Đó là Tố Nga.

Cô ấy đang đi về phía chúng tôi.

Đến trước cổng, ánh mắt cô ấy có chút phức tạp khi nhìn thấy Tư Mạc.

Trong nhà đang yên ắng cũng bắt đầu nổi gió.

Tấm vải trắng phủ lên thi thể bị cơn gió bất ngờ thổi bay sang một bên.

Từ trong cơ thể, linh hồn của Nguyên Lãng bay ra, lơ lửng trong không gian.

Linh hồn đó hướng về Tố Nga đi tới, sau đó quỳ xuống.

Hắn đang cầu xin cô ấy tha thứ.

Tố Nga nhìn hắn, ánh mắt đầy phức tạp.

Nguyên Lãng vẫn như cũ, quỳ xuống không dám ngẩn đầu lên.

Tôi nhìn thấy xung quanh Tố Nga, oán khí đen mờ dần rồi biến mất.

Cô ấy cúi xuống, ôm lấy Nguyên Lãng đang quỳ trước mặt, huyết lệ rơi xuống.

Đến cuối cùng cô ấy vẫn không thể tuyệt tình với người mình yêu.

Trên đời này, tình yêu chính là thứ khó giải thích nhất.

Nó khiến người ta u mê không tìm được lối thoát.

Nó khiến người ta vì yêu mà sinh hận.

Nhưng...!cũng vì một chữ yêu mà con người ta có thể từ bỏ tất cả chấp niệm, oán hận trong lòng.

Đến cuối cùng, dù bản thân bị chính người mình yêu làm cho thương tổn, đau lòng đến cùng cực, Tố Nga vẫn không thể buông bỏ tình yêu dành cho Nguyên Lãng.

Tình yêu và sự cao thượng của cô thật khiến người ta bội phục.

Lạc Nguyên Lãng anh chắc chắn là đã tu mười kiếp mới có thể có được tình yêu cao cả như thế.

"Tố Nga, cuối cùng chúng ta cũng có thể bên nhau".

Nguyên Lãng đưa tay lau đi dòng huyết lệ trên khuôn mặt xinh đẹp kia.

Lạc Tố Nga gật đầu, cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta cảm thấy ganh tị.

Hai người họ đi đến trước mặt thiếm Ba rồi quỳ xuống.

"Mẹ! Con xin lỗi! Xin mẹ hãy \*hợp táng chúng con cùng nhau".

\* Hợp táng: chôn cùng một chỗ.

"Hân Hân, em giúp chị một chuyện có được không? "

Tố Nga quay sang tôi, ánh mắt đầy chân thành cầu xin tôi giúp đỡ.

Tôi ngồi xuống đối diện, gật đầu.

Chị nắm tay tôi, cầu xin tôi nói với Tư Mạc có thể để Nguyên Bảo kiếp sau tiếp tục làm con của chị có được không.

Tôi im lặng, quay sang nhìn Tư Mạc, anh đứng đó vẻ uy nghi cao ngạo.

Giọng băng lãnh nói với chị.

"Tạm thời, ta sẽ giữ nó ở lại phủ của ta, cho người khác chăm sóc.

Đợi khi các ngươi luân hồi, đến thời cơ thích hợp, mẫu tử các ngươi có thể trùng phùng ".

Tố Nga và Nguyên Lãng dập đầu liên tục, họ cảm ơn vì anh đã đồng ý giúp đỡ.

Tư Mạc kéo tôi dậy, cánh tay ôm lấy eo tôi.

Ngữ khí vẫn lạnh lùng, cao ngạo như trước.

"Ta chỉ không muốn phu nhân của ta phải rơi lệ".

Cố Tư Mạc, anh là ai? Tại sao lại có thể làm chủ đến cả chuyện luân hồi của người khác?

Dĩ nhiên những chuyện ban nãy chỉ có tôi và Từ Dương nhìn thấy, mọi người khác đều không hay biết gì.

Tố Nga và Nguyên Lãng đứng dậy, cáo biệt chúng tôi rồi rời đi.

Mọi thứ trong căn nhà nhỏ của thiếm Ba vẫn không có gì thay đổi.

Tất cả vẫn im lìm cùng một màu trắng tang thương.

Tôi đem hết lời Nguyên Lãng nói lại cho thiếm nghe.

Thiếm Ba nghẹn ngào, gật đầu bảo sẽ làm theo di nguyện của anh.

Chúng tôi ở lại cả đêm để chia sẻ nỗi đau mất con của người làm mẹ.

Ba ngày sau ...

Ngày cuối cùng của tang lễ kết thúc.

Lạc Nguyên Lãng được hợp táng cùng thi thể của Lạc Tố Nga.

Giờ lành thích hợp, trai tráng trong thôn bắt đầu đào mộ của Tố Nga lên.

Trong đầu tôi đang tưởng tượng ra bộ dạng của cái thi thể trong quan tài đặt dưới mộ kia.

Dù sao cũng đã ba năm, chắc là rất khủng khiếp.

Tôi nghĩ đến bộ hài cốt toàn xương với xương mà tôi hay xem trong những bộ phim kinh dị.

Ôi chao! Khủng khiếp.

Quan tài được đào lên, mọi người trong thôn hết sức kinh ngạc bởi thi thể kia hoàn toàn giống như người đang ngủ say.

Vẫn khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn đôi môi anh đào kia tất cả đều nguyên vẹn, một chút tổn hại cũng không có.

Từ Dương bước tới xem xét, ánh mắt đăm chiêu.

Dường như nghĩ ra điều gì đó, anh hét lên.

"Mau đặt thi thể của Nguyên Lãng vào rồi chôn xuống nhanh lên".

Mọi người đang ngơ ngác bị tiếng hét của Từ Dương làm cho giật mình, vội vã làm theo lời anh nói.

Ngay khi thi thể của Nguyên Lãng được đặt vào thì bỗng nhiên một con hắc miu với đôi mắt xanh lá từ đâu chui ra, nhảy qua quan tài.

Theo như những gì tôi xem trên phim ảnh, thì xác chết nếu bị mèo đen nhảy qua thì sẽ ngồi dậy, trở thành cương thi.

Vâng! Chính xác là như vậy.

Hai cái xác trong quan tài ngồi bật dậy và biến thành cương thi.

Vẻ đẹp đẽ vốn có của hai thi thể hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là từ trong miệng mọc dài ra hai cây răng nanh, móng tay dài, nhọn hoắt một màu đen.

Đây là sự thật.

Tôi đang chứng kiến cương thi ngoài đời thực.

Nó quá sức là sinh động khiến tôi không thể rời mắt.

Mọi người trong thôn hoảng loạn, nhốn nháo nhìn hai cái "xác sống" trước mặt.

Sắc mặt ai cũng tái mét, tay chân run cầm cập.

"Mọi người đừng sợ.

Cương thi không thể ra ngoài vào ban ngày được nên sẽ không có chuyện gì đâu".

Từ Dương trấn an mọi người.

Quả nhiên hai cái xác cương thi nhảy ra khỏi quan tài liền tìm đường chạy trốn.

Mọi người thở phào trút được gánh nặng trong lòng.

Một bàn tay đẩy tới sau lưng tôi, tôi mất thăng bằng, ngã nhào về hướng cương thi đang nhảy tới.

Thôi xong rồi, cuộc đời của tôi.

Một vòng tay mang theo hơi lạnh quen thuộc giữ chặt cơ thể của tôi lại.

Tư Mạc nhìn về hai cái thi thể đang nhảy tới, lạnh lùng quát một tiếng.

"Cút".

Ngay lập tức, cả hai cương thi bỏ chạy sang hướng khác, tôi thoát chết trong gang tấc.

"Hân.

Em phải cẩn thận.

Kẻ kia đang muốn chính là em".

Ánh mắt anh nhìn tôi nghiêm túc.

Tôi lờ mờ hiểu ra có người đang nhắm vào tôi.

Nhưng kẻ kia là ai, có thù oán gì sâu đậm với tôi mà lại muốn hại tôi? Tôi hỏi anh, anh trầm mặc không đáp.

Anh nói sẽ giúp tôi tìm ra kẻ đó.

"Từ Dương, ta có việc ở Địa phủ, mấy ngày tới không thể lên đây.

Chuyện cương thi phải dựa vào ngươi giải quyết rồi".

"Cố Tư Mạc đại nhân! Ngài đề cao tôi quá rồi.

Tôi làm sao có thể chứ".

" Dương Tử, trước mặt ta ngươi không cần phải giả vờ làm gì.

Hân Hân của ta mấy ngày tới phải phiền ngươi để mắt tới rồi".

Tư Mạc nói.

Anh ấy gọi Từ Dương là Dương Tử.

Còn nói gì mà không cần phải giả vờ trước mặt anh.

Hai cái tên này chắc chắn có quan hệ gì đó không thể cho tôi biết.

Nghe qua thì có vẻ như Tư Mạc đang cầu xin sự giúp đỡ.

Nhưng kì thực ngữ điệu kia lại mang theo một tia uy nghi ra lệnh.

Từ Dương nở nụ cười lạnh, đáp trả lại câu nói của Tư Mạc.

"Dù ngươi không nói, ta cũng sẽ ra sức bảo vệ cô ấy.

Nhưng còn chuyện cương thi ta cần người giúp đỡ ".

"Được! Sau khi ta trở về sẽ phái Dực Phong đến giúp ngươi".

"Hân.

Thời gian tới em phải tự bảo vệ mình thật tốt.

Có chuyện gì phải lập tức dùng vòng ngọc thông báo cho ta.

Dù đang làm gì hay ở đâu ta đều sẽ lập tức xuất hiện ".

Tôi gật đầu, Tư Mạc hôn nhẹ lên trán tôi rồi rời đi.

Ánh mắt của người trong thôn đổ dồn lên người tôi và Từ Dương.

Bọn họ vốn không thể thấy Tư Mạc nên ban nãy bọn họ cho rằng là tôi và Từ Dương đang nói chuyện với không khí.

Tam gia gia còn hỏi chúng tôi có bị làm sao không? Từ Dương cười lạnh, bảo anh vừa mới nói chuyện với Linh Vương đại nhân.

Sắc mặt Tam gia gia trông thật buồn cười.

Ông ấy không ngừng hỏi Từ Dương rằng Linh Vương đại nhân thật sự mới ở đây sao? Từ Dương không trả lời, bảo tất cả mọi người trở về nhà.

Anh kéo tay tôi đi về phía cuối thôn.

Tôi hỏi anh muốn đưa tôi đi đâu? Câu trả lời khiến tôi lạnh gáy.

"Đi đào ngôi mộ vô danh phía cuối thôn".

Chúng tôi rời đi.

Có một người nhìn theo, nở nụ cười bí hiểm..