Bụp.

_ Triệu Mẫn đáng chết, lại dám thuê người giết Nguyệt My Nhi.

Sau lần này, cô ta nhất định sẽ đề phòng.

Thông báo cho Triệu Mẫn, bảo bà ta đừng nhún tay vào.

Nếu không, kế hoạch của chúng ta nhất định sẽ bị bại lộ.

_ Ông nội, con nghe bên ám dạ báo lại, Nguyệt My Nhi được thế lực nào đó đứng sau bảo vệ.

Hôm đó chỉ duy nhất một người sống sót.

E là, chúng ta sẽ khó đụng đến cô ta thêm lần nào nữa!

Trần Đức trầm mặc, suy nghĩ đến nhiều lối đi khác nhau, nhưng bây giờ Nguyệt My Nhi được thế lực ngầm đứng sau bảo vệ.

Đến Ám Dạ cũng phải bị bắt gọn, e là lành ít giữ nhiều.

_ Con ra ngoài đi, ông phải họp riêng với "người đó"!

Cố Thiên Bắc cúi người chào Trần Đức rồi rời đi! Hắn ta chỉ nghe ông ta nói về "người đó", nhưng đến Trần Đức cũng chưa bao giờ gặp mặt.

Người nào lại có khả năng thâu tóm được cả Trần Đức, chắc chắn không tầm thường.

...

Trần Đức mở máy tính lên, bấm gọi cho "người đó".

Hợp tác hai năm, ông ta chẳng đoán ra được người bên phía màn hình kia là ai?

Máy tính rất nhanh đã được kết nối, xuất hiện trên màn hình chỉ là nửa thân người dưới của ông ta.

Giọng nói trầm thấp, quyết đoán, còn pha chút gì đó gọi là sự lãnh đạo.

_ Có chuyện gì sao?

_ Bên phía Nguyệt My Nhi, cô ta được thế lực ngầm nào đó đứng sau bảo vệ.

Chúng tôi thật không thể trừ khử cô ta.

_ Cô ta tốt nghiệp cả ngành quản trị kinh doanh và FBI, không thể xem thường.

Tìm cơ hội trừ khử cô ta đi! Thời gian không còn nhiều, liên lạc với người bên phía Cố gia, bảo họ hành động nhanh một chút!

_ Được, vậy tôi sẽ cố gắng hoàn thành.

..........

Hôn mê gần một ngày, cả người Nguyệt My Nhi đều ê ẩm, bụng đói cồn cào, một chút sức sống cũng chẳng thấy.

Cũng may, Cố Thiên Khanh luôn ở cạnh chăm sóc cô, qua hai ngày có thể xuất viện.

Nằm trong phòng bệnh, mùi thuốc nồng nặc khiến cô khó chịu.

Ngày xuất viện, cô cảm thấy bản thân như vừa được giải thoát.

Vừa vui vẻ vừa yêu đời trở lại.

Cố Thiên Khanh nhìn cô mỉm cười, ánh mắt cưng chiều của anh khiến người khác cũng phải ganh tị.

Trong mắt họ, xuất hiện là một tên ngốc cưng chiều cô vợ.

Anh chẳng quan tâm bọn họ bàn tán thế nào, anh chỉ biết, trong mắt mình cô là tuyệt vời nhất và xinh đẹp nhất!

Sau khi hít thở không khí trong lành bên ngoài, cô quay người nhìn Cố Thiên Khanh, mỉm cười nói:

_ Thiên Khanh, chúng ta về Cố gia thôi, hai ngày không về, em cảm thấy nhớ nhà.

_ Được, chúng ta về nhà!

Nguyệt My Nhi kéo tay anh nhanh về Cố gia.

Hai ngày không xuất hiện, nhất định đã bị phó quản gia làm đảo lộn toàn bộ.

Xem camera thôi cũng đủ thấy, Trần Đức đã chẳng thể ngồi yên, nói đúng hơn là cái người bí ẩn đứng sau ông ta.

...

Về đến Cố gia, may mắn là đúng vào bữa cơm trưa.

Nhìn quanh nhà chẳng thấy quản gia đâu, cô đi nhanh vào trong phòng ăn.

Vừa hay thấy phó quản gia đang cặm cụi chuẩn bị đồ ăn.

Cô chỉ tiện miệng hỏi thăm, vậy mà lại khiến bà ta hốt hoảng một phen:

_ Phó quản gia, bác quản gia đâu rồi ạ?

Bốp.

Dĩa đồ ăn vừa chuẩn bị bị phó quản gia làm rơi ra sàn, vì câu nói bất ngờ của cô mà khiến bà ta sợ hãi.

Sợ sẽ bị nghi ngờ, bà ta vội trả lời:

_ Ông ấy vừa ra ngoài có chút chuyện, cô chủ tìm ông ấy có chuyện gấp gì sao?

_ Ồ, vậy tôi đưa ông nội và Thiên Khanh ra ngoài ăn.

Bàn đồ ăn này, phiền phó quản gia lót bụng bữa trưa nha!

Nguyệt My Nhi giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, vừa quay người đi đã nhếch mép cười thích thú.

Phó quản gia lại chẳng thể phản kháng, nhưng lại không chịu chấp nhận số phận.

..........

Nguyệt My Nhi ngồi trong phòng, chăm chú quan sát từng hành động của phó quản gia qua camera.

Dạo gần đây bà ta hay lén lút vào nửa đêm, lại rất hay nói chuyện qua lại với đầu bếp.

Cô thấy bà ta không chỉ giở trò trong đồ ăn, mà thức uống cũng không bỏ qua.

Những thứ bà ta bỏ vào, nhất thời cô chưa tìm được nơi bà ta giấu.

Nhưng ngoài phòng ngủ và sân vườn ít người lui tới thì chẳng có chỗ nào thích hợp hơn.

Cô cầm điện thoại, bấm gọi vào số máy mà cô không muốn liên lạc nhất.

Nhưng vì tương lai, cô đành tìm đến hắn ta.

Điện thoại đổ chuông vài tiếng đã có người bắt máy, giọng nói của người bên kia vẫn trêu đùa như vậy!

_ Bảo bối, em nhớ tôi sao? Tôi không liên lạc, em liền chủ động tìm tôi.

Thật sự thay đổi ý định muốn lấy tôi à?

_ Bớt nói nhảm đi! Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.

_ Chuyện gì?

Duật Hành quay trở lại với giọng nghiêm túc, thật khiến người khác không quen.

Cô nói ra ý định của mình, hắn liền đồng ý không một điều kiện.

Nguyệt My Nhi cảm thấy may mắn khi có người đồng hành là Duật Hành.

Vừa có chung mục tiêu, vừa vô cùng hào phóng giúp đỡ cô, vừa cực kỳ dễ thương lượng.

Vừa cúp máy, anh chồng từ dưới lầu đi lên, thấy vợ mình vừa khỏi bệnh đã làm việc, anh đau lòng, lên tiếng nhắc nhở:

_ Vợ ơi, em vừa khỏi bệnh, đừng làm việc nữa mà! Ông nội cho vợ nghỉ một tuần, vợ chơi với chồng nha?

_ Được, vậy chồng muốn chơi trò gì?

Cố Thiên Khanh suy nghĩ, vẻ mặt ngây thơ của anh khiến cô bật cười.

Cô rất kiên nhẫn chờ anh, một lúc lâu anh mới nhẹ nhàng nói ra trò chơi của mình!

_ Vợ ơi, anh muốn hôn em.

Câu nói vừa dứt, hai má của cô đỏ ửng lên, cho dù là chuyện gì cô cũng chưa từng ngượng ngùng thế này! Nhưng suy đi nghĩ lại, cưới nhau lâu như vậy, chuyện vợ chồng cả hai cũng chưa từng làm! Đến hôn nhẹ bên má cũng chưa từng nghĩ đến!

Nguyệt My Nhi nhìn ánh, vẻ mặt trông chờ lộ rõ khiến cô càng muốn chiều anh.

Cô đưa tay chạm vào mặt anh, trước khi hành động còn nhắc nhở anh:

_ Em không biết hôn, chỉ theo cảm tính mà làm! Chúng ta từ từ học.

Cố Thiên Khanh gật đầu, nhìn mắt cô từ từ khép lại, bất giác anh nở một nụ cười quỷ dị.

Một tay giữ chặt vòng eo cô, tay còn lại đặt sau gáy, cúi người hôn lên bờ môi đỏ mọng.

Nguyệt My Nhi cuốn theo nụ hôn đầu đời của mình, chẳng hiểu là do mình cảm nhận sai hay thật là như vậy! Anh lại có kĩ thuật hôn vô cùng tốt.

Cô từ từ bị cuốn vào mà không có đường ra.

Cố Thiên Khanh vẫn mở mắt nhìn cô, vẻ mặt của cô hiện giờ khiến anh vô cùng hài lòng.

Vừa dụ dỗ cô hôn, lại từ từ khiến cô không thể nào dứt ra được!.