Liễu Ngọc Thanh và Thẩm Tú Phương cũng đã gặp gia đình Châu Duy Chiến vào ngày hôm qua.
Nghe Châu Duy Chiến nói sẽ tặng Lâm Dương một biệt thự và ba mươi tỷ tiền mặt thì sửng sốt hồi lâu, nhưng sau đó bà ta cảm thấy Châu Duy Chiến chỉ là nói bừa để chọc tức bọn họ.Thậm chí, Thẩm Tú Phương còn khẳng định...Lâm Dương hẳn là cảm thấy mình bị đuổi ra ngoài, trong lòng bực bội, liên cầu cứu Châu Duy Chiến, cố ý đến nhà bọn họ nói những chuyện đó.Còn về lý do tại sao Châu Duy Chiến lại sẵn sàng giúp đỡ, điều đó rất dễ giải thích.Lâm Dương bắt gặp Diêu Mộc Nhã, thần y họ Diêu vừa cứu con gái của Châu Duy Chiến, nhờ ông ấy giúp đỡ, không khó.Vì vậy, trong mắt người nhà họ Liễu, Lâm Dương vẫn là một kẻ vô dụng.Lâm Dương hơi kinh ngạc, nói: "Cô ở đây làm gì?"Liễu Ngọc Thanh hừ lạnh một tiếng: "Tôi đến cửa hàng 4S đương nhiên là mua một chiếc xe, lẽ nào giống như anh, đang tìm việc hay sao? Nói cách khác, công việc ở cửa hàng BMW 4S không phải chuyện mà một kẻ vô dụng có thể làm được.Anh chắc chắn không đến nhầm chỗ đấy chứ?""Ngọc Thanh, anh ta là ai? Anh ta không phải là anh rể rác rưởi thường bị cậu mắng mỏ sao?"Một người phụ nữ mặc váy nhìn Lâm Dương cười nói.Cô ta tên là Vương Diệu Phân, là bạn cùng lớp đại học với Liễu Ngọc Thanh.Bọn họ có bốn người, còn có hai người đàn ông, người đeo dây chuyền hình con chó bằng vàng là Tưởng Gia Bân, và người ăn mặc quần áo thoải mái là Thái Hòa.Liễu Ngọc Thanh cong môi: "Không phải đây là đồ rác rưởi sao? Tuy nhiên, anh ta sẽ không còn là anh rể của tôi nữa, bởi vì anh ta quá rác rưởi, đã bị nhà tôi hủy hôn rồi""Thế chính là anh rể cũ! Chào anh rể cũ nhé!"Tưởng Gia Bân cười nói: "Yêu cầu tuyển dụng của cửa hàng 4S này quả thực khá cao, người bình thường thật sự không vào được.Tuy nhiên, anh trai tôi là quản lý ở đây.Chỉ cần một lời nói có thể khiến anh đạt được mong muốn, anh là anh rể cũ, cũng từng là anh rể mà, phải không?"Liễu Ngọc Thanh hừm một cái, nói: "Cái gì mà anh rể cũ cũng là anh rể? Tôi chưa từng coi anh ta là anh rể, Tưởng Gia Bân, anh giúp anh ta làm gì?"Lâm Dương khẽ nhìn quanh, lãnh đạm nói: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tránh ra, đừng quấy rầy tôi mua xe."Cái gì, mua xe? Một vài người có chút bối rối, không phải họ đang nói về việc phỏng vấn sao? Đặc biệt là Liễu Ngọc Thanh, thần kinh như bị châm chích bởi cái nhìn như đang nhìn bây khỉ của Lâm Dương, cô ta nắm tức giận nắm chặt tay, nói: "Đồ rác rưởi họ Lâm, anh đừng đùa tôi nữa, xe ở đây anh mua nổi không?"Lâm Dương ánh mắt lãnh đạm: "Liên quan gì đến cô sao? Dù cô không nhận tôi là anh rể của cô, thì tôi cũng không cân chịu đựng những hành động quấy rối vô cớ của cô.Cẩn thận không tôi đánh cô đấy"Nói xong liền đi qua những người này.Bước thẳng vào sảnh và chọn một nữ nhân viên bán hàng ưa nhìn, chỉ vào một mẫu xe bên trong và nói: "Cô lại đây, tôi muốn chiếc xe này, màu đỏ, loại xịn nhất, lấy ngay bây giờ, được không?"Cô bán hàng còn khá trẻ và có vẻ như vừa mới làm.Vị Lâm Dương gọi tên, lại còn trực tiếp mua xe, cô ta có chút chết lặng, nhất là mẫu xe Lâm Dương chỉ là xe BMW hạng sang, M8 nhập khẩu, giá lăn bánh hơn sáu tỷ.Khi chiếc xe này được bán, tiên trích phần trăm của cô ta cũng phải lên tới hàng chục nghìn.Hai giây sau, người phụ nữ vội vã chạy tới, gật đầu nói: "Được được ạ, không thành vấn đề, tôi lập tức giúp ngài làm thủ tục.Xin hỏi ngài định trả góp hay trả toàn bộ số tiền ạ?""Trả toàn bộ""Mời ngài đợi một chút"Liễu Ngọc Thanh lại vội vàng chạy tới, cô ta thật sự quá là kinh ngạc: "Anh lấy đâu ra nhiều tiên như vậy, xe hơn sáu tỷ, anh nghĩ là sáu trăm nghìn sao?"Lâm Dương không còn gì để nói: "Liên quan gì đến cô?" Liễu Ngọc Thanh hừ lạnh một tiếng: "Tôi biết rất rõ anh. Lúc trước vì một tỷ rưỡi, mà quỳ trước mặt mẹ tôi, câu xin thương xót, bây giờ anh có sáu tỷ không?" Mấy ngày trước ông Mã đã gửi một món quà rất lớn để báo đáp nhân tình, nhưng cuối cùng không phải ông ấy đã trả lại hết rồi sao? Anh ta vẫn là một kẻ ăn mày! Sau đó, Liễu Ngọc Thanh quay sang nữ nhân viên bán hàng và nói: "Đừng để bị anh ta lừa, tôi thấy, anh ta cố tình tiếp cận cô muốn trêu đùa cô thôi" "Hả?" Cô bán hàng có vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Lâm Dương lạnh lùng nói: "Nếu như tôi có thể mua được thì sao?" Liễu Ngọc Thanh khinh thường nói: "Cứ bốc phét đi, nếu đủ khả năng, bà đây sẽ gọi anh là bố một trăm lần; nhưng nếu không trả được, anh phải quỳ ở nơi công cộng liếm chân sạch cho tôi"