Chương 20

Sưu tầm

Đi bên cạnh nó hắn chợt nhận ra mình chẳng khác gì một con nai vàng ngơ ngác. Bản hợp đồng viết gì hắn cũng không biết, nó nói gì hắn cũng chẳng hiểu túm lại hắn chỉ biết lặng thinh đứng cạnh nó như một trợ lý rỗi việc.

Buổi kí kết thành công, nó vẫn cố giữ phong thái bước ra khỏi cổng Trịnh gia, lễ phép chào hỏi. Mãi cho đến khi nó và hắn đã đi khuất xa Trịnh gia lúc này nó mới trở lại trạng thái cũ.

- Yaaaaaa...thành công rồi!!!Ôi! tôi phục tôi quá đi mất - nó cầm bản hợp đồng sung xướng ngồi bật dậy và quên rằng đây không phải là chiếc Spyder mui trần

Cốp.

- Ai da, anh chọn xe kiểu gì vậy? - nó quay sang đổ lỗi cho hắn

- Cô đừng có đẩy hết trách nhiệm sang cho tôi. Ngay từ đầu ai đã nói đi mercedes cho nó có dáng Giám đốc kia chứ bây giờ cô hí hửng nhảy cẩng lên để đụng đầu vào mui xe thì là lỗi của cô chứ có phải tôi. - hắn buộc tội nó

- Hừm...anh dám lên giọng với tôi sao?Phải cho anh một trận, ột trận - nói rồi nó đưa tay đập liên hồi lên người hắn

- Này, này tôi đang lái xe dừng lại đi, dừng lại. - hắn hét lên

Két......

Hắn cố thắng lại khi chiếc xe đang mất phương hướng, gần như là đâm thẳng vào cột điện, nhận thấy tình hình không thể cứu vãng nổi, hắn đưa tay mở khóa dây bảo hiểm ôm chầm lấy nó đang tròn mắt, run sợ

Ầm... - chiếc xe dừng lại. Vì va đập mạnh vào trụ điện, đầu xe bể tan nát đến bốc khói.

Tóc... - không phải nước mắt mà lại là dung dịch đáng sợ ấy, cái dung dịch màu đỏ luôn song song cùng tai nạn khẽ nhỏ lên má nó.

Nhận ra mình đang co ro trong vòng tay của hắn, nó đã có được câu trả lời thích đáng cho câu hỏi tại sao trong bất cứ trường hợp nguy hiểm nào, cảm giác an toàn luôn lấn áp nỗi sợ hãi trong nó?. Phải! Chỉ khi có hắn bên cạnh, chỉ khi được hắn chở che, bảo vệ và lần này cũng vậy.

Nó nhẹ nhàng đẩy hắn ra và hốt hoảng khi thấy vết thương đang chảy máu ở đầu hắn mà tất cả lại là tại nó.

Giá như nó không đùa nghịch với hắn trên xe, giá như nó chịu nghe lời hắn, giá như nó không co ro, run sợ để hắn phải tháo dây an toàn mà xảy ra tai nạn.

Ôm lấy hắn, nó òa khóc nức nở. Một lát sau đó, xe cấp cứu đến đưa nó và hắn đi.

Vết thương của hắn không qua nặng, chỉ chảy máu sơ sơ khiến hắn tạm ngất đi thế nhưng nó dù biết kết quả vẫn khóc sướt mướt không chịu nín

Băng bó xong hắn đến phòng viện trưởng- nơi nó đang dùng dằng một hai bắt ông ta huy động mọi bác sĩ, y tá giỏi nhất đến chữa trị cho hắn.

- Ngốc, tôi có làm sao đâu, về nhà thôi. - hắn nhìn nó nói

Quay lại nhìn hắn bằng đôi mắt ngạc nhiên, ướt đẫm. Nó cố không khóc để khỏi mất mặt trước hắn nhưng rồi cũng...

- Hu...hu...anh làm tôi sợ chết đi được, hức...hức...có biết tôi đã run thế nào khi thấy đầu anh chảy toàn máu không hả? hix...hix - nó đứng phắt dậy, với lên ôm lấy cổ hắn khóc kể.

- Được rồi mà, về nhà thôi. Đừng làm phiền viện trưởng nữa vì bây giờ tôi đã ổn rồi mà. - hắn vừa nói vừa kéo nó đi khiến bao con mắt trong bệnh viện gián chặt lấy hắn bởi lẽ người ta đang nhầm tưởng nó bị hắn bắt nạt

Tại nhà Bộp...

Vừa về đến nhà, ông cùng ba mẹ đã có mặt tại phòng nó và hắn từ bao giờ. Ông giận dữ ném tập giấy xuống bàn nhìn cả hai quát

- 2 đứa giải thích về bản giao ước này đi

- ... - nhận ra tác phẩm của mình, cả hai cúi đầu im lặng

- Nhật Phong, đầu con làm sao vậy? - mẹ lo lắng hỏi

- Dạ, chúng con không may bị tai nạn, không vẫn đề gì đâu, chỉ xước sơ sơ thôi ạ - hắn nói

- Sơ sơ mà băng cả đầu thế này à? - mẹ nhăn nhó

- Là lỗi tại con, con đã đùa nghịch trên xe làm Nhật Phong không giữ được tay lái nên đã... - nó lí nhí nói

- Không phải tại San San đâu, dù sao con cũng có bị gì đâu ạ - hắn vội vã nói

- Hai đứa thôi đi, đừng lảng chuyện của ông - ông quát lớn làm mẹ giật mình lui sang một bên- San San con hãy giải thích về cái này trước đi, cái gì mà ngủ chung giường nhưng phải ngăn cách bởi sách, ở trường phải tỏ ra không quen biết nhau hai đứa đã làm thế này bao lâu rồi hả?

- Dạ... - nó run lên, mặt tái xanh

- Là con đã buộc San San kí vào, tất cả là do con dựng lên ạ - hắn bước lên phía trước che cho nó

- Ông...con xin lỗi mà... - nó nói

- Phải vậy không? - ông hét lên

- ...

- Ba tha cho chúng nó đi ba, lũ trẻ còn nhỏ nên không biết chuyện, ba bỏ qua cho chúng lần này đi ạ - ba hắn cúi xuống khẩn cầu

- Nhật Phong! Con biết kết quả rồi chứ?

- ...

- Bước lên trước cho ta

- Ba... - mẹ nhìn ông nói

Mặc ba mẹ cầu xin thế nào ông vẫn ra tay đánh

- Một...

- Ba đừng đánh nữa mà

- Hai...

- Con xin ba, Nhật Phong nó đang ôm mà ba

- Ba...

- Ba ơi! con xin ba mà đừng đánh Nhật Phong, con sẽ dạy bảo lại hai đứa nó - mẹ quỳ xuống khóc lóc xin ông

- Bốn...

- Năm...

- Ông đừng đánh Nhật Phong nữa, là con đã tự nguyện kí vào - nó hét lên rồi ôm chặt lấy hắn

- Buông ra đi, cô tranh ra đi, ông đánh thật đó - hắn cố đẩy nó ra nhưng không hiểu sao lúc này nó lại mạnh mẽ đến vậy

- Con có tránh ra không hả, San San - ông quát- Hay con muốn ăn nốt 25 roi của Nhật Phong rồi nhận lấy 20 roi phần của mình. - ông uy hiếp

- Ông cứ đánh đi ạ - nó cương quyết

- Ông đừng có đánh mà, mặc kệ San San đi. Ba me kéo cô ấy ra đi - hắn hét lên

- 6...

- 7...

- 8...

- Bỏ ra đi, ngốc! Tôi xin cô - hắn yếu ớt nói

- 9...

Rầm... - Nó chợt buông tay, ngã xuống đất. Ba và mẹ hốt hoảng chạy lại đỡ nó lên. Gắng đứng dậy, nó quỳ xuống trước ông.

- Còn 41... roi... nữa, ông cứ...đánh con đi...ạ-

- Con... - ông ngạc nhiên nhìn

- San San... - mẹ kêu lên

- Mẹ... đừng cản... con, con không thể để... Nhật Phong... vì con mà... bị thương... thêm.. lần.. nào.. nữa. Giúp con... bôi... thuốc cho anh... ấy.

- 10... - 11... - ông vẫn tiếp tục đánh

Quay phắt lại, hắn ôm nó vào lòng

- Đừng sợ, anh luôn ở bên em - hắn khẽ nói

- ...ngước lên nhìn hắn, nó mỉm cười

- 12...

- 13...

- 14...

- 15...

- Ông dừng lại đi - hắn nói khi nó đã thực sự ngất lịm đi- gọi bác sĩ đến cho San San, con sẽ chịu số còn lại.

Ba mẹ kéo nó đi, ông dù rất thương hai đứa nhưng vẫn tiếp tục đánh đòn.

- 16...

- 17...

- ...

Mãi cho đến khi hết 34 roi còn lại. Chân cả hai, nhất là hắn, tứa máu đến thấm đẫm băng, mặt đầm đìa mồ hôi, môi thì trắng bệnh, mặt xanh xao đến tội nghiệp thế nhưng vì lý gì mà chúng chấp nhận ăn đòn dù rất sợ hãi. Phải chăng vì không muốn người còn lại bị thương. Cái gì đã thúc đẩy chúng có suy nghĩ như vậy? Một cuộc hôn nhân trong ép buộc liệu đã bắt đầu nảy sinh tình cảm hay chưa? Cả hai đã thực sự chấp nhận tình cảm của mình dành cho đối phương hay vẫn còn đang ngờ vực

Sáng hôm sau:

Nó dậy trước hắn, không phải hôm nay nó dậy sớm cũng không phải có chuyện gì khiến nó phải thay đổi thói quen bị hắn quát vào mỗi sáng vì nướng mà là hắn vẫn còn đang ngủ bởi cái vết thương quái ác ở chân hành hạ hắn suốt đêm mãi cho đến 3h sáng hắn mới chợp mắt được một lát.

Cả đêm qua nó cũng không ngủ được, không phải vì vết thương ngoài da kìa mà vì vết thương nơi trái tim khi nghe những âm thanh khẽ xuýt xoa của hắn.

Nó đến cạnh hắn, ngồi phịch xuống đất, nó trách mình tại sao luôn gây rắc rối cho hắn, trách mình sao không cố thêm chút nữa để đỡ giúp hắn thêm 20 roi, nó tự dằn vặt bản thân trước vẻ mặt dù đang ngủ nhưng vẫn nhăn nhó vì đau của hắn.

Bất giác, nó đưa tay chạm lên mặt hắn. Đôi bàn tay bé nhỏ, run run miết lên má hắn, lên hàng lông mày đang co lại khiến chúng chợt dãn ra thoãi mái. Đôi môi trắng bệch, thở ahwts từng hơi mệt mỏi

Tóc... - nước mắt nó vô thức rơi xuống mặt hắn, chảy xuống miệng và đọng lại trên bờ môi hắn. Nó giật mình vội đưa tay lau nhẹ rồi nhanh chóng xuống nhà ăn sáng

Tại nhà ăn

- Chà ông, chào ba mẹ, chúc mọi người buổi sáng tốt lành - nó lễ pháp nói

- San San, Nhật Phong đâu sao không xuống ăn sáng cùng cháu? - ông hỏi

- Ăn tận 40 roi thì còn đi đâu được nữa kia chứ. Ba cũng biết người lớn ăn chừng 5 - 6 cây là đủ ngất lìm rồi còn gì huống chi là nó...hức...hức... - mẹ vừa khóc vừa giận dỗi nói

- Thôi mà mình - ba an ủi- ba sẽ gọi điện đến hiệu trưởng xin cho hai đứa nghỉ học, dù sao con cũng chưa khỏe hẳn mà, phải không San San

- Vâng! Phiền ba ạ - nó nói mà đầu óc cứ để đi đâu như thể nói cho có lệ- À mẹ ơi! Tý nữa mẹ dạy con nấu cháo tố yến nhe, con muốn tự tay chuẩn bị bữa sáng cho Nhật Phong

- Ừ. - mẹ lau nước mắt, cười, nói

Bữa sáng bắt đầu và kết thúc thật nhàm chán. Trong lúc ăn, cá nhà cũng không nói chuyện rôm rả như thường khi, thiếu hắn cuộc đời nó trở nên hụt hẫng.

Được sự giúp đỡ của mẹ, nó hoàn thành tô cháo không quá khó khăn. Cẩn thận bưng lên phòng nó bắt gặp hắn đã thức dậy từ lúc nào, khuôn mặt xanh xao, vô cảm ngoảnh về phía cửa sổ.

- Tôi đã mang bữa sáng đến cho anh đây, là do chính tay mẹ xuống bếp đó. - nó gượng cười nói, tay bê tô cháo lên

Xoảng... - hắn hất phăng tô cháo xuống sàn nhà.

Hắn chợt nhói lên định bước xuống giường đỡ nó lên nhưng khi nó quay lại, hắn lại vờ không quan tâm quay mặt đi chỗ khác

- Tôi không muốn ăn

Lẳng lặng thu dọn, nó rời khỏi phòng một lát rồi trở về với tô cháo nóng hổi trên tay, lần này là do chính tay nó nấu và hoàn toàn không có sự giúp đỡ nào từ mẹ.

- Tôi đã làm lại rồi, anh ăn đi - nó đưa thìa cháo lên thổi cẩn thận

- Đã nói không ăn rồi mà - hắn đẩy tay nó ra.

Lần này thì cháo đổ cả lên tay nó khiến đôi bàn tay nhỏ bé đỏ ửng vì bỏng.

- Á... - nó khẽ xuýt xoa rồi cũng cúi xuống dọn dẹp.

- Đồ ngốc, tay cô bị bỏng rồi kìa - nó rồi hắn kéo nó vào nhà vệ sinh để tay nó dưới dòng nước lạnh rồi gọi điện cho bác sĩ tư- A lô! bác sĩ Vũ ông hãy đến ngay nhà tôi đi, vợ tôi...cô ấy bị bỏng - hắn chợt dừng lại khi nhắc đến từ vợ tôi nhưng cũng gắng nói hết câu.

Hắn bối rối, quay qua, quay lại như muốn tìm cái gì đó che đi khuôn mặt đang đỏ như gấc lên vì ngượng rồi vô thức ôm chầm lấy nó

- Em muốn gì? Em cần tôi phải làm thế nào mới thôi khiến người khác lo lắng khi em gặp nguy hiểm, đau nhói khi em bị thương? Phải! Tôi giận, rất giận em, giận em vì sao lại đỡ đòn thay tôi, giận em vì sao xuống bếp làm bữa sáng cho tôi dù đi lại chẳng dễ dàng. Giận em vì sao lại nói dối tôi rằng cháo tổ yến là do mẹ nấu. Tôi ghét em, ghét em cứng đầu, ghét em dối tôi. Rất ghét - hắn hét lên

Nó ngước mặt lên nhìn hắn, đôi mắt ướt nhẹp nước mắt từ bao giờ. Nghe những gì hắn nói thực sự nó rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức òa như con nít nhưng còn điều nó muốn nghe nhất hắn vẫn chưa nói...

Cúi xuống, hắn hôn nhẹ lên mắt nó, thì thầm nhỏ

- Đừng để tôi thấy em khóc thêm lần nào nữa, kể cả khi tôi ngủ. Vị mặn ấy tôi đã nếm không chỉ một lần.

Kéo nó ra ngoài, hắn bấm điện thoại rồi quát

- Ông cưỡi rùa đi đấy hả? Con không mau đến nhanh, tay cô ấy mà biến dạng thì ông liệu mà về quê ở ẩn đi

Dù hắn không chịu thú nhận, nhưng những gì hắn nói khiến nó không thể kiềm chế niềm hạnh phúc thêm nữa, cả ngày hôm ấy nó đã cười, cười tủm tỉm một mình khi nhớ lại