*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[04]
Bữa sáng được kết thúc một cách vội vã trong không khí khá gượng gạo, không ai nói lời nào.
Trước đó mẹ tôi cất công gọi điện đến để nhắc nhở về "nghĩa vụ của một người vợ" cho tôi: "Hãy trở thành một người vợ tốt, chu đáo. Con đừng quên những gì đã học tại trung tâm!! Còn phải….?? "
Tôi nghe mà choáng váng cái đầu, trả lời ậm ừ cho qua chuyện. Mắt liếc nhìn "chồng" đang cố tỏ ra lạnh lùng boy nhưng tại vẫn vểnh lên nghe lỏm..
Tôi:.....!! Anh đi làm diễn viên được rồi đó, diễn đạt hơn một số diễn viên ngoài kia luôn
Trong khoá học mà mẹ tôi đã đăng ký trước đó có đề cập rằng:" Trước khi chồng đi làm hãy tặng anh ấy một nụ hôn tạm biệt."
Nhưng vì để trừng phạt anh vì khi nãy làm tôi xấu hổ nên tôi quyết định lờ đi. Khi tiễn chồng ra cửa tôi cười ngọt ngào nói: "Chồng yêu! Tối anh nhớ về nhà sớm nhé, em sẽ đợi anh ở nhà!!"
Chồng tôi mặt không cảm xúc nhắc nhở tôi: " Khoá học lần trước em đi chơi à?"
[Này! Anh biết mọi bài học mà em được dạy đấy! Phúc lợi của anh đâu(ಥ‿ಥ) Em còn thiếu ánh một nụ hôn buổi sáng đó!!]
[A a hôn anh đi!! Không hôn anh dỗi em 10s đó!! Huhu hôn anh đi mờ
Nụ hôn buổi sáng ✓
Tôi đảo mắt, không cam tâm nhướn chân lên hôn chụt vào khoé miệng anh.
Anh trợn tròn mắt ngạc nhiên:[ Ahhhhhhh! Vợ hôn tôi!! A vui quá!! Huhu muốn hôn vợ quá đi. Nhưng mà không được! Mình là tổng tài lạnh lùng, không thể để cho vợ phát hiện mình nói dối được!! ]
[A có nên nhắc cô ấy lau miệng không nhỉ? Liệu cô ấy có nghĩ mình lắm chuyện quá hông nhỉ?? Mình muốn lau cho cô ấy quá!! Mấy tổng tài pá đạo cũng sẽ làm thế nhỉ hehe]
Anh trai này bị ngã đập đầu đến hỏng rồi à?? Anh có thể bình thường tý không!!
Tôi lạnh lùng đuổi anh đi làm. Lấy tay lau khoé miệng lẩm bẩm
[Anh trai có trí tưởng tượng thật phong phú! Tôi nghĩ mình nên khuyên anh ấy đổi từ kinh doanh sang diễn viên kịch nói mất]
[05]
Sau khi nhìn chiếc xe đi xa dần, tôi lái chiếc Maserati ra ngoài ngay sau đó. Hôm nay tôi có hẹn đi mua sắm với mẹ chồng.
Khi hai người phụ nữ đi mua sắm, họ có thể mua từ sáng đến tối.
Và tất nhiên chúng tôi đã đi mua sắm cả buổi sáng. Bà ấy đã lấy một túi đồ từ người quản gia và đưa cho tôi.
Tôi cứ ngỡ đó là bảo vật gia truyện nên hào hứng mở túi ra, dù sao báu vật của nhà giàu cũng không đơn giản.
Bà ấy đột nhiên nói:"Hân Hân! Đây là bữa trưa mẹ chuẩn bị cho con và A Thành. Con hãy đưa đến công ty rồi ăn cùng nó nhé."
Mặc dù bên ngoài tôi nở nụ cười đồng ý nhưng trong lòng lại bất mãn: [ Chẳng nhẽ không có người đàn ông đấy thì cơm ăn không ngon sao. Nghĩ thôi mà thấy con đường phía trước đầy chông gai hazz]
Tôi không cam tâm đến công ty nhà họ Vũ, nhưng lễ tân lại ngăn không cho tôi vào, họ nói rằng muốn gặp giám đốc cần đặt lịch hẹn trước. Mặc dù tôi đã nói hết lời nhưng họ vẫn từ chối.
Đúng là một nhân viên tận tụy với công việc. Nghĩ một lúc tôi quyết định gọi cho thư ký Dư.
Vì để thể hiện mình là một người vợ hiền tôi nhẹ giọng nói: " Trợ lý Dư, giám đốc của các anh có ở đó không? Tôi muốn đưa đồ ăn trưa cho anh ấy."
Trợ lý Dư hơi giật mình, hồi lâu mới đáp lại: " Giám đốc hiện tại đang họp, xin phu nhân đợi một lát. Để tôi xuống đón cô!"
Khoảng 10p sau trợ lý Dư hớt hải chạy ra và dẫn tôi vào thang máy đi thẳng lên văn phòng giám đốc.
Sau khi ngồi đợi ở văn phòng một lúc, giọng nói than thở của ai đó vàng lên sau lưng:
[ Huhu nhớ vợ quá, hóa ra lời lão phu nói trước kia đều là sự thật, một ngày không gặp nhau mà cứ ngỡ như 3 thập kỷ vậy, A a vợ ơi anh nhớ em quá, muốn vợ ôm(ᗒᗩᗕ).]
Trong lòng tôi thầm nghĩ:[ 4 tiếng trước chúng ta vừa gặp nhau thôi đó cha nội!!]
Cánh cửa phòng mở ra, chồng tôi vẫn mặt lạnh như hôm qua: " Sao em lại đến đây? Hôm qua cưới còn mệt thì nên ở nhà đừng chạy đi lung tung!"
Bên tai tôi ong ong: [Hôm qua mới kết hôn vợ anh nhất định sẽ rất mệt mỏi]
[Huhu anh cảm động quá, vợ mệt mà vẫn đến mang đồ ăn cho anh, anh yêu em nhiều lắm ó]
Anh nghĩ tôi thật sự muốn đến?Hazz thôi bỏ đi, không nên nói lý lẽ với tên cuồng yêu đương.
Tôi híp mắt cười ngọt ngào, nắm lấy tay anh làm nũng:" Lão công, em hôm nay đến để đưa cơm cho anh. Anh không thích em đến sao.."
Tôi dùng đôi mắt lòng lanh nhìn anh, anh ậm ừ vài tiếng rồi chuyển sự chú ý lên bàn tay tôi nói: " Sau này không cần mất công đưa đồ ăn đến đây nữa. Anh có thể tự ăn ở công ty"
Trong lòng lại vui mừng hò reo như có vàng: [Hihi tôi sẽ đăng khoảnh khắc này lên để diệt bọn cẩu độc thân. Ông đây được vợ quan tâm ]
Tôi cười cười, hơi uốn người: " Không được, em là vợ phải có nghĩa vụ chăm sóc chồng mình chứ! Sau này ngày nào em cũng mang cơm cho anh nhé!!"
Trợ lý Dư ngoài cửa nhìn thấy một màn này không nói gì, tự giác đóng cửa lại. Tôi tàng hình…
Sau bữa ăn tôi biết được từ một tin người bạn của chồng, anh ấy đã đăng bữa ăn hôm nay với caption không thể nào sến hơn " Bữa trưa cùng vợ yêu"
Tôi:...
Anh đã thành công cho mọi người thấy anh là một simp chúa:))