Lại một ngụm máu mang theo sự hỗn tạp phun ra từ miệng tôi.

Tôi cảm nhận ruột gan mình gần như bị cắn nát bét.

Đau!

Từ Dương và Đằng Nguyên vẫn không ngừng truyền nội lực vào cơ thể tôi nhưng tất cả đều vô ích.

Cái thứ cổ trùng này thật là khó chơi quá rồi.

"Đại nhân, Đoạn Nghiệt kiếm đây".

Dực Phong xuất hiện, trên tay mang theo một thanh kiếm cổ.

Thân kiếm màu trắng, trên thân còn có những hình thù kì lạ được khắc lên tinh xảo.

Dực Phong nâng thanh kiếm lên ngang đầu, Tư Mạc liếc mắt nhìn qua.

Thanh Đoạn Nghiệt kia tựa như có linh tính bỗng nhiên phát sáng, hướng phía Tư Mạc bay đến.

Tư Mạc nắm gọn thanh kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hinh Ninh.

Hinh Ninh cười đau lòng, huyết lệ từ khóe mắt trào ra.

Tôi mơ hồ, ý thức đã không còn tỉnh táo nữa.

Chỉ thấy Tư Mạc vung tay lên, thanh Đoạn Nghiệt vô tình bay xuyên qua người Hinh Ninh.

Liền sau đó, cả thân ảnh kiều diễm kia liền tan thành những đốm trắng nhỏ.

Những đốm trắng kia phát sáng, bao vây xung quanh Tư Mạc rồi như hòa vào trong cơ thể lạnh băng kia mất đi.

"Không ngờ Hinh Ninh lại yêu đại nhân đến thế.

Ngay cả khi tán linh, linh thể vẫn muốn theo bên người".

Dực Phong nhỏ giọng nói, thanh âm có chút đau lòng.

Hinh Ninh tán linh mà vẫn còn muốn bên cạnh Tư Mạc.

Vậy thì tôi...lấy tư cách gì để so với cô ấy?

Nước mắt rơi ra, chảy dài xuống hai bên má.

Máu tươi trong khoang miệng lại lần nữa phun ra ngoài.

"Tư Mạc, cô ấy không xong rồi".

Một bóng người quen thuộc lao đến ôm lấy cơ thể tôi.

Ý thức không còn nữa, tôi buồn ngủ quá.

Hai mắt thật sự không mở nổi nữa rồi.

"Hân, em không được nhắm mắt, mở mắt ra, nhìn anh đi".

Tôi mơ hồ mở mắt, Tư Mạc nhấc bổng tôi lên, ôm tôi vào lòng bay về phòng của tôi.

"Ta phải song tu để giúp cô ấy giải cổ trùng, các ngươi không được để ai làm phiền ta".

"Rầm".

Cánh cửa mạnh mẽ đóng lại.

Tư Mạc nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống giường.

Bàn tay anh tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt đặt lên bụng tôi.

Tôi lại phun ra mấy thứ tạp nham kia, trong bụng tựa như có hàng trăm ngàn thứ gì đó bò lúc nhúc trong kia.

Khi nôn thứ kia ra, tôi cảm thấy đỡ hơn đôi chút, mơ màng mở mắt ra nhìn anh.

"Hân, chúng ta sẽ cùng \*song tu.

Anh sẽ giúp em lấy hết thứ cổ trùng kia ra khỏi cơ thể.

Em phải tập trung, tuyệt đối không được phân tâm.

Nếu không sẽ nhập ma đạo".

Ánh mắt anh nhìn tôi hết sức nghiêm túc, tôi đến cả cái gật cũng không có sức, chỉ có thể để anh muốn làm cái thì làm.

\*song tu: Định nghĩa cơ bản của “song tu” là “tạo ra thế hệ mới”.

Tư Mạc dùng lực xé rách chiếc váy tôi đang mặc, sau đó anh cũng cởi hết y phục ra.

Trong mơ mơ màng màng, tôi nhìn thấy cơ thể tuyệt mỹ kia của anh.

Bờ vai rộng, cơ bắp săn chắc, cơ bụng sáu múi, vòng eo thon gọn.

Thật là quá đẹp, quá chuẩn.

"Sắp chết đến nơi mà vẫn còn háo sắc.

Thật hết nói nổi em".

Tư Mạc nhìn ánh mắt của tôi buông ra một câu châm chọc.

Tôi đâu còn sức để cải lại chứ, chỉ có thể cười khổ thôi chứ biết sao bây giờ.

Anh đưa ra cái thân hình tuyệt hảo thế kia, thứ hỏi cô gái nào lại có thể không động lòng chứ.

Huống hồ tôi cũng đâu phải là thánh nhân.

Anh đi đến bên giường, nhấc bổng cơ thể tôi lên, sau đó anh ngồi xuống đặt tôi ngồi lên người anh.

Lúc này ngực tôi ép vào ngực anh, trán tôi chạm vào trán anh, trái tim tôi đập loạn xạ.

Phải làm sao đây tôi suy nghĩ, hai bên má đỏ hết cả lên.

"Đừng suy nghĩ lung tung, tập trung làm  theo lời anh nói".

Anh bảo tôi nhắm mắt, dồn hết ý thức lên \*thượng đan điền để cảm nhận sau đó hòa hợp với khí tức của anh.

Tôi nghiêm túc làm theo lời anh nói, dồn hết toàn bộ suy nghĩ để cố gắng tìm "ý thức của anh".

\*Thượng đan điền: Trùng với huyệt ấn đường  (giữa 2 chân mày) còn gọi là "Đan Điền thần".

Tâm trí tôi bắt đầu cảm nhận được chút gì đó, dần dần tôi rơi vào một khoảng không gian hết sức kì lạ.

Một bên là núi lửa phun trào, nhiệt độ phải cao hơn 1000°C.

Bên còn lại là một hồ băng lớn, nhiệt độ lại âm hơn 100°c.

Đây là nơi quỷ quái nào vậy?

Cạnh hồ băng, một thiếu niên với gương mặt anh tuấn, dáng đứng hiên ngang, cao ngạo đang mĩm cười với tôi.

Đó là Tư Mạc.

Tôi bước về phía anh, anh dang tay ôm tôi vào lòng.

Bất ngờ, anh ôm tôi nhảy vào hồ băng, đôi môi lạnh lẽo kia mạnh bạo chiếm lấy môi tôi.

Cơ thể tôi cảm nhận một lượng khí lạnh cực lớn đang xâm chiếm, nhưng vòng tay của Tư Mạc lại như đang ủ ấm tôi.

Chúng tôi cứ thế, im lặng không nói câu nào chỉ cùng nhau song tu.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, tôi dần lấy lại ý thức.

Mở mắt ra nhìn lại bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi.

Ánh mắt kia vẫn mang vẻ lạnh lùng nhưng hiện lên trong đó một tia ôn nhu ấm áp.

Tôi ngây người, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Bàn tay xinh đẹp như đũa ngọc ôn nhu vuốt ve cơ thể tôi, tay anh chuyển động đến đâu thì ở đó lại khiến tôi rùng mình.

Cảm giác này khiến tôi vô cùng bối rối, nữa muốn tiếp tục nữa lại không.

Cố Tư Mạc! Thật ra anh là ai? Tại sao lại luôn dịu dàng với tôi như thế? Tại sao những lần tôi gặp nguy hiểm, anh đều xuất hiện cứu tôi? Tại sao? Tại sao anh lại làm trái tim tôi rung động?

Đôi môi anh chiếm đoạt môi tôi.

Chiếc lưỡi tinh quái không ngừng đùa giỡn với cảm xúc của tôi.

Tôi đáp lại nụ hôn đó, trong lòng hiện lên một dòng cảm xúc khó tả.

"Hân, em là duy nhất của anh".

Anh buông tôi ra, ánh mắt lạnh lùng, chân thành nhìn tôi.

Nghe anh nói ra câu đó, trái tim nhỏ bé của tôi không ngừng nhảy múa.

Tại sao tôi lại hạnh phúc như thế? Không lẽ tôi đã yêu anh rồi sao?

Bàn tay ma thuật của anh liên tục kích thích cơ thể tôi.

Tôi không tài nào từ chối được.

Tôi ...yêu anh, yêu anh thật rồi.

Chúng tôi lại rơi vào cuộc ân ái ngọt ngào.

Anh cuồng nhiệt đưa tôi lên tận trời cao khiến tôi đê mê không lối thoát.

Rất lâu, rất lâu sau, khi mọi thứ của anh đã vào trong tôi anh mới dừng lại.

Những ngón tay ngọc khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi, đôi môi và ánh mắt mang đầy mị lực nhìn tôi.

"Vợ à! Sau này chúng ta song tu nhiều hơn có được không? "

Tôi gật đầu, vùi mặt vào lòng ngực lạnh lẽo kia, hôn nhẹ lên đó.

"Tư Mạc, em yêu anh"..