Ở nhà, Quách Tuệ Thiến cũng không phải là không muốn nghe điện thoại, mà là chị đang cực kỳ khó chịu.

Lý Phàm cuống quít mở cửa, vọt vào phòng, thấy Quách Tuệ Thiến nhắm mắt nằm trên giường, lúc này mới yên tâm. Thật cẩn thận cởi quần áo, chậm chạp bò lên giường, từ phía sau ôm chị vào trong ngực. Ai ngờ lại nghe chị sợ hãi kêu kêu đau.

"A, đau quá..."

"Đau? Thiến, em đau chỗ nào, nói cho anh biết đi", nghe thấy chị kêu đau, Lý Phàm vội vàng quay mặt chị lại, thấy khuôn mặt chị đẫm nước mắt.

"Bảo bối, mau nói cho ông xã biết em đau chỗ nào?"

Quách Tuệ Thiến không để ý tới anh, cắn chặt môi lặng lẽ khóc. Lý Phàm đau lòng nâng mặt chị lên, lúc này mới thấy rõ ý trách móc trong mắt chị.

"Cục cưng, xin lỗi vì không trả lời điện thoại của em, hại em lo lắng, thật xin lỗi, thật xin lỗi". Anh nói từng tiếng xin lỗi, rồi lại khẽ hôn lên đỉnh đầu chị.

"Anh, sao anh có thể như vậy, anh không biết em lo lắng cho anh thế nào ư, nếu như mất anh, em, em và con nên làm sao đây". Chị nằm trong lòng anh lên án.

"Ừ, anh biết, anh biết mà, tiểu Thiến ngoan, anh không sao, ngoan". Anh ôm chặt lấy chị, cảm nhận hơi ấm của chị.

"Ngô... Đau”, lại đụng vào chỗ đó rồi.

"Trời ơi, bảo bối, em mau nói cho anh biết, rốt cuộc em đau chỗ nào", anh kiểm tra từ đầu đến chân chị.

"Tại anh hêts!" Tính trẻ con của chị nổi lên, chị nghiêng đầu sang chỗ khác, bĩu môi.

Lý Phàm xấu hổ, chẳng lẽ cơn giận còn chưa tan?"Anh? Có chuyện gì sao?"

"Hừ, cũng tại anh, không cho em cho con bú, anh nói anh muốn uống, nhưng hai ngày nay anh không hút, nơi đó trướng đau quá."

Lý Phàm thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là chị bị trướng sữa, chuyện này cũng không khó.

"Cục cưng, nằm xuống, ông xã xem một chút."

Đỡ chị nằm xuống, cởi đồ ngủ, bầu vú to mượt mà hiện ra trước mắt anh. Núm vú đỏ sẫm sưng lớn, quầng vú màu nâu, xung quanh hiện đầy mạch máu màu xanh. Anh nhẹ nhàng bóp một cái, nhưng chị lại phản ứng rất mạnh.

"A, đừng chạm vào mà, đau quá, đau quá", chị cuống quít kéo bàn tay to của anh.

Anh chau mày lại, xem ra hơi khó giải quyết."Cục cưng, anh không ở nhà hai ngày, em không tự chạm qua sao?" "Có, lúc có cảm giác trướng sữa, em muốn hút ra, nhưng vừa chạm vào là đau, cho nên cứ để nó như vậy" Quách Tuệ Thiến ủ rũ nói.

Lý Phàm đã hiểu, đau lòng an ủi: "Xin lỗi em, chồng sai rồi, nhưng, không được như vậy, em bị tắc tia sữa rồi.”

"Vậy phải làm sao đây? " "Đừng sợ, cứ giao cho ông xã" "Vâng"

"Cục cưng ngoan, bây giờ anh sẽ thử hút nhẹ xem có đỡ tắc không, có thể sẽ hơi đau, em chịu khó một chút được không?"

"... Được", chị luôn luôn tin tưởng ông xã nhà mình.

Hai bàn tay lớn của anh bao lấy bầu vú của chị, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ kìm nén của chị, quyết định tốc chiến tốc thắng. Anh cúi đầu ngậm núm vú, khẽ mút.

"A..." Đau quá.

Lý Phàm nhẫn tâm mút mạnh hơn một chút, không thấy có sữa tiết ra, xem ra thật sự bị tắc rồi.

Anh ngẩng đầu, yêu thương hôn vầng trán mướt mồ hôi của chị. "Cục cưng, sữa của em không thông rồi, đừng lo lắng, không có chuyện gì, giao cho anh, rất nhiều phụ nữ có thai sau khi sinh đều sẽ bị như vậy."

"Vậy làm sao đây?"

"Mỗi đêm châm cứu một lần, sau đó dùng bông y tế thoa thuốc, uống chén thuốc thông sữa là được"

Đêm đó, Lý Phàm lấy ra dụng cụ châm cứu được cất từ lâu, khử trùng sạch sẽ, lau sạch bầu vú của chị, chuẩn bị hạ châm lại thấy bảo bối có chút khẩn trương liền an ủi.

"Cục cưng, đừng sợ, tin tưởng ông xã được không? Có thể sẽ hơi đau, nhịn một chút, ngoan". Nói xong, anh không chút do dự hạ kim châm vào những huyệt vị quan trọng.

"Ngô..."

"Rất đau sao?" Anh lo lắng hỏi.

"Không, không, em vẫn chịu được"

Lý Phàm lúc này mới yên tâm, tiếp tục hạ châm,. Nửa giờ sau, gỡ châm ra, lại dùng khăn vải đã ngâm thuốc phủ lên bầu vú.

Liên tục mấy ngày, Lý Phàm cũng chọn dùng biện pháp này, ăn thêm các thức ăn dinh dưỡng, như móng heo hầm, canh cá, cháo củ lạc, vân vân, hiệu quả tốt ngoài dự tính. Từ lúc không ra sữa, từ từ có thể chảy ra một ít, cuối cùng cũng ra nhiều sữa hơn. Lần nào Lý Phàm cũng “ăn” rất vui vẻ.

Cuối cùng, Quách Tuệ Thiến cũng hết cảm mạo, sữa cũng thông rồi, Tiểu Duy Hi lại trở về với vòng tay ba mẹ, chỉ khổ cho ông bà nội, không nỡ xa cháu đích tôn.

HOÀN