ghét đâu.

“Vậy thì vui.” Bạch Xuyên ồm ồm trả lời.

Mộc Tiểu Nhã cạn lời, cái gì gọi là ‘vậy thì vui’, xem ra mười tháng tới, cô phải bồi dưỡng thật tốt tình cảm của Tiểu Xuyên dành cho bé con mới được.

Phụ nữ mang thai vốn thích ngủ, hai người nằm chẳng đến một lúc thì Mộc Tiểu Nhã đã ngủ rồi. Mà Bạch Xuyên lại nằm thế nào cũng không ngủ được, đôi mắt đen láy trợn to, mãi cho đến khi nắng sớm mới hơi thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cha mẹ hai bên lại tới nữa, Mộc Tiểu Nhã không lay chuyển được, cuối cùng vẫn theo Bạch Xuyên cùng trở về biệt thự Bạch gia. Hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật Lý Dung, niềm vui nhân đôi, hai gia đình vui sướng cùng nhau ăn một bữa tiệc sinh nhật.

“Tôi vốn đang nghĩ, chờ đến lúc bà nội Tiểu Xuyên mất tròn một năm thì sẽ bổ sung đám cưới cho hai đứa nhỏ, lần này lại phải lùi lại rồi.” Nói đến hôn lễ, Lý Dung không khỏi tiếc hận, Bạch gia bọn họ trước sau đều thiếu Mộc Tiểu Nhã một cái hôn lễ.

“Thật ra hôn lễ không quan trọng.” Cha mẹ Mộc không quá để ý đến chuyện này, ở trong mắt bọn họ, chỉ cần con gái hạnh phúc là được.

“Bà thông gia, bà nói thế tôi không đồng ý đâu, sao hôn lễ lại không quan trọng được. Nếu Tiểu Nhã là con gái tôi, cha mẹ của đối phương lại nói là không tổ chức hôn lễ, chắc chắn tôi sẽ không đồng ý cho bọn nó kết hôn.”

“Bà đang trách tôi lúc trước đồng ý quá dễ dàng à?” Thẩm Thanh Di trêu chọc.

Cha mẹ hai bên sửng sốt, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, giống như cha mẹ hai bên đang chỉnh nhau vậy, lập tức không nhịn được cười ha ha.

“Chúng ta đừng tranh luận nữa, đương sự còn chưa lên tiếng này.” Lý Dung hỏi Mộc Tiểu Nhã, “Tiểu Nhã, con muốn lúc nào tổ chức hôn lễ?”

“Con?” Mộc Tiểu Nhã suy tư một lát, cười nói, “Thật ra con hy vọng tối nay tổ chức.”

“Vì sao?” Mọi người khó hiểu.

“Nếu có thể, con muốn bé con làm hoa đồng[1] cho con.” Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh này, Mộc Tiểu Nhã lại cảm thấy nhân sinh viên mãn.

[1] Hay còn gọi là phù dâu nhí. Nhiệm vụ chủ yếu của các cô bé cậu bé này là cầm váy cho cô dâu, mang nhẫn tới để chú rể trao cho cô dâu hoặc sẽ đi trước, dẫn đường cho cô dâu chú rể tới nơi làm lễ hoặc tung cánh hoa, ruy băng màu để chào mừng đôi uyên ương.

“Vậy tối nay làm.” Lý Dung cảm thấy chủ ý này của Mộc Tiểu Nhã thật sự rất hay, nhưng chỉ một đứa trẻ thì không đủ làm hoa đồng, vì thế bà chuyển ánh mắt về phía con trai lớn, bất thình lình thúc giục, “Chừng nào thì con cũng sinh cho mẹ cháu trai cháu gái đây?”

“…” Bạch Tranh cứng đờ người, “Không phải đã có rồi sao?”

“Tiểu Xuyên là Tiểu Xuyên, con là con. nguyện vọng sinh nhật năm nay của mẹ à, đó là hy vọng con nhanh nhanh tìm một đối tượng kết hôn.”

Mộc Tiểu Nhã tuy chưa từng bị thúc giục kết hôn, nhưng trên thực tế đời trước cô đã nghe Phương Hủy và Lương Nặc Nặc oán giận quá nhiều rồi, nội dung oán giận vô cùng giống Lý Dung, khiến cô không khỏi cảm thán thế giới của các bà mẹ.

“Tiểu Nhã, bên cạnh con có cô gái nào thích hợp không? Giới thiệu cho anh cả con một người?”

“…” Mộc Tiểu Nhã đứng hình, cô chưa bao giờ nghĩ việc này lại rơi xuống đầu mình.

“Có độc thân không?”

“Thật ra là có…” Phương Hủy và Lương Nặc Nặc đều độc thân đấy.

Bạch Tranh hiển nhiên không nghĩ Mộc Tiểu Nhã lại nói ra, quét một ánh mắt qua đó.

“Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng ạ.” Phương Hủy đã từng gặp Bạch Tranh, ở ngay ánh mắt đầu tiên Phương Hủy đã nuốt nước miếng, lúc ấy Mộc Tiểu Nhã liền nói giỡn có muốn cô giật dây bắc cầu giúp không. Kết quả Phương Hủy nói một câu: Anh cả này nhà cậu, bề ngoài cực phẩm, dáng người cũng không tồi, nhưng hào quang quá mạnh, tính đến kết hôn thì… Nếu không cậu hỏi anh ấy xem có muốn một mối quan hệ ngắn ngủi không?

Như thế quá tra[2], cô nào dám giới thiệu tai họa này cho Bạch Tranh.

[2] Tra: dơ bẩn, xấu xa, không trong sạch. Thường nói về tra nam, tra nữ.

“Không sao, có thể làm quen trước, người trẻ tuổi có thể ở chung dần dần.”

Cũng không biết thế nào, sau một bữa cơm tối, Mộc Tiểu Nhã tự nhiên lại phải tiếp nhận công việc giới thiệu đối tượng cho Bạch Tranh.

———

Bạch Xuyên ngày hôm qua một đêm không ngủ, tinh thần hôm nay đều trong trạng thái không tốt, lúc ăn cơm còn hơi mơ màng sắp ngủ. Mộc Tiểu Nhã vốn dĩ cho rằng sau khi cô tắm xong, kiểu gì Bạch Xuyên cũng ngủ rồi, ai ngờ Bạch Xuyên vẫn ngồi ở đầu giường chờ cô.

“Sao anh còn chưa ngủ?” Mộc Tiểu Nhã đau lòng nhìn quầng thâm mắt của Bạch Xuyên.

“Anh có lời muốn nói với em.” Bạch Xuyên trả lời.

“Vậy anh nói đi.” Bạch Xuyên không thể giấu được bất cứ điều gì trong lòng, nếu không nói xong chắc chắn anh sẽ không ngủ được.

“Anh đã nghĩ được cách để ngăn mình không phát bệnh[3].” Mắt Bạch Xuyên sáng rực.

[3] Phát bệnh ở đây chỉ tình trạng tách biệt thế giới xung quanh của Bạch Xuyên lúc Mộc Tiểu Nhã ngất xỉu đó mọi người.

“Thật à?” Mộc Tiểu Nhã cho rằng mình nghe lầm, giới y học nhiều người giỏi như vậy mà cũng không có biện pháp, sao Bạch Xuyên có thể nghĩ ra?

“Ừ.” Bạch Xuyên gật đầu thật mạnh, “Anh suy nghĩ cả đêm qua, hôm nay lại nghĩ cả ban ngày, cuối cùng anh cũng biết vì sao anh phát bệnh rồi.”

Bạch Xuyên nhìn Mộc Tiểu Nhã chăm chú, chậm rãi mở miệng nói: “Bởi vì anh sợ hãi, sợ em sẽ chết.”

Từ trong mắt Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã thấy biểu cảm bất ngờ của mình, cô muốn lên tiếng trấn an, nói rằng mình sẽ không chết, anh nghĩ nhiều rồi, nhưng yết hầu lại không thể phát ra âm thanh.

“Nhưng bây giờ, anh không sợ.” Khoé miệng Bạch Xuyên lộ ra ý cười thoải mái, “Bà nội nói, con người sau khi chết đi, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy. Lúc anh phát bệnh cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không nghe thấy bất kỳ điều gì. Cho nên nếu em chết, anh cũng sẽ chết, chỉ cần nghĩ như vậy thì anh sẽ không sợ nữa.”

“Tiểu Xuyên…” Cuối cùng Mộc Tiểu Nhã Cũng tìm lại được giọng nói của mình, cô bắt lấy tay Bạch Xuyên, nói lời trái lương tâm, “Em sẽ không chết, anh đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

“Ừ, em sẽ không chết, anh cũng sẽ không chết.” Lúc Bạch Xuyên nói ra những lời này, biểu cảm giống vừa rồi như đúc. Đó là sự nhẹ nhàng trước nay chưa từng thấy, là niềm vui sau nỗi khủng hoảng.

Cho nên nếu cô chết, Tiểu Xuyên sẽ một lần nữa tự phong bế bản thân. Mà nếu cô không chết, anh sẽ giống như bây giờ vui vẻ nhìn cô cười?

“Được.” Mộc Tiểu Nhã bỗng chẳng muốn nghĩ xa xôi, miễn là bây giờ Bạch Xuyên vui vẻ. Kể cả ba năm sau, liệu trong thế giới của Bạch Xuyên có còn mở thêm một ô cửa sổ nữa không, tất cả đều giao cho bé con của bọn họ, và những người khác trong Bạch gia.