Nghi thức được cử hành theo những tập tục của hôn lễ thời xưa.

Dì Thu Lan nhẹ nhàng giúp tôi và Tuấn Minh bái đường.

Trong lòng tôi thầm than một câu " xong rồi ".

Bất giác, vô tri vô thức, lúc cúi đầu tôi chợt thấy Tuấn Minh mở mắt trừng trừng nhìn tôi, khóe miệng kéo lên nở nụ cười quỷ dị.

Một màn này đủ để nhát chết tôi rồi.

Tôi chớp mắt nhìn lại lần nữa, gương mặt Tuấn Kiệt vẫn không có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền không cảm xúc.

"Không lẽ mình hoa mắt".

Tôi thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang mang khó tả.

Nuốt ực một cái, tôi cảm nhận trái tim mình đang đập rất mạnh, rất nhanh, cảm giác khó thở tựa hồ như đang bị ai đó bóp chặt cổ họng.

"Đã là người của ta lại còn dám bái đường cùng kẻ khác ".

Một giọng băng lãnh cất lên bên tai tôi.

Hô hấp của tôi như bị đình trệ, nhịp tim cũng nhanh và mạnh hơn.

Một cảm giác lạnh lẽo đang xâm chiếm lấy cơ thể, tôi có cảm giác mình sắp chết rồi.

Liếc nhìn sang dì Thu Lan, hình như dì không thấy cảm nhận được những gì đang xảy ra với tôi.

Bất chợt, tôi thấy mình như bị tách ra khỏi thế giới này, không gian như chỉ có riêng mình tôi và "Hắn".

Thật ra tôi cũng không chắc gì lắm nhưng linh cảm của tôi, giọng nói u lãnh và cảm giác lạnh lẽo kia cho tôi biết là "Hắn" kẻ đã cưỡng đoạt tôi.

Tôi cố gắng lắc lắc đầu, thều thào thật yếu ớt, tôi muốn "hắn" biết là tôi bị ép buộc.

"Hắn" như hiểu được suy nghĩ của tôi, bàn tay buông cổ tôi ra, giọng nói băng lãnh kia chỉ buông ra một chữ "Thật".

Tôi gật đầu, cố gắng hớp lấy không khí, ổn định hô hấp.

Một điều kì lạ khác lại ập đến...

Cửa rõ ràng đang đóng chặt vậy mà trong linh đường quỷ dị này lại có thể nổi lên một trận cuồng phong.

Gió thổi rất mạnh khiến tất cả người giấy đều ngã từ trên ghế xuống.

Cả linh đường run lên, tất cả bài vị đều rơi xuống đất.

Từ đợt gió mang theo một tia lạnh lẽo khiến người ta run sợ.

Khoảng 5phút sau, gió ngừng thổi, mọi người dần ổn định trở lại.

Tôi nhìn thấy sắc mặt Giang Tuấn Kiệt rất khó coi.

Hắn ta trợn trừng mắt, miệng há to như thể nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm.

Tôi nhìn theo hướng hắn đang nhìn và ....

Cảnh tượng này khiến tôi trong chốc lát không rét mà run.

Tất cả bài vị rơi xuống đều bị nứt ra, còn những người giấy kia ...!đang quỳ gối dưới đất.

Từ trong mắt còn chảy huyết lệ.

Tôi lùi về sau mấy bước thì va phải thi thể của Tuấn Minh, tôi quá sức kinh hãi hét lên.

Dì Thu Lan vội quá chạy đến nắm lấy tay tôi, nhét vào tay tôi một mảnh giấy.

"Cầm lấy cái này, Mộc Nghi nói nó sẽ giúp cô".

Tôi chưa kịp nói gì thì dì ấy đã đi đến trước mặt Giang Tuấn Kiệt thì thầm gì đó.

Ông ta liếc mắt về phía tôi, gật đầu.

Thu Lan đi đến kéo tay tôi đi lên lầu, tôi ngơ ngác hỏi dì ấy muốn đưa tôi đi đâu, dì trả lời là đi động phòng.

Tôi chết đứng, đi động phòng.

Bọn họ muốn tôi động phòng với cái tên à không ...!cái xác chết này sao.

Không đùa chứ.

Tôi máy móc đi theo Thu Lan lên phòng.

Bước vào phòng càng khiến tôi kinh hãi.

"Đây mà là động phòng sao".

Thu Lan gật đầu.

Tôi nhìn khung cảnh trước mắt, đây là mai táng chứ động phòng cái nổi gì.

Không có gì hết chỉ có một linh đường, trên đó là bài vị của Giang Tuấn Minh.

Một chiếc quan tài treo đầy hoa trắng.

Khắp căn phòng đều là nến trắng.

Bên ngoài, Giang Tuấn Kiệt đã cùng lão Trương đưa Tuấn Minh vào, đặt anh ta vào trong quan tài.

Sau đó là ...!đến lượt tôi.

Tôi hoảng sợ định thầm sẽ chạy trốn nhưng khi vừa quay lưng đã bị Giang Tuấn Kiệt bắt lại.

Ông ta bảo lão Trương và Dì Thu Lan trói tay tôi lại, sau đó đưa tôi vào quan tài, để tôi nằm xấp lên người Tuấn Minh.

Tôi giãy dụa kịch liệt nhưng bất lực.

Cả cơ thể tôi đã nằm gọn trong quan tài, mặt tôi áp vào khuôn ngực lạnh lẽo của Tuấn Minh.

Nắp quan tài từ từ đóng lại.

Tôi rơi vào một khoảng không đen kịt.

Không khí càng lúc càng ít, hơi thở tôi yếu dần, yếu dần.

Đôi mắt tôi mờ đi, mọi thứ kết thúc rồi sao.

Cuộc đời của tôi coi như chấm hết.

Tôi ngất đi ...

.......

Ánh sáng, phải là ánh sáng.

Một tia ánh sáng mờ ảo chói mắt tôi.

Tôi ...!đã chết rồi sao?

Một cánh tay lạnh lẽo nhấc bổng cơ thể, đưa tôi ra khỏi quan tài.

Cánh tay đó đặt tôi nằm xấp xuống đất, tôi cảm giác được có người đang ngồi trên lưng mình.

Bàn tay lạnh lẽo kia ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng mò mẫm khắp cơ thể.

Cảm giác lạnh lẽo này rất quen thuộc.

Là "Hắn" sao.

Chiếc áo tân nương bị hắn xé rách, cơ thể tôi không còn mảnh vải che thân.

Một đôi môi lạnh lẽo hôn lên cổ tôi, cả cơ thể tôi như bị đóng băng bởi hơi thở lạnh lẽo của hắn.

Tay hắn lạnh, rất lạnh, lạnh như băng ở Nam Cực vậy.

Bàn tay băng lạnh kia vuốt ve khắp cơ thể tôi, bất giác tôi lại thấy thích cảm giác này.

Tôi trong vô thức đáp trả lại hành động của hắn.

Hắn đưa tôi vào cuộc ân ái ngay trước linh đường của Tuấn Minh.

Cảm giác đó là "Hắn".

Không sai, chính là "Hắn".

"Hắn" lại đến rồi.