tôi.

Một tuần sau, nó với anh chẳng gặp nhau nữa.

Nó có chút sợ hãi, anh nói rằng nó sẽ phải hối hận kia mà!

Dù sống với anh một thời gian không phải ngắn mà cũng chẳng phải dài nên không biết anh có lạnh lùng và độc ác như vậy không nữa…

Thôi! Đến đâu thì đến vậy!

Nó bước đi, tiến vào siêu thị. Và có ai đó đang đi ngay sau nó…

Lâu lắm rồi mới vào siêu thị. Nó ăn ít nên cả tuần mới đi tới đây một lần. Mua nhiều một chút, ăn dần.

Xong xuôi, nó trở về nhà. Đóng cửa lại, rồi vào nhà bếp.

Vừa mở tủ lạnh, liền có tiếng mở rồi đóng cửa lại vậy?

Cầm chiếc chổi, nó lò dò đi ra. Chẳng có ai cả. Vậy là nó nghe nhầm sao?

Cố gắng hạ nỗi sợ hãi xuống, nó lại đến gần tủ lạnh, nấu bữa tối rồi ăn. Hôm nay sao nó mệt mỏi quá. Muốn đi ngủ thật sớm.

Dọn bát đũa rồi lên tầng, mở cửa phòng của mình.

Đập vào mắt nó là anh, người đang ngồi trên giường.

“Tôi đợi cô khá lâu rồi.” – anh lại gần nó. Nở nụ cười mỉa.

Anh đã đổi cách xưng hô với nó rồi sao? Vậy chẳng lẽ…anh sẽ làm gì nó đây?

“Sao anh vào được đây?”

“Tôi có chìa khóa. Sao? Cô sợ à?” – anh ngày càng gần nó hơn.

Nó đang định ra khỏi phòng thì anh kéo nó lại, ép nó vào cửa chính phòng nó, luồn tay xuống ổ khóa…

Nhanh chóng khóa cửa!

“Định đi đâu sao?” – anh vẫn giữ nụ cười đó.

“Bỏ tôi ra! Anh đừng động vào tôi. Chúng ta không có gì cả! Tôi nói với anh rất rất nhiều lần rồi. Buông tha tôi đi.” – nó giãy dụa.

Anh nhấc cằm nó lên, nhìn xoáy vào đôi mắt nó rồi bất ngờ kéo nó xuống giường.

Đè lên người nó mà nói:

“Chẳng phải tôi đã bảo em sẽ phải hối hận sao? Đừng quên nhanh thế chứ?”

Nó lấy tay để trước ngực anh. Anh đừng làm vậy mà?

“Xin anh tha cho tôi đi!” – nó sắp khóc rồi.

“Đừng có mộng tưởng!” – anh nhìn lại nó. Mắt như có lửa đốt. Dục vọng trong anh ngày một lớn hơn mà thôi. Nó càng như vậy anh càng thích!

“Cởi quần áo ra!”

* ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------*

Sáng hôm sau dậy, người nó mềm nhũn.

Anh đã lấy đi sự trong trắng của nó, nó không phải là không muốn trao cho anh nhưng anh bây giờ muốn trả thù nó. Nó không muốn như vậy.

“Còn muốn sao?” - giọng anh bất chợt vang lên.

“Tránh xa tôi ra. Anh chơi tôi thế chưa đủ sao?” – nó cố gắng mạnh mẽ, không để anh thấy sự yếu đuối của mình được.

“Chưa bao giờ là đủ!”- anh lại đè lên nó nhưng anh chẳng làm gì cả, chỉ nhìn nó mà nói. – “Cô đã thuộc về tôi nên đừng mơ thoát khỏi tôi.”

“Anh có thân thể tôi còn bản chất của tôi thì không bao giờ!”

“Rồi xem!”

Nó đứng dậy, bước ra khỏi giường một cách đau đớn.

Anh cũng đau nhưng nhanh chóng nghĩ lại. Là nó làm đau anh trước kia mà.

Nó pha cho mình một cốc nước cam. Nghe nói nó sẽ làm đỡ hơn.

Bất chợt, nó nghĩ ra một việc.

Nhỡ sau này bụng nó cũng có một đứa con của nó với anh thì sao đây?

Trước kia, nếu được thế thì tốt quá nhưng bây giờ thì ngược lại rồi.

“Anh Nam, anh Nam. Anh ra đi! Em đợi anh mãi!”

“Đợi anh chút!”

Nó ra xem có chuyện gì xảy ra thì thấy anh cũng một người con gái đang thân mật hôn nhau trước cửa nhà.

Người con gái kia…chính là Mĩ!

“Cô ra đóng cửa đi. Đứng đó làm gì.” – anh nhìn thấy nó liền gọi rồi đi cùng Mĩ ra xa.

Nghe tiếng đóng cửa của nó, anh liền buông Mĩ ra:

“Mau biến đi, trước khi tôi giết cô!” – anh quay gót bước đi xa.

“Anh…chẳng phải là anh gọi em đến sao?” – Mĩ cười ngượng.

“Cô dám bắt cóc em gái mình thì nhỡ cô dám giết tôi thì sao? Biến đi.: - anh vẫn tiếp tục đi.

Mĩ thẫn thờ. Lặng lẽ bước đi.

Lần này mày thắng rồi, em gái à!

Nó đóng cửa liền ngã xuống đất. Khóc, nó lại rơi lệ. Vì anh!I came in like a wrecking ball

I never hit so hard in love

All I wanted was to break your walls

All you ever did was wreck me...

(Wrecking Ball - Miley Cyrus)