Sau này, tôi chính thức bắt đầu sống cuộc đời được “bao nuôi”.

Không thể không nói, so với việc phải đi làm đêm mỗi ngày, được bao nuôi tốt hơn nhiều.

Đầu tiên, tôi không cần phải mỗi ngày bôn ba trong đêm, với thời gian thuê phòng, tôi có nhiều thời gian ở lại trường hơn, tiếp nhận bầu không khí hun đúc văn hóa, cũng không say rượu điên đảo ngày đêm, ban ngày không lên lớp nổi; thứ hai, thu nhập ổn định hơn, phải biết rằng làm nghề này không phải là ngày nào cũng có thu nhập; thứ ba, đàn ông ngủ cùng càng đơn thuần hơn, tôi nghĩ, ngoại trừ phụ nữ có sở thích cá biệt, đại đa số phụ nữ vẫn không muốn ngủ với quá nhiều đàn ông; thứ tư, tôi có thể an ủi mình, tôi chỉ có một người bạn trai cho tôi tiền tiêu, chứ không phải “bán”…

Nói chung, trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều.

Phòng ngủ trong trường là phòng cho sáu người, đều là bạn cùng lớp cùng ngành, giường trên giường dưới.

Trong phòng ngủ có tivi, có quạt trần, có phòng vệ sinh riêng, tuy điều kiện không sánh được với phòng ngủ trong trường bây giờ, nhưng lúc đó đã là tốt lắm rồi.

Đối với người quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, dăm ba hôm lại trốn tiết như tôi, bọn họ đã chẳng thấy có gì là lạ.

Tôi rất ít khi nói chuyện cùng bọn họ, họ cũng sẽ không hỏi tôi.

Trước khi chính thức xác định quan hệ “bao nuôi” với ông chủ Trác, tôi đã ngoan ngoãn ở trường hơn nửa tháng.

Trong nửa tháng đó, mỗi ngày tôi đều đi học đầy đủ, khi không có tiết sẽ tìm một phòng học không có người, hoặc đến thư viện để tự học, buổi tối trước khi tắt đèn nhất định là đang đọc sách.

Nửa tháng đó, mấy cô gái ngủ chung phòng với tôi nhìn tôi như nhìn quái vật, tôi chưa bao giờ tán gẫu với bọn họ về các bạn nam cùng lớp, cũng chưa bao giờ tám với họ về những bộ phim hoặc ngôi sao đang hot, mấy cái đó quá xa lạ với tôi.

Hôm đó, khi tôi ra ngoài về, tiết học đầu tiên đã kết thúc, tôi đã xem thời khóa biểu trên xe buýt, chạy vội về phòng ngủ, thay áo T-shirt, lấy sách rồi chạy về phía phòng học, phải kịp tiết thứ hai.

Nói thật, bên dưới tôi vẫn hơi đau, lúc chạy có chút khó chịu.

Có điều chỉ một chút khó chịu ấy sao có thể địch lại được sự hưng phấn của cuộc sống bình thường?

Đọc đến đây có lẽ mọi người sẽ cười, một cuộc đời được bao nuôi cũng có thể gọi là cuộc sống bình thường? Nhưng không sai, đối với tôi lúc đó chính là cuộc sống của người thường. Tôi cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống bình thường của sinh viên đại học.

Khi lao vào phòng học, chuông vào học vừa mới vang lên, giáo viên đang đứng trên bục giảng, các bạn cùng lớp đồng loạt nhìn tôi.

Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, tôi ngại ngùng cúi chào giáo viên, đi men theo tường về phía cuối lớp, không dám phát ra một tiếng động nào.

Tôi nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn tôi, bạn học hai năm rưỡi, có người tôi nhớ tên, có người tôi chả nhớ, chỉ là thấy quen mặt.

Tôi chọn một chỗ ngồi ở giữa hàng phía sau, xung quanh đó cũng không có ai.

Tiết học đó giáo viên giảng về “giông tố”, nói đến chỗ cảm động, cô rơi lệ. Sau đó tôi mới biết được, vị giáo viên này là giáo sư nghiên cứu kịch nói Tào Ngu nổi tiếng toàn quốc.

Còn nhớ tôi lúc đó, nghe giảng vô cùng chăm chú, bởi vì giáo viên khóc, cô ấy là giáo viên duy nhất trong cuộc đời này mà tôi thấy khóc trong tiết giảng, cho nên tiết học đó vô cùng rõ ràng trong trí nhớ của tôi.

Chỉ là ngay lúc đó tôi cũng không biết vì sao giáo viên lại khóc cho Phồn Y.

Trong mắt tôi, Phồn Y chính là một vai phản diện, cô ta đã nảy sinh tình yêu với con trai của chồng, can thiệp vào quyền tự do yêu đương của nam chính…

Rất nhiều năm sau, khi sự phồn hoa biến mất, tôi lại mở “giông tố” ra lần nữa, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao giáo viên lại khóc.