"Ha ha! Thì đã sao? Chỉ cần có thể cứu Băng Di, chuyện gì ta cũng có thể làm ".

"Lạc Nhã Tịnh, ngươi điên rồi.

Ngươi có biết những người tu quỷ đều sẽ không có kết quả tốt hay không? "

Từ Dương lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt nhìn mẹ tôi đầy thương hại.

Trên đời này thật sự có quá nhiều chuyện thần bí mà chúng ta không thể nào giải thích được.

Như trong trường hợp của tôi chẳng hạn.

Tôi hỏi Tư Mạc, tu quỷ là gì? Anh nhẹ nhàng giải thích.

Trong Quỷ giới có hai phương pháp tu luyện : một là tu quỷ , hai là tu linh.

Anh là Linh Vương tu linh, còn Quỷ Vương là theo phương pháp tu quỷ.

Tu quỷ sẽ giúp cho tu vi nhanh chóng tặng cao, nhưng tâm tính lại rất tàn độc.

Tu linh có thể cứu người, điều phối tâm trạng rất ổn định.

Quỷ Vương và Linh Vương chính là hai phe đối lập, giúp cân bằng hai giới quỷ nhân.

Cho nên tình cảm của hai vị vua ở Quỷ giới vốn không được tốt cho lắm.

\*Tu quỷ hay còn gọi là Quỷ đạo.Trong tiểu thuyết Tru Tiên từ đầu đến cuối truyện đều nhuốm màu kỳ bí, không phải bất kỳ người nào cũng có thể tu luyện và đạt thành tựu như mong muốn bởi việc dùng âm hồn, ma quỷ làm vũ khí luôn mang lại những kết quả thảm thương.

Không chỉ vậy, chúng ta còn được biết rằng, ngoài khả năng triệu hồi âm ma, môn hạ Quỷ đạo có thể biến thành ma hồn, cổ vương trong lúc nguy cấp.

 

Phàm là người bình thường tu quỷ, ắc sẽ có hậu quả khó lường.

Tôi nghe Tư Mạc nói, căn bản cũng hiểu là đôi chút.

Chỉ là mẹ tôi tại sao lại biết được phương pháp tu quỷ?  Liệu nó có liên quan gì đến hắc y nhân kia không?

"Tư Mạc, vậy có cách nào có thể giúp mẹ em hay không? "

"Không có! Phàm là nhân loại, nếu đi theo con đường tu quỷ nghĩa là đã làm trái quy luật ở Quỷ giới.

Kết cục chỉ có một chữ "Chết".

Đằng Nguyên luôn im lặng đột ngột nói một câu khiến tôi nín thở.

Vậy thì...!Mẹ tôi chẳng phải sẽ thật sự chết hay sao?

Gió thổi càng lúc càng mạnh, từng trận gió mang theo cả hàn khí âm lãnh đến đáng sợ.

Tư Mạc siết chặt tôi trong vòng tay mình, nhẹ nhàng trấn an bảo tôi đừng sợ.

Bà ngoại tôi cũng lạnh đến run người, Từ Dương lấy ra một lá bùa, đốt lên.

Ngọn lửa cháy lên, sưởi ấm cho cơ thể của bà.

"Cẩn thận, bà ta đang triệu hồi âm binh đến".

Đằng Nguyên nhỏ giọng nhắc nhở, Tư Mạc lại dửng dưng xem như không có chuyện gì.

Cũng đúng, anh đường đường là bá chủ một giới, dăm ba bọn âm binh, đối với anh đâu đáng là gì.

"Không xong rồi, Quỷ giới xảy ra chuyện, anh phải đi.

Hân! Đi với anh!"

"Không được, còn ngoại của em".

"Cơ thể cô ấy thuần âm, ngươi không thể mang cô ấy đến quỷ giới, sẽ đánh động tới đám ma quỷ kia".

"Cứ giao cô ấy cho bọn ta.

Bọn ta sẽ bảo vệ cô ấy ".

Từ Dương và Đằng Nguyên lên tiếng, Tư Mạc trầm mặc, ánh mắt vốn lạnh lùng nay lại có chút dao động.

Anh là Linh Vương ở Quỷ giới, không thể bỏ mặc không lo.

Tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh.

"Tư Mạc, anh trở về đi, đừng lo cho em.

Có Từ Dương và Đằng Nguyên, hai người họ có thể bảo vệ em mà".

"Được rồi! Anh sẽ trở lại ngay thôi! Hân, em phải cẩn thận ".

Nói rồi, anh rút ra một luồn âm khí cực đại bao bọc lấy cơ thể tôi sau đó anh rời đi.

Vừa lúc đó, đám âm binh kia xuất hiện.

Tôi thật không thể tưởng tượng được, hình dáng thật sự của đám âm binh này còn đáng sợ hơn nhiều so với hình dung trong suy nghĩ của tôi.

Có con thì cả cơ thể chỉ còn lại bộ xương trong khi khuôn mặt nguyên vẹn bê bết máu.

Kẻ thì tứ chi đầy đủ, nhưng lục phủ ngũ tạng lại lòng thòng xuống đất.

Kẻ không có da, toàn thân đều là máu, người thì con mắt rơi lòng thòng ra ngoài, máu từ hốc mắt trào ra...!Thật là một cảnh tượng quỷ dị đến rợn người.

Tất cả bọn chúng hình như đều đang nhắm vào tôi mà tới.

Từng bàn tay, từng khúc xương đều nhằm vào tôi.

Xem ra, mẹ tôi thật sự muốn giết chết tôi thật rồi.

Từ Dương và Đằng Nguyên lập tức phi thân đến vây lấy tôi, người đứng trước người đứng sau đều đang muốn bảo vệ tôi.

Từng tên âm binh lao tới đều bị hai người đánh văng ra xa.

Có điều hơi rắc rối ở đây, đó là đám âm binh này đã chết một lần, bây giờ không thể chết lần thứ hai.

Cho nên muốn diệt chúng, chỉ còn cách đánh cho chúng tán linh.

Mà cả hai người bọn họ đều không thể làm như vậy, chỉ có thể đánh đuổi chúng đi xa khỏi tôi.

Âm binh còn chưa giải quyết xong, một vấn đề khác lại xuất hiện.

Oan hồn xuất hiện khắp nơi, khiến oán khí càng lúc càng tăng, cả hang động này trở nên lạnh lẽo chẳng khác gì động băng.

Từ Dương và Đằng Nguyên ngày càng khó khăn hơn để đối phó với chúng.

Giết không được, đánh cũng không xong, thật là làm khó cho bọn họ.

Cả hai đều bị đám âm binh và oan hồn quấn lấy, không cách nào thoát thân, chỉ có thể cật lực đối phó.

Bà ngoại thì cũng chẳng hơn gì, chỉ có thể tìm một nơi kín đáo để trốn khỏi đám ma quỷ kia.

Tôi bất lực, chỉ biết đứng yên tại chỗ, vậy mà...!Cũng bị lôi vào.

Ngay lúc tôi đang một mình, một bàn tay lành lạnh với những móng vuốt vừa dài vừa nhọn nắm lấy vai tôi.

Tôi cứng đờ, đến cả thở cũng không dám, trái tim tôi đập nhanh và mạnh chưa từng thấy.

Cái này...!Cái tay này lại là ai đây?

Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ Lạc Gia Hân, mày phải bình tĩnh, phải mạnh mẽ lên.

Mày không giúp được họ, thì ít ra cũng đừng liên lụy họ.

Thở ra một cái thật mạnh, tôi lấy hết can đảm để quay lại.

Bàn tay đó là của một cô gái rất xinh đẹp.

Đôi mắt long lanh đầy mị hoặc, làn da trắng nõn.

Đôi môi anh đào cong lên cười quỷ dị.

Rắc.

Rắc.

Cô ta xoay cổ một vòng 360°.

Cả cơ thể tôi đứng chết trân tại chỗ.

Cái này...!Quá là đáng sợ rồi.

Khuôn miệng xinh đẹp kia thôi không cười nữa.

Cô ta nhìn tôi, thè ra chiếc lưỡi dính đầy máu, sau đó lại xoay cổ một vòng.

Ôi thần linh ơi! Tôi đang nhìn thấy cái gì thế kia? Khủng khiếp, quá là khủng khiếp rồi.

Ngay lúc tôi đang muốn gọi Từ Dương, thì chuyện kinh khủng khác lại xảy ra.

Cái đầu của cô ta bụp một tiếng liền rơi xuống đất.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng lại cười, cái nụ cười của ác quỷ.

Tôi còn chưa kịp định thần, cái đầu đó đã bay lên, đối diện sát với mặt tôi.

Chớp mắt, một cái, hai cái rồi ba cái, khuôn mặt kia bỗng nhiên biến dạng, thành ra méo mó.

Hai con mắt rớt xuống, trên mặt toàn là máu, cái lưỡi thè dài xuống tới đất.

Cha mẹ ơi! Cứu con với.

Con chết mất.

Nguyệt Hy : có ai vừa đọc vừa tưởng tượng ra hình ảnh không nhỉ?.