Chỉ vì tránh Trình Văn Lãng nên An đành phải tới trốn trong phòng của lão cô gia, cong người thao thức một đêm trên ghế cứng. Cứ nghĩ ngày hôm sau liền có thể tức tốc chui vào xe ngựa, ngủ thẳng tới nhà mẹ đẻ nữ chính ở Lưu Châu là được rồi. Ai ngờ lão cô gia lại nói muốn ở thêm một ngày nữa mới khởi hành. Thế là nàng đành tranh thủ lão cô gia không ở phòng mà leo lên giường lười biếng lăn lộn.
Nhìn căn phòng rộng rãi, tinh xảo, lại không thiếu trang nhã mỹ lệ. An cảm thấy thật không uổng với cái tên Mỹ do người đặt cho nó. Cả căn phòng ấm áp một sắc vàng nhàn nhạt với vài bức tranh chữ tao nhã nàng nhìn không hiểu. Ở một bên góc tường đặt cái kệ gỗ nhỏ, chỉ vừa cho một lọ hoa cắm cầu kì với những bông hoa lạ mắt nàng cũng chưa thấy bao giờ. Nắng vàng xuyên qua khung cửa sổ chạm rỗng, chiếu lên từng hàng rèm châu ngọc buông xuống lấp lánh, phản chiếu ánh sáng lung linh hắt lên một kệ sách cao tới trần với vô vàn quyển sách cũ mới đan xen. Giữa chiếc giường lớn, mùi hương thảo mộc phảng phất như còn sót lại trên chăn gối mềm mại ấm áp, thấm vào ruột gan, xoa dịu đi nỗi thấp thỏm sợ hãi sâu trong trái tim nàng. Bất tri bất giác khiến tâm trí An chìm dần vào giấc ngủ. Trong mơ hồ, không hiểu sao nàng lại cảm thấy mùi hương này có chút quen quen, dường như đã gặp qua ở đâu trước đó. Chìm trong mềm mại ấm áp và cảm giác an nhiên, đến con sâu gạo cũng không muốn bò ra. An nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, mơ mơ hồ hồ mở mắt. Ở đằng sau bức bình phong thêu vân vũ ngũ sắc, một bóng người cao ráo bước ra khỏi thùng gỗ lớn. Cánh tay với những ngón thon dài nhặt lên khăn bông, dường như đang lau đi những giọt nước trên đôi vai gầy rộng lớn, vòng eo cân đối cùng tứ chi thon dài. Người nọ khoác lên từng kiện, từng kiện quần áo lên người. Sau đó... cong lưng, chống gậy bước ra khỏi bức bình phong. Lão cô gia mặt vẫn nhàu như bông cúc héo, một đầu tóc ướt trắng như tơ rũ xuống một bên. Chậm rãi bước tới, ngồi xuống chiếc ghế tựa gỗ được chạm khắc mẫu đơn tinh xảo. Sau khoảng thời gian não ngừng hoạt động trong giây lát, An không khỏi ở trên giường, lặng lẽ nuốt nước bọt, đảo nhanh con mắt qua phần eo cong cong của lão cô gia, nghĩ thầm, chả có lẽ nàng ngủ nhiều quá nên lóa mắt. Sau đó rất chân chó chạy lại, lấy khăn bông lau tóc cho người. Lão cô gia đầy một đầu tóc trắng như tuyết, những lọn tóc mềm mại mượt mà như nhung bạc, không hề có nửa điểm hói mỏng như những cụ già mà An từng gặp qua. Một đầu tóc trắng đẹp như vậy, có biết bao người ở thế giới kia muốn tiền đi tẩy rồi nhuộm mà còn không bằng. Cẩn thận chạm lên từng sợi tóc, An không khỏi cảm thán, phải chăng lúc còn trẻ, nhan sắc lão cô gia cũng phong quang ngời ngời. - Lão gia, mới đầu giờ chiều mà ngài đã tắm sớm như vậy. Chả lẽ tối có việc phải ra ngoài? Lão cô gia dựa lưng vào ghế, híp mắt hưởng thụ có người mềm nhẹ xoa nắn tóc mình. Nghe thấy âm thanh ngọt ngào, tâm trạng càng thoải mái. - Ừ. Ngươi cũng nên chuẩn bị sớm đi. Tối nay ta dẫn ngươi đi xem cái này. - Là gì vậy? Lão gia định dẫn ta đi đâu chơi sao? - Lúc đó ngươi sẽ biết. Biết tính lão cô gia đã không muốn nói, hỏi nhiều cũng không ra. An đành chịu thương chịu khó làm cô cháu nhỏ ngoan ngoãn lau tóc cho gia gia nhà mình. .... Ngồi lắc lư trong xe ngựa, áo chùm xám vứt ở một bên. Lão cô gia bảo không cần, nàng cũng không cần làm khó mình che che đậy đậy nhan sắc. Nghe lão cô gia nói về Hương Tiên lâu, An mới biết: ngoài kinh doanh khách điếm, Hương Tiên còn bao gồm cả việc mua bán thông tin. Nổi danh nhất là Dạ Đàm đấu giá. Cứ cách một năm Hương Tiên lâu sẽ tổ chức một buổi đấu giá thông tin và bản đồ tìm kiếm của những kỳ trân dị bảo trên khắp đại lục, bao gồm cả vị trí của những linh thú hiếm quý hay phương pháp chế ngự thú. Trong đó đặc biệt phải kể đến lệnh bài triêu gọi quỷ y thánh sỹ. Chỉ cần có được lệnh bài này, một khi tính mạng nguy nan, chỉ cần bóp nát lệnh bài, lập tức triệu hồi quỷ y hoặc thánh sỹ tới cứu mạng. Vậy nên năm nào người tới cũng tranh giành trả giá tới khốc liệt. - Nói như vậy, nếu có người mua được lệnh bài triệu hồi cô gia, vậy chả nhẽ lúc cô gia đang bận đại sự, liền cứ thế bị triệu đi sao? Nghe Xuân ngây thơ hỏi một câu, An không nhịn được mà phì cười. Phải nha, nếu lão cô gia còn đang bận ngồi nhà xí hoặc đang tắm trong thùng gỗ thì sao ta? - Như vậy chả phải kẻ kia còn chết nhanh hơn sao? Ha ha... Lão cô gia liếc con mắt nhìn An trong giây lát. Cô nương bé nhỏ còn vương nét thơ ngây trên mặt, cười tới cong cong hàng mi dài như cánh bướm. Thần thái sáng láng và sạch sẽ không vương bụi trần. Lão khẽ hạ mi, hàng mi dài thanh tú như quạt, với những sợi đen trắng xen lẫn, khẽ chớp hạ, gương mặt lão cô gia phủ một tầng ánh trăng, mơ hồ tựa như tiên nhân thoáng qua, vừa tịch mịch lại lắng đọng như mặt nước hồ thu ngàn năm. Không hiểu sao lại khiến An lại cảm thấy có chút đau lòng. Xe ngựa rất nhanh thì tới nơi. Lần này đoạn đường không quá dài, nên đồng chí xuyên không chưa kịp say xe, liền có thể chạm chân xuống đất. Trước mặt nàng là bến đò rộng lớn với vô số thuyền nhỏ thuyền lớn tấp nập người bước lên. Bao quanh bờ giăng đèn kết hoa rực rỡ muôn màu. Xuyên qua tiếng nói cười chào hỏi huyên náo của đám đông, An có thể nhìn thấy mặt hồ rộng lớn in xuống cả bầu trời sao trong vắt. Tại giữa mặt hồ, nơi lóng lánh ánh trăng sáng cùng đèn đuốc rực rỡ, một chiếc tàu gỗ to lớn như một người khổng lồ đang tọa yên. Văng vẳng tiếng đàn hát ngân vang từ tầng thứ ba của con tàu khiến lòng người từ xa không khỏi say đắm. Ở một bên, lão cô gia lặng im chìa một bàn tay ra về phía nàng. An trợn mắt nhìn những ngón tay thon dài trắng muốt với những móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, có một chút nghĩ ngợi vì cái gì mà người già tay cũng phải đẹp như vậy. Sau đó liền nhìn thấy một vết cắt nhỏ dài trên ngón tay trỏ của lão cô gia. Vết cắt như một sợi tơ hồng nổi bật trên đầu ngón tay trắng nõn, chứng minh người này có bao nhiêu tức giận lúc đó. An hơi xấu hổ nhìn về phía lão cô gia, bất ngờ lại nhận ra, dưới những nếp nhăn trùng điệp đó, dường như có một cái gì đó rất dịu dàng, lại như rất nhàn nhạt trong đáy mắt lão nhìn nàng. Tựa như sự hiền từ bao dung của trưởng bối dành cho con cháu trong nhà( lầm to). Thế nên nàng trong lòng liền tỏ tường, lão nhân gia đây là thể hiện rằng, lão sẽ làm chỗ dựa cho nàng trong thế giới cô đơn và xa lại này. Bất kể nàng ngu ngốc hay sai lầm, vẫn sẽ luôn có lão sau lưng chở che bao bọc. Dằn xuống xúc động như tìm lại được bố già hiền từ bên thế giới bên kia, trong lòng nàng ấm áp như có một dòng nước ấm lan tràn. An ngoan dịu ở một bên, kính cẩn nâng tay đỡ lấy, dìu lão cô gia bước lên thuyền nhỏ. Lão cô gia thực ra lại rất buồn bực, rõ ràng lão muốn dắt tay nàng lên thuyền, vì cái gì mà lại trông như cô cháu gái nhỏ đỡ tổ phụ đi lại khó khăn vất vả? Nhà thuyền tay cầm chèo lái, miệng còn ngọt xớt liên mồm khen lão có nữ tôn vừa xinh đẹp lại hiếu thuận. Lão cô gia đen cả mặt, không hiểu vì sao chính mình lại khó chịu đến thế. Khi thuyền chuẩn bị rời bến, ở trên bờ có một bóng người cao lớn, có chất giọng trầm ổn cất lời hỏi xin đi nhờ. Nhà thuyền khó xử từ chối vì đã nhận tiền bao trọn của lão cô gia. - Ta quả thật cũng là bần cùng bất đắc dĩ. Vốn muốn đi sớm nhưng lại chậm trễ chút việc riêng. Giờ các thuyền khác cũng chật chỗ hoặc rời bến mất rồi. Xin nhờ vị nhân huynh này nói giúp ta một tiếng với người bên trong. Nếu có thể ta xin chịu nửa tiền thuyền. Ngồi bên trong nghe thấy giọng nói truyền vào, An còn đang băn khoăn vì cái gì mà giọng nói này lại quen tai đến vậy. Lão cô gia ngồi bên bàn tao nhã thưởng trà, thong thả lệnh cho Xuân ra ngoài mời người vào. - ... Nói ra đúng là hữu duyên tương ngộ. Vị tráng hán cao lớn có gương mặt khôi ngô tuấn tú này quả thật chính ra cái người "rút đao tương trợ" khi nàng suýt bị rơi vào ma trảo của họ Trình. Không chỉ có vậy, người này hẳn cũng là một trong ba vị thấy chuyện bất bình nhấc tay quăng chén tại nhà ăn ban sáng. Hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, có chút bất ngờ. Lão cô gia ngồi một bên e hèm tới ba lần mới xong. - Thất lễ, thất lễ. Tại hạ là Phạm Nghiêm, người ở Tự Châu. Hôm nay vì việc riêng mà bị chậm trễ. Đa tạ lão gia và cô nương đây cảm thông, không tiếc phiền phức cho đi cùng. - Vị công tử này đa lễ rồi. Người phải cảm tạ là chúng ta mới phải. Ngày hôm qua nhà chúng ta vừa tới thành Khánh châu. Nội tử trẻ người non dạ, lần đầu được ra ngoài nên có chút bất cẩn, không ngờ lại gặp phải sắc lang quấy rối. May nhờ công tử ra tay tương trợ, nội tử mới thoát thân. Ơn này ta vẫn mong có cơ hội thay nội tử báo đáp. Chút chuyện đi nhờ này, mong công tử không cần coi trọng. Một ông lão mặt nhàu như hoa cúc, tuổi sắp trăm, không ngừng mở mồm đóng mồm gọi một tiểu cô nương đáng tuổi tôn tử mình một tiếng rồi lại một tiếng "nội tử"... Phạm Nghiêm lúc đầu còn cho là mình bị ù tai, nghe thấy bên ngoài nhà thuyền không hiểu vì sao cũng ho khan liên tục, đành run run khóe miệng đáp lời. - Chỉ ... chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Lão gia và phu ... phu nhân không cần để trong lòng. Qua ánh trăng sáng soi vào khoang thuyền, nhìn tiểu nương tử khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nhịn cười, cái đầu với bím tóc dài quấn quanh, điểm xuyên tơ hồng đang không ngừng rung rung như một nụ hoa chớm nở dưới sương mai trong vắt. Phạm Nghiêm bất tri bất giác lại cảm thấy câu nói của Trình Văn Lãng lúc đó quả thật cũng không hẳn là không có đạo lý.Để để cập nhật chương 10, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernighthttps://dembuon.vn/rf/91040/ Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d