Chương 8

Sưu tầm

Anh đưa nó về phòng. Sự hiện diện của hắn trong căn phòng mới giờ đây không còn quan trọng với nó nữa. (Anh đã thuê cho nó một phòng khác cạnh phòng anh)

Dù trong tim, hình bóng hắn vẫn chẳng thể nhạt nhòa nhưng vì nó đang mãi tin rằng Đình Nhân thực sự là người dấu mặt đó nên nó cố chèn tình cảm với anh vào tim.

- Em ngủ ngon nhé! - anh dịu dàng kéo chăn lên, nhìn nó âu yếm rồi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa

Hắn đã chờ trước cửa phòng anh từ lâu. Nhìn anh bằng đôi mắt hoang dã hắn nói

- Tại sao anh lại nói dối? Người đó không phải là anh kia mà.

- Tôi đâu có nói mình là người đó. Tại San San tự tưởng tượng đó chứ.

- Vậy anh phải nói rõ ràng với cô ấy chứ

- Sao tôi phải làm vậy chứ, San San thật sự rất xinh đấy- Anh nói rồi lướt qua mặt hắn

- Anh nói vậy là ý gì, tôi sẽ nói với San San về mọi chuyện

- Anh nghĩ cô ấy tin anh sao? Tùy...

Hắn thẩn thờ trước cửa phòng nó, khẽ đẩy cửa vào hắn nhẹ nhàng ngồi cạnh nó. Bàn tay hắn chạm nhẹ lên má nó, chút ấm áp kia lại đột ngột dội lại trong nó. Choàng tỉnh dậy, nó chợt nhận ra xung quanh không hề có ai

- chắc là anh rồi, anh đã luôn ở cạnh mình sao

Nó vội vã ra khỏi phòng, vừa lúc ấy Đình Nhân cũng đang định đi ăn sáng

- San San, em dậy rồi à, anh sợ em còn mệt nên không đánh thức

- Anh đã chăm sóc em suốt đêm qua phải không, em có thể cảm nhận được mà

- Là Nhật Phong, cậu ta đã ngồi cạnh San San suốt đếm qua sao?

- Anh, thú nhận đi.

- Ừ

- Hỳ... - nó vừa cười vừa quàng tay thân mật đi cùng anh xuống nhà ăn

- Ừ sao? Trần Đình Nhân anh đang nói dối đó. - hắn chợt hiện ra sau nụ cười vô tư của nó.

Bữa sáng kết thúc, nó trở về phòng

- San San! Tôi có chuyện muốn nói với cô. - hắn kéo nó lại

- Tôi với anh có gì để nói chứ

- Trần Đình Nhân hắn đang lừa cô đó, hắn không phải...

- Những gì anh nói là thế à. Vậy thì quên đi, đừng nói xấu người khác sau lưng như vậy.

- Tôi ...

RẦM

Nó đóng sầm cửa lại mặc những gì hắn nói có là thật hay không

- Tôi đã nói rồi còn gì, San San sẽ không tin anh đâu.

BỐP- Hắn đưa tay đấm thẳng vào mặt Nhân

- Đánh hay lắm nhưng dù có thế nào tôi cũng tuyệt đối không buông cô ấy ra đâu.

- San San chỉ yêu người...

- Giờ tôi đang là người đó - Nhân cắt ngang- Tôi sẽ nói cho cô ấy sau và hẳn lúc ấy San San sẽ chấp nhận tôi

- Tôi sẽ không để cô ấy bị anh lừa dễ dàng vậy đâu.

- Anh có yêu San San không? Có không? Có không hả? - Nhân hỏi hắn dồn dập

- Tôi... - hắn bối rối quay đi chẳng nói gì

Mấy bạn thông cảm mình phải về nhà, hôm sau post thêm cho đủ Chương 8

tiếp nè nha

Hắn quyết định mặc kệ nó để nó sáng mắt ra khi biết rõ sự thật nhưng một linh cảm chẳng lành trong hắn về nó rằng không biết khi nào nó sẽ tổn thương và khi ấy hắn có thể làm gì hay chỉ đứng nhìn.

Đã 2 ngày trôi qua, hắn đang dần thoát khỏi tầm mắt của nó. Sự hiện diện của hắn trong cuộc đời nó đã bắt đầu có giá trị. Ngược lại với nội tâm đang gào thét và phủ nhận việc đang nghĩ về hắn thì trái tim nó lại rộn ràng lên những khi nhớ hắn. Đôi lúc ngang qua phòng hắn, nó cũng chợt đứng thẩn thờ nhìn rồi lại bỏ đi. Bên cạnh Đình Nhân nó nhận ra sự dối trá của trái tim, dù vẫn tin Nhân là người đó nhưng tình cảm nó dành cho anh cũng dần mờ nhạt

- ước chi người đó là anh, tôi sẽ dễ chấp nhận hơn

Đã có những lúc nó nghĩ như vậy... rồi chợt giật mình khi nhận ra trái tim đang loạn nhịp.

Chợt...

BỐP

Nó nhận ra mình lại bất tỉnh, một chút gì nhói nhói ở vai.

- Là kẻ nào làm chứ? Mình mà biết nhất định không để yên nhưng giờ đến cử động mình cũng không thể...

Cái cảm giác lạnh lạnh và hơi bồng bềnh khiến nó nghĩ mình đã ra đi, rồi những kí ức về gia đình, người thân chợt dội về và sau cuối là đầy ắp gương mặt hắn đến nghẹt thở.

Nó nhớ hắn, nó không cần người dấu mặt nữa, Nhật Phong cứu tôi.