Nô tì Xuân uể oải ở một bên, cũng tội cho nàng ý, bị như vậy rồi mà còn cố lết theo An đi cứu người. Biết làm sao được , mấy ngày bụng lưng râm ran ngứa, hai nàng dùng vải cuốn chặt eo để ngăn không cho mình tự cào xé chính mình. Giờ thì tốt rồi, không ngứa nữa mà chuyển qua kim trích đau tới mức An chửi tổ tiên ba đời lão cô gia suốt từ sáng tới chiều. Nếu không phải bỗng dưng có một đứa bé trai mặt đầy bùn đất xuất hiện trước cửa nhà, hù cho nàng sợ tới quên luôn cách chửi thì có khi giờ nàng vẫn đang tiếp tục chửi thề.
Vốn nghĩ mình sống chả được bao lâu, quản chi ai sống ai chết. Nhưng con người ấy mà, một khi đã làm mẹ một lần thì cảm xúc liền bị dễ dàng chi phối bởi những đứa trẻ. Vì chúng mà khóc cười, vì chúng mà yêu thương, vì chúng mà không ngừng chua xót. Đứa trẻ này quỳ trước mặt nàng, vì cầu xin nàng cứu mẹ nó mà dập đầu tới tóe máu. Hai hàng lệ loang cùng bùn đất trên mặt tựa như một bức tranh loang lổ cũ kỹ. Tâm người vốn không phải cỏ cây, sao có thể không đau không ngứa. An chợt nhớ tới đứa con trai lớn của mình. Ngày An vác một bụng lớn lên máy bay về nước để sinh em nó, nó đứng một mình giữa sân bay rộng lớn, lặng lẽ gạt đi nước mắt nhìn theo. Đứa bé này có phải hay không cũng cùng tuổi con nàng, vậy mà đã phải một mình cùng mẹ lưu lạc xa xôi vất vả. Nếu đổi lại con nàng, An quả thực có chút chịu không nổi. Và thế là gạt qua cảm giác đối diện với sinh tử chính mình, An vật lộn tới y phòng của lão cô gia, lật tung cả phòng để tìm đồ nghề. Không ăn thịt heo thì không biết heo chạy như thế nào à. Trong tiểu thuyết phim ảnh chả nói rồi sao... cần nước nóng, cần khăn sạch, cần chậu, cần sâm ... Nhưng mấy thứ đó dùng thế nào thì ti vi không chiếu và truyện cũng chả mô tả. Thôi thì vội vội vã vã kiếm được một bộ dao nhỏ và ít vải sạch, quản chỉ dùng để làm gì, cứ thế hùng hổ chạy đi cứu người. Làm mẹ hai lần, đây là lần đầu An biết đỡ đẻ cho sản phụ có bao gian nan. Ngay khi nhìn thấy đầu đứa trẻ, người phụ nữ kiệt sức, chân tay lạnh toát buông tha chính mình. Thời gian trở dạ có lẽ quá dài nên đứa bé cũng ngừng thúc mình, khiến cho người mẹ kiệt quệ toàn bộ sức lực. An giữ chặt lấy ngực áo, nuốt xuống một ngụm tanh ngọt trào trong cổ họng, nhá một miếng sâm nhét cho nàng ý, khẩn cầu nàng cố thêm một lần cuối cùng, chỉ một lần nữa thôi, rồi dùng một chiếc dao nhỏ, run rẩy rạch một đường ngắn nhỏ phía dưới của người mẹ để có thể kéo em bé chui ra. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, xoạt một cái, em bé cuối cùng cũng ra ngoài. Làn da nó tím tái, nhầy nhụa, nó không khóc như con nàng, mà cuộn tròn tấm thân nhỏ bé, yên tĩnh đến đau lòng. - Tiểu thư, đứa bé, đứa bé hình như... Tiểu thư! Tiếng hét của Xuân ngăn không được tiểu thư nhà mình cúi xuống, dùng miệng hút lấy tất cả nhầy nhụa từ miệng và mũi đứa trẻ. Một điều mà An cả đời cũng không dám nghĩ đến, cuối cùng lại là lúc sinh tử cứu người phải dùng đến. Vị tanh tưởi trào ra, mắt nàng hoa lên, cố một lần lại một lần gạt đi cảm giác nhầy nhụa ghê tởm, chỉ mong một cái kết cục khác ngoài tử vong của sinh mệnh bé nhỏ đáng thương này. Không gian tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng ọ ẹ yếu ớt của một sinh mệnh sắp bắt đầu. Xuân ở một bên luống cuống nhận lấy bé, lóng ngóng cuốn bé vào vạt áo ủ ấm trong lòng, An run rẩy dùng đôi tay đẫm máu trơn trượt, cố gắng cắt dây rốn cho bé và giúp người mẹ kéo nhau ra. Cố gắng nhớ lại những kí ức lúc nàng sinh đứa thứ hai trong mơ hồ. Không hiểu sao lúc này nàng lại đặc biệt mong chờ lão cô gia về kịp và tìm thấy các nàng. Để lại mọi việc cho lão và nàng có thể buông tay, nàng thật sự mệt mỏi và sợ hãi. Nhưng người phụ nữ lúc này máu lại không ngừng chảy. Nàng phải làm gì? nơi đây không có một thứ gì có thể tra cứu, để cho nàng biết nàng phải làm gì để cứu người này. - Tiểu thư, không xong. Tại sao máu không cầm lại được. Người phụ nữ ấy ở trước mặt nàng với sắc mặt trắng bệch, cả người run lên từng hồi. Máu chảy không ngừng bất chấp nàng dùng mọi cách ngăn cản. Đứa con của nàng ý bình tĩnh bước tới bên cạnh, dùng bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay mẹ nó, nước mắt tuôn rơi, cầu khẩn mẹ nó tỉnh lại. Sinh ly tử biệt là một lời dễ nói với người ngoài cuộc. Chỉ có đối mặt với mất mát mới khiến con người đau đớn đến vỡ nát con tim. Có phải hay không ở thế giới đó, lúc thấy thân xác lạnh lẽo của nàng, hai trái tim bé nhỏ đó cũng đau đớn đến kiệt quệ. Trái tim An đau đớn, nàng run rẩy nắm lấy cổ tay người mẹ, còn đập, còn đập, nàng ấy vẫn còn sống , mặc dù rất mong manh ... Phải rồi , lão cô gia, phải tìm lão gia, lão gia có thể cứu người này. - Tiểu thư, người làm gì vậy .... người, người để nô tì làm .... - Đừng nói nhiều, trời sắp tối rồi, chắc chắn lão gia đã về rồi. Chúng ta phải nhanh trở về. Lão gia chắc chắn sẽ cứu được mẹ hai đứa nhỏ. Nghe thấy mẹ mình sẽ được cứu, dường như đôi mắt của thằng anh sáng lên. Nó từ trong tuyệt vọng như nắm được sợi rơm cứu mạng. Dùng sức quẹt đi nước mắt nham nhở trên khuôn mặt, nó một lần nữa vực lên tinh thần, nhanh chân đuổi theo bóng dáng cô gái nhỏ nhắn kiên cường đang cõng trên lưng mẹ nó, chạy thật nhanh về phía trước. Tuy nhiên, cho dù họ chạy bao lâu, đi bao xa, cũng không thể trở lại ngôi nhà nằm dưới lùm cây xanh ngát kia được nữa. Trời sẩm tối, sương lạnh như dao khoét trên thân thể từng người. Mắt An mờ đi vì mệt mỏi, cơ thể đau quá, tựa như hàng trăm con trùng đang cắn xé thân xác nàng. Phía trước Xuân cũng sức cùng lực kiệt ngã lăn trên mặt đất. Máu của người phụ nữ chảy nhuộm đỏ thẫm vạt áo sau lưng nàng ý. Tại sao lại như vậy? Tại sao vẫn đường ấy, lối ấy, vậy mà cả đám chạy vòng quanh hết lượt nọ tới lượt kia lại không thể tìm ra đường trở về nhà. Thằng anh lớn ôm chặt em nó trong lòng, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào bóng tối, dường như đang cố gắng hồi tưởng lại lối mà nó đã đi qua lúc chiều. Quần áo nó rách rưới, nhuốm một tầng lại một tầng bùn đất, đôi chân trần bị đá sắc cắt rướm máu, nhưng vai lưng vẫn thẳng tắp như cây ngọc đón gió, không rên không kêu dù chỉ một lần, nhẫn nại chạy khắp nơi tìm kiếm hi vọng cứu mẹ và em nó. An lần đầu tiên mới nhận ra hai chữ bất lực quả không dễ dàng gì, vừa hổ thẹn lại vừa đau lòng . Trên môi đang muốn nói lên hai chữ " xin lỗi ", nhưng lại chỉ thấy máu tươi trào ra. - Tiểu thư . Hai âm thanh đồng thời vừa cất lên. An bưng lấy những giọt máu đỏ tươi trên tay, đờ đẫn như không thể tin nổi. Lác đác có hạt mưa rơi xuống, hòa cùng máu loãng, lan nhanh xuống cổ tay trắng nõn. Ông trời, có phải ông lại hố tôi không? Sống lại chưa lâu lại chết thêm lần nữa, thế này cũng quả thảm đi. Có phải tiểu thuyết xuyên nhanh hay huyền huyễn gì đâu cơ chứ! Đột nhiên tất cả mọi âm thanh trở nên mơ hồ tới lạ kỳ. Đâu đó vang lên là tiếng trẻ con mới sinh khóc nức nở. Là tiếng ai đang gọi ai tới nghẹn ngào, là tiếng mưa rơi não nề trên mặt đất cứng và lạnh toát. Bàn tay ai đó ấm áp chạm tới, ôm nàng vào lòng, một mùi hương như thảo mộc, ấm áp, an nhiên lượn lờ quanh chóp mũi, thấm vào gan ruột, khiến An nhẹ nhàng đắm chìm. Trong một miền tối tăm vô biên, An cứ bước mãi không ngừng. Không trung có chùm sáng nhỏ lượn lờ bay tới, khẽ chạm vào lại tan tác như bồ công anh bay toán loạn trong gió. Từng cánh bồ công anh như ánh sáng leo lắt, bung ra chạm trên người nàng, ký ức từ miền xa xôi tái hiện như một thước phim nhỏ chảy dài không dứt. Trước cổng lớn, một đứa bé gái nhỏ chỉ tầm hai ba tuổi, được một vú già cường hãn bế trên tay. Nó khóc vô cùng thảm thiết, hai tay quơ quào không ngừng với theo chiếc xe ngựa đã chạy xa, miệng khóc gào đến khản tiếng "cha ơi, cha ơi...". Nó lớn lên, cô đơn, bơ vơ đến lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình. Là đại tiểu thư, nó được hưởng mọi quyền lợi mà những đứa anh chị em khác không có được, nhưng những lúc ốm đau, lại chỉ có thể một mình nằm trên chiếc giường nhỏ, bên cạnh chỉ có một tiểu nô tì cùng trạc tuổi đang gật gù. Nó căm ghét mỗi khi thấy cha nó cùng với mẹ kế, đố kỵ khi thấy những đứa em khác được cha yêu thương, mẹ chăm sóc. Thế nên nó đã làm những chuyện điên rồ, như nhảy xuống hồ băng rồi đổ lỗi cho đứa em con mẹ kế cố ý xô nó xuống, hay lúc nó châm một mồi lửa hòng thiêu sống một đứa em gái khác trong một căn nhà kho cũ. Ngay cả chuyện bỏ thuốc mẹ kế nó cũng dám làm. Sai người đánh chết tì nữ của cha nó. Không chuyện độc ác gì nó không dám làm. Thế nhưng kết cục thì sao? Nó vẫn nằm co ro trong từ đường, khóc đến tê tâm liệt phế không ai quan tâm đến. Xung quanh ai nấy nhìn thấy nó đều tránh như rắn rết. Cũng phải, không muốn bị đánh chết thì phải chạy thật nhanh, thật xa khỏi đứa con gái độc ác như rắn xà ... còn rất nhiều , rất nhiều những trò oái oăm tàn ác của đứa bé gái mới chừng vài tuổi đó. Cho tới khi nó một mình mặc áo tân nương đỏ chót, tóc dài buông xuông tới gối. Chiếc bàn bên cạnh đặt một chiếc châm bạc cũ đã xỉn màu. Không trang sức cũng chả mũ phượng , hay khăn quấn như trong các bộ phim, tân nương nhỏ tuổi cứ thế lãnh liệt bước ra, biến mất sau cánh cửa ngập tràn ánh sáng tới nhức nhối hai mắt. Khi An tỉnh lại , việc đầu tiên là nàng nhìn quanh một lượt. Vẫn giường đó, phòng đó, ngồi bên cạnh là tì nữ tên Xuân xinh đẹp ngốc manh đó. Không hiểu sao An lại thấy nàng ý có một loại quen mắt một cách lạ kỳ. - Tiểu thư, tiểu thư, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại rồi - Xuân đưa tay lên xoa đi mấy giọt nước mắt lã chả rơi . - Ta củ khao lâu rồi ? An nghe thấy giọng mình khản đặc. Khó chịu trừng con mắt nhìn Xuân. Nhìn xem, người với người mà khác nhau nhiều tới vậy. Rõ ràng ăn cùng một niêu cháo, trúng cùng một loại độc, Nàng ta thì khỏe mạnh ngồi đây, còn mình thì kém chút là đi điểm danh ở diễm vương điện. Có phải hay không lão già kia thiên vị, cố ý cho nàng sống dở chết dở. Xuân nghẹo cái đầu sang một bên, mơ hồ không hiểu tiểu thư nhà mình muốn nói gì . - Bẩy ngày sáu đêm ... còn ngươi, không ra rót cho tiểu thư nhà ngươi ly nước, đực mặt ở đó làm gì? Ngồi ở một bên, lão cô gia chống gậy đứng lên. Trước khi bước từng bước chậm rãi đi qua, lão lướt nhìn qua Xuân một cái rất kì quái rồi đẩy cửa bước ra ngoài . Để để cập nhật chương 6, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernighthttps://dembuon.vn/rf/91040/ Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d