Tôi không nhịn được cười, tôi và anh Trác bên nhau lâu như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng tôi là kẻ thứ ba, nhưng sự thật nói với tôi rằng, anh Trác đã ly hôn rất nhiều năm rồi.

Sau này, tôi bị Trác Hàng giam lỏng, anh ta ngày ngày cưỡng bức tôi, đến mức tôi mang thai con của anh ta, giờ người phụ nữ trẻ khí thế hung hăng này, tám phần là vợ chính thức của anh ta...

Anh Trác từng nói, cuộc hôn nhân của Trác Hàng chỉ là mai mối từ trước, anh nói Trác Hàng rất hiểu chuyện, bây giờ xem ra, cũng đúng là hiểu chuyện thật! Quả thật là biết cưới vợ môn đăng hộ đối.

Hai mẹ con trước mắt, vừa nhìn đã thấy hừng hực khí thế, bọn họ dẫn tới hơn 10 vệ sĩ, xem ra cũng không phải là gia đình bình thường.

"Cô cười cái gì?" Người phụ nữ trẻ hỏi.

"Anh ta kết hôn lúc nào, tôi cũng không biết." Tôi vẫn cười, cũng hoàn toàn không muốn biết câu trả lời, sau đó, tôi lại hỏi, "Bố mẹ của Trác Hàng ở đâu, các người biết không?"

"Chú Trác?" Người phụ nữ có chút bất ngờ. Cô ta hoài nghi nhìn vào bụng tôi, dường như muốn biết rốt cuộc đứa bé trong bụng tôi là của ai.

"Đúng, Anh Trác, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm anh ấy." Tôi thấy chiếc điện thoại cô ta đang cầm trên tay, "Tôi có thể dùng điện thoại của cô gọi điện một chút được không?"

Tôi nhìn mẹ của cô ta, mẹ cô ta vẫn không nói gì, vậy nên tôi tiếp tục nói:" Yên tâm, không phải tìm Trác Hàng, nói thật, có thể gặp được hai người, tôi rất vui."

Người phụ nữ trẻ có chút chần chừ đưa điện thoại cho tôi.

Bây giờ, dù đã rời xa anh Trác đã lâu như vậy rồi, tôi cũng không biết tại sao, khi tôi bắt đầu ấn phím gọi, trong đầu tôi vẫn nhớ số điện thoại của anh.

"Tu...tu...tu" âm thanh từ ống nghe truyền lại.

Anh vẫn chưa bắt máy, nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống, tôi từng cho rằng cả đời này của tôi sẽ không bao giờ còn có dũng khí gặp lại anh, nhưng khi tôi có cơ hội được liên lạc với thế giới bên ngoài, người đầu tiên tôi nghĩ đến, vẫn chính là anh.

"Khương...Khương Kha...cô là Khương Kha..."

Người phụ nữ trẻ nhìn tôi kinh ngạc, bộ dạng như nhìn thấy quỷ sống.

"Bội Bội..."

Cuối cùng giọng nói của anh Trác cũng vang lên, có chút mệt mỏi.

Tôi hít thật sâu, đôi môi run rẩy, một hồi lâu vẫn chưa mở lời.

"Bội Bội, em đang khóc sao? Tiểu Hàng lại bắt nạt em sao?" Giọng nói có chút bất lực, tôi dường như có thể đoán được rằng anh đang bóp sống mũi.

Tôi hít một hơi, giọng nói run rẩy, cuối cùng tôi cũng nói: "Anh Trác...Trác...là em..."

Tôi nghe thấy tiếng vỡ của đồ sứ, nghe thấy anh gào lên: "Khương Kha, em đang..... em đang ở đâu?"

Giọng nói của anh quá lớn, thậm chí khiến màng nhĩ tôi đau nhói.

Tôi nhìn về phía hai mẹ con bọn họ, trước đây tôi có đoán nơi này là đâu, nhưng bây giờ tôi cần xác nhận lại một lần nữa.

Người phụ nữ trẻ báo cho tôi một cái tên, quả đúng như tôi dự đoán.

Tôi đọc địa chỉ cho anh Trác, "Khương Kha, em đợi tôi! Tôi sẽ tới lần ngay." Giọng nói anh gấp gáp, tôi có thể đoán rằng anh đang chạy ra bãi đỗ xe.

"Em đưa điện thoại cho Bội Bội đi." Anh nói.

Tôi nghe theo lời Trác, đưa điện thoại cho người phụ nữ trẻ, người phụ nữ hoài nghi nhìn tôi, rồi lại căng thẳng, cô nói trong điện thoại vài tiếng "Được."

Sau khi tắt máy, cô nói: " Chú Trác bảo tôi trông nom cô, đừng để ai bắt cô đi."

Tôi thẫn thờ gật đầu, thẫn thờ nhìn vào cái bụng đang nhô lên của tôi, bỗng nhiên không biết làm như này là đúng hay sai.

"Đứa bé là của Trác Hàng?" Cô ta hỏi.

Tôi do dự, sau đó gật đầu.

"Người bắt cô đi, cũng là Trác Hàng?" Cô ta hỏi.

Tôi lại gật đầu.

"May là cô không sao." Mẹ của người phụ nữ trẻ lúc này mới mở lời, "Hơn nửa năm nay, Trác Nguy đã điên cuồng tìm cô, chúng ta xuống dưới tầng đợi anh ấy!"

"Cảm ơn." Tôi hơi gập người, đi xuống dưới tầng.

"Tại sao không bỏ trốn?" Người phụ nữ tên Bội Bội nói sau tôi.

"Bởi vì, không trốn được." Bất kì người nào, nằm trên giường sống như người thực vật, sao có thể bỏ trốn được chứ.

"Khương Kha, cô yêu anh ấy không?" Bội Bội hỏi.

"Cô nói là ai?" Tôi dừng bước, quay người lại.

Chính tại khoảnh khắc ấy, một lực mạnh nào đó đẩy tôi, tôi như quả dưa lăn xuống.

Tôi nghe thấy tiếng kêu của người phụ nữ sau tôi

Bụng tôi đau không chịu được, nhưng đầu vẫn vô cùng minh mẫn.

Tôi có thể cảm nhận được, sinh linh bé bỏng trong bụng tôi đang dần mất đi, con của tôi.

Đứa bé có sức sống như cỏ dại kia, nó đang dần chết.

Cảm giác đau đớn, bao trùm mọi giác quan khác của tôi.

Khi tôi bắt đầu thấy chóng mặt, tôi bỗng nhỡ tới cuộc trò chuyện giữa tôi và anh:

"Rõ ràng em không bị cận, sao lại đeo kính chứ?"

"Bởi vì, hình như anh thích dáng vẻ em lúc đeo kính hơn, dễ nổi thú tính."

"Anh mới có thú tính thì có! Anh mới là mặt người dạ thú."

"Kha, lần đầu tiên là em ngang ngược, cứng đầu; lần thứ hai là em nói ngày hôm qua không đáp ứng đủ, sáng sớm ngày hôm sau lại quyến rũ tôi, làm tôi suýt chút nữa đến bay cũng không đuổi kịp; lần thứ ba, là em cầu xin anh giải độc cho em, tối hôm đó, em muốn bao nhiêu lần, em có biết không?"

"Em..."

Anh Trác của em, đến cuối cùng em vẫn muốn gặp anh.

- Hết-