Lâm Nguyệt Nha ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, đột nhiên nhớ đến trước khi ngủ Tô Y Đường muốn rời khỏi, bây giờ cô ngủ ở đây, vậy Tô Y Đường có phải đã đến khách sạn rồi không?
Lâm Nguyệt Nha chưa kịp mang giày liền lao ra phòng, lúc này Tô Y Đường đang đem món ăn đã nấu xong đem lên bàn ăn.
"Y Đường!" Lâm Nguyệt Nha rất muốn hỏi anh tại sao anh không đi tới khách sạn, nhưng lại không dám hỏi.
"Tỉnh rồi?" Dáng vẻ Tô Y Đường bình thường, giống như xung đột buổi sáng không có xảy ra, "Nhanh đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm, nhớ mang giày vào." Giọng nói Tô Y Đường bình tĩnh nhẹ nhàng, đủ tác dụng để trấn an lòng người.
Lâm Nguyệt Nha vội vàng gật đầu một cái, trở về phòng mang giày, đi vào phòng rửa tay, cẩn thận ngồi ở trên bàn, nhìn màu sắc của những món ăn Tô Y Đường dọn lên bàn ăn, không kềm được muốn rớt nước mắt, một màn này thật ấm áp, thật hạnh phúc, cả đôi mắt cũng không dám nháy, chỉ sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.
"Ăn được rồi." Tô Y Đường gắp cho Lâm Nguyệt Nha một món, "Ăn nhanh lên đi, buổi chiều ngoan ngoãn vào lớp học, sau này không cho cúp tiết nữa."
"Dạ." Lâm Nguyệt Nha rất khéo léo, gật đầu thật mạnh, cúi đầu xuống dùng cơm, nước mắt từng giọt từng giọt lọt vào trong chén cơm.
Buổi chiều, Tô Y Đường lái xe đưa Lâm Nguyệt Nha đi học, anh thì đi làm, hết thảy đều giống như lúc ban đầu, không có chuyện gì xảy ra.
Tô Y Đường không cần tránh né Lâm Nguyệt Nha, vì công ty bận rộn loạn cả lên, vì vậy anh căn bản không có đi làm và tan ca đúng giờ như trước, Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đônkhoảng chừng mấy ngày rồi anh không có gặp Lâm Nguyệt nha, không biết bao nhiêu lần sau khi trở về nhà rõ ràng là rất mệt mỏi, anh lại ngơ ngác ở trước cửa phòng của Lâm Nguyệt Nha ngẩn người.
Tô Y Hàng rất nhiều lần nhìn thấy anh trai của mình, đứng ngay cửa phòng Lâm Nguyệt Nha đấu tranh đau đớn, làm anh thực sự nể phục, anh trai rõ ràng là thích mà còn cố chấp không chịu nhận, còn phải cố gắng chống đỡ khổ sở như vậy, xem ra, giữa bọn họ cần có một chút kích thích, về phần chuyện gì kích thích, thì phải xem tạo hóa của hai người ngu ngốc này.
Vào một ngày cuối tuần, Lâm Nguyệt Nha ngồi trên ghế xem ti vi, cô uống hai tách cà phê, quyết định tối nay phải cố gắng chống đỡ, kể Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôntừ sau hôm đó, bọn họ lại giống như trước kia, anh không có xách va li dọn ra ngoài, cô cũng không cách nào gặp được anh, cô muốn tìm một cơ hội để biểu hiện trước anh cũng không có.
Sau mười giờ, mí mắt Lâm Nguyệt Nha liền không bị khống chế mà sụp xuống, cô không thể làm gì khác hơn là đứng lên đi tới đi lui trong phòngDiễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn khách để lấy lại tinh thần, lâu lâu cô lại đi vào phòng tắm mà rửa mặt cho thanh tĩnh một chút, chờ đợi đến sau mười hai giờ, cô đi đến trên ghế sô pha ngồi xuống, mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ hồ, Lâm Nguyệt Nha nghe được tiếng mở cửa, có lẽ do cô uống hai ly cà phê nên giờ cũng có chút tác dụng.
Tô Y Đường đã về! Ý nghĩ vừa chợt lóe lên, cô từ trên ghế sô pha bước xuống, động tác quá nhanh nên cô ngã nhào xuống đất.
Cửa chính mở ra, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Tô Y Đường vịn cửa đi vào, tóc lộn xộn, cà vạt đeo trên cổ đã tháo ra, tây trang khoác trên cánh tay, thoạt nhìn dáng vẻ của anh rất mệt mỏi.
Lâm Nguyệt Nha vội vàng đứng dậy đón anh, đỡ Tô Y Đường đang đi không vững, "Anh đi đâu vậy? Sao về trễ thế? Uống rất nhiều rượu sao?" Lâm Nguyệt Nha đỡ Tô Y Đường ngồi lên ghế sô pha.
Nhìn thấy trên mặt anh in dấu năm ngón tay, Lâm Nguyệt Nha hai tay chống nạnh, giống hệt cọp mẹ dữ dội, "Ai đánh anh?"
Vào lúc Tô Y Đường nhìn thấy Lâm Nguyệt Nha mặc áo ngủ, đầu anh có chút rối loạn, trong thời gian ngắn anh không nghĩ ra tại sao trong nhà anh lại Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôncó người con gái, cho đến khi thấy Lâm Nguyệt Nha 'đứng chóng nạnh', anh mới nhớ, cô là cô vợ nhỏ bé anh mới cưới vào cửa mấy tháng, là con gái người bạn thân nhất của anh, cô bé còn kêu anh bằng chú rất nhiều năm.
Chuyện công ty của anh gần đây bộn bề nhiều việc, sau đám cưới, anh giúp Bành Trân Trân tìm công việc mới, để Bành Trân Trân rời khỏi Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôncông ty, kết hôn chỉ là ngòi nổ, để giúp anh sớm có quyết định, đem Bành Trân Trân ra khỏi cuộc sống của anh, và cắt đứt ảo tưởng của cô ấy hàn gắn lại với anh, đối với cả hai đều là thương tổn.
Bành Trân Trân rời khỏi công ty, kéo theo ba mươi phần trăm khách hàng, sáu nhân viên, đem tài liệu trong công ty thiết kế gần một thángDiễღnđànLêQღuýĐôn nay, bán cho công ty của đối thủ cạnh tranh, đây vốn là tác phong làm việc của Bành Trân Trân, không chiếm được thì phải hủy diệt hoàn toàn.
Nếu như công ty thiết kế không có nền móng vững chắc, Bành Trân Trân quậy một trận, sợ là đã hoàn toàn phá hủy gần mười năm tâm huyết của DiễღnđànLêQღuýĐônanh, đối tác nói rằng anh dẫn sói vào nhà, anh không phủ nhận, nếu như anh có cơ hội lựa chọn lại, anh vẫn sẽ lựa chọn giúp đỡ Bành Trân Trân.
Trong một tháng này, anh vội vàng thu dọn hiện trường hỗn loạn do Bành Trân Trân để lại, vội vàng xã giao, nhanh chóng thúc đẩy lại quan hệ, và........vội vàng né tránh Lâm Nguyệt Nha.
Bởi vì anh phát hiện ra mình không thể dời tầm mắt khỏi Lâm Nguyệt Nha, mỗi lần đứng trước cửa phòng cô, đều không thể khống chế bản thân muốn đẩy cửa đi vào phòng, thậm chí anh còn muốn đụng vào cô, hôn cô, anh sợ, và sợ, DiễღnđànLêQღuýĐônnhút nhát, anh gần như phát điên lên.
Lâm Nguyệt Nha chỉ là một cô gái còn nhỏ, tại sao anh lại có ý muốn cầm thú như vậy đối với cô!
Có lẽ, anh thật lâu rồi không có đụng vào phụ nữ, mức độ 'đói' đã vượt quá phạm vi cơ thể có thể kiềm chế của anh, cho nên tối nay, anhDiễღnđànLêQღuýĐôn đã ở công ty giải quyết hết những mớ hỗn độn trong thời gian qua, và hùa theo những nhân viên nam trong công ty đi tìm thú vui bên ngoài.
Ngồi ở quầy bar một đêm, có khoảng năm cô gái tiến đến bên cạnh anh, mỗi người đều xinh đẹp hào phóng, gợi cảm nóng bỏng, vừa nhìn đã biết họ là những người thường lui tới nơi đây, đêm nay có thể anh cần một người phụ nữ.
Tô Y Đường không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly rượu, cảm thấy hơi choáng váng anh ôm một cô gái đi ra khỏi quán bar, hai người hôn nhau trên xe, cô gái đó rất hấp dẫn, gợi cảm, kỹ thuật hôn rất lão luyện, hôn anh tràn đầy hấp dẫn, nhưngDiễღnđànLêQღuýĐôn thật đáng chết anh lại không có chút xíu hứng thú, trong đầu hiện ra tình cảnh năm năm trước, Lâm Nguyệt Nha vọt vào phòng họp, dưới ánh mắt mở to của mọi người mà hôn nhẹ môi anh, tuyên bố muốn anh chờ cô lớn lên.
Đáng chết, đáng chết, đáng chết! Tô Y Đường buộc phải nguyền rủa bản thân mình, đẩy cô gái ấy ra.
Cô gái kia lần nữa khiêu khích, tiến đến hôn anh, Tô Y Đường lại kiên quyết đẩy cô ấy ra, "Tôi xin lỗi." Cô gái ấy trở mặt, giơ tay cho Tô Y Đường một cái tát, tức giận mở cửa xe đi xuống.
Tô Y Đường ngồi trên xe thật lâu, anh cảm giác mình sắp phát điên, dục vọng trong cơ thể đang nổi lên phản ứng bành trướng như một ngọn lửa ๖ۣۜDiendanlequydon.comthiêu đốt trong cơ thể anh, không biết ngồi bao lâu, anh lại trở về quá bar uống thêm vài ly rượu, bất quá không còn để ý đến các cô gái muốn tiếp cận anh, cho đến khi rượu làm tê liệt dục vọng và thần kinh của anh, anh mới lảo đảo lắc lư kêu xe taxi quay trở về nhà.
"Em đi lấy túi chườm nước đá cho anh." Lâm Nguyệt Nha xoay người muốn đi phòng bếp, lại bất ngờ bị Tô Y Đường nắm lấy cổ tay, Lâm Nguyệt Nha nghi ngờ quay đầu lại, Tô Y Đường đang nhìn chằm chằm vào cô, làm cho cô cảm thấy rất phức tạp.
"Sao vậy, uống rượu nhiều quá nên không thoải mái hả? Em đi hỏi Y Hàng, giải rượu bằng cách nào để cho anh thoải mái một chút..." Lời của Lâm Nguyệt Nha nói còn chưa hết, bàn tay dùng sức nắm cổ tay cô, kéo về phía anh, cô ngã vào trong lòng ngực của anh.
Lâm Nguyệt Nha ngồi trên đùi Tô Y Đường, bộ ngực dính sát vào lòng ngực cứng rắn nóng bỏng của anh, ánh mắt của cô và anh nhìn chằm chằm ๖ۣۜDiendanlequydon.comvào nhau, men rượu thả lỏng tinh thần của anh, cũng khuếch đại dục vọng của anh.
Tô Y Đường nhìn cô, cô gái này là anh nhìn cô từ nhỏ đến khi trưởng thành, những đường cong tinh tế đang dính chặt vào ngực anh, cho thấy cô thật ๖ۣۜDiendanlequydon.comsự trưởng thành, đêm tân hôn anh vội vàng liếc qua chiếc áo ngủ nửa trong suốt che đậy thân thể mềm mại bên trong đó, hình ảnh đó cứ lập đi lập lại trong đêm khuya hành hạ anh, làm anh không cách nào ngủ yên được.
"Anh làm sao vậy?" Tô Y Đường nhìn vào mắt cô làm cho tim cô đập rộn ràng lên, cô thật khẩn trương, cô chưa từng ở gần anh như vậy, chưa bao giờ anh dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy mà nhìn cô, cô xấu hổ lại rất mong chờ, dùng bàn tay tinh tế mịn màng vuốt ve trán và gương mặt của anh.
"Ai đánh anh?" Xuống tay thật nặng, không chỉ có sưng đỏ, da còn bị dính lại chút máu.
Tất cả đây đều là nằm mơ! Anh lại đang làm chuyện mà anh không dám nhớ lại, không dám thừa nhận sự thật, cảnh trong mơ lại lần nữa xuất hiện, LâmDiễnđànLêQuýĐôn. Nguyệt Nha nhỏ như vậy, yêu kiều như vậy, bị anh ôm vào trong ngực, bị anh đè phía dưới, phát ra tiếng kêu mềm mại.
Lâm Nguyệt Nha cảm thấy thân thể Tô Y Đường quá nóng, cô hình như cũng bị lửa nóng của anh truyền qua người cô, hai gò má từ từ nóng lên, đáy mắt nhiễm một tầng tình dục.........
Thời gian dường như dừng lại ở một giây này, Tô Y Đường nhìn Lâm Nguyệt Nha, chậm rãi nâng bàn tay lên mơn trớn khuôn mặt mềm mại,๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn ngón tay như vô tình lướt qua môi của cô, Lâm Nguyệt Nha không tự chủ được rên lên một tiếng, âm thanh rên rỉ này giống như một liều thuốc kích thích tình ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôndục cực mạnh vào đầu anh, hoàn toàn phá hủy ý chí của Tô Y Đường dùng rượu để áp chế.
Tô Y Đường nâng cằm Lâm Nguyệt Nha, dùng sức hôn lên, lần này, so với những giấc mộng trước đây đều chân thật hơn.
Môi của cô thật mềm, lại có mùi cà phê thoang thoảng, lần này cô không căng thẳng giống như trong mộng của mấy lần trước, mà chủ động mở ra đôi môi ngọt ngào, để mặc anh thưởng thức và giày xéo.
Anh liếm vành môi mềm mại của cô, đầu lưỡi thăm dò miệng hơi hé mở ra, anh quyến luyến chậm rãi lướt qua mỗi một tấc đều ngọt ngào, đụng phải lưỡi cô nhút nhát mà tránh né, động tác anh trở nên kịch liệt, anh cầm bả vai ๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôncủa cô, lật người đem cô chặt chẽ đè ở phía dưới, không cho phản kháng, để cho cô chỉ có thể nằm dưới thân thể anh, anh hôn cô trở nên kịch liệt và thô lỗ, giống như mỗi đêm anh mơ, tất cả đều là cấm kỵ.
Lâm Nguyệt Nha cũng cảm thấy cô đang nằm mơ, người đàn ông này ở trước mặt cô hay xưng là chú và rất nghiêm khắc lại luôn né tránh cô, sẽ có ngày hôn cô, còn hôn cô nồng nhiệt và kịch liệt như vậy.
Bàn tay của anh thật nóng, lại dùng sức, lồng ngực cứng rắn đè ép làm thân thể cô đau nhói, nhưng cô lại yêu thích cảm giác này, Lâm Nguyệt Nha nhắm mắt lại, để cảm nhận người đàn ông cô yêu nhiều năm, đang làm loạn ở trên người cô. (sr các bạn, chém gió mấy đoạn này chút xíu).
Bàn tay của anh từ đầu vai trượt xuống, cách lớp áo là địa phương mềm mại nhất của cô, Lâm Nguyệt Nha rên rỉ một tiếng, giật mìnhDiễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn từ trong hỗn loạn, cô nhớ đến mình không có mặc áo ngực, bộ ngực nhỏ đáng thương, lòng tự ti của Lâm Nguyệt Nha vội vàng trỗi dậy.
Tiếng rên rỉ của Lâm Nguyệt Nha làm lý trí Tô Y Đường thức tỉnh, anh sợ hết hồn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, anh thấy Lâm Nguyệt ๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-ĐônNha đang bị anh đè dưới thân, đôi mắt mù sương, quần áo xốc xếch, môi sưng lên đỏ mọng.
Tô Y Đường giống như bị điện giật, lập tức né Lâm Nguyệt Nha ra, té xuống ghế sô pha, anh không dám dừng lại một giây phút nào, chật vật chạy thẳng vào phòng ngủ, dùng sức khóa chặt cửa phòng.
Bên ngoài phòng Lâm Nguyệt Nha thân thể từ nóng như lửa trở nên lạnh run, cô mới từ từ ngồi dậy, sửa sang lại váy ngủ đã bị rách, một giây trướcDiễnđàn✪Lê✪QuýĐôn thân thể còn đang nóng như bị thiêu đốt và một giây tự nhiên lại kết thúc làm cho cô rất khó chịu, nhưng Lâm Nguyệt Nha lại cười.
Nụ hôn của anh thật giống như trong tưởng tượng của cô, mặc dù lần này anh thoát được, bất quá, lần sau nhất định cô sẽ không cho anh có cơ hội chạy trốn.
Ngày hôm sau, Tô Y Đường bị cơn nhức đầu làm cho tỉnh, đầu óc hỗn loạn, cố gắng nhớ lại sự việc tối qua, lại chỉ có thể nhớ tớiDiễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn mình và một cô gái ở trên xe, anh xoa xoa đầu đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Lâm Nguyệt Nha đang dọn thức ăn sáng lên bàn.
"Anh thức rồi, ăn sáng đi, yên tâm, đây là bữa ăn sáng em mua ở dưới lầu, không phải em làm." Biểu hiện của cô giống như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Nhưng khi Tô Y Đường vừa nhìn Lâm Nguyệt Nha, liền nhanh chóng nhớ đến sự việc xảy ra vào tối hôm qua, anh bối rối dời tầm Diễnđàn✪Lê✪QuýĐônmắt sang chỗ khác, hoảng hốt bước vào phòng tắm.
Lâm Nguyệt Nha nhún nhún vai, biết anh nghĩ tới chuyện gì, nhưng như thế thì sao, ngược lại cô muốn nhìn một chút xem anh có thể trốn đến khi nào.
Lúc Tô Y Đường đi ra khỏi phòng tắm, tâm trạng đã điều chỉnh tốt, anh chuẩn bị nói lời xin lỗi với Lâm Nguyệt Nha, nhưng nhìn biểu hiện tự nhiên thoải mái của cô, thật giống như chuyện đêm hôm qua không có xảy ra, và nếu anh nhắc đến thì cũng có vẻ như cố ý.
Tô Y Hàng ngồi ở giữa hai người, nhìn Lâm Nguyệt Nha giống như mọi ngày, líu ríu nói đông nói tây, anh trai lại cúi đầu xuống thấp không nói câu nào, anh dám khẳng định, đêm hôm qua anh không về nhà, hai người kia khẳng định đã xảy ra chuyện!
"He he he..." Anh muốn tìm thời gian để điều tra Lâm Nguyệt Nha, hỏi cô có phải đã cường bạo anh trai của anh rồi không.
"Ông cười đểu như vậy làm gì." Lâm Nguyệt Nha tức giận đạp Tô Y hàng một cái, đối với bữa sáng cô mua mà ăn như hổ đói thì cô vô cùng bất mãn.
"Lâm Nguyệt Nha, dù sao tui cũng lớn hơn bà, sao lại không biết kính trên nhường dưới như thế." Tô Y Hàng cũng không khách khí đạp trở lại, Lâm Nguyệt Nha cái cô gái dã man này, nói chuyện đàng hoàng lại không chịu, lần nào cũng phải động tay động chân thế không biết.
Lâm Nguyệt Nha và Tô Y Hàng bắt đầu từ những động tác nhỏ, rất nhanh trở thành kẻ rượt người chạy,bản tính Lâm Nguyệt Nha không chịu thua cộng thêm Tô Y Hàng cố ý khiêu khích, từ cái gối trong nhà, đến cây chổi tất cả đều bị cuốn vào chiến tranh, hai người kẻ tiến người lui, từ gian phòng này đánh đến gian phòng kia.
Tô Y Đường vẫn im lặng uống sữa đậu nành, bên tai còn vang vọng tiếng cười của Lâm Nguyệt Nha, giờ phút này, anh ý thức được mình và Lâm Nguyệt Nha chênh lệch về tuổi tác, cho dù cô thật sự trưởng thành, nhưng trong mắt anh vẫn là một đứa trẻ, Tô Y Hàng có thể cùng với cô truy đuổi, nhưng anh thì không làm được như vậy.
Từ ngày đó trở đi, Tô Y Đường không còn né tránh Lâm Nguyệt Nha nữa, anh để cô tự nhiên đi vào cuộc sống của anh, anh muốn cho cô nhìn thấy cuộc sống thực sự của anh, cho dù là công việc bận rộn, trong hội nghị quan trọng, và còn có cuộc sống ở nhà vô vị, anh rất hiểu rõ Lâm Nguyệt Nha, cô là người năng động hoạt bát, cô gái nhiệt tình hướng ngoại không thể nào sống giống như thế được, anh đang chờ đợi cô rút lui ra khỏi cuộc sống của anh.
Vậy mà, ngày qua ngày lại trôi qua, Lâm Nguyệt Nha ban ngày đi học, buổi tối đến công ty thiết kế của anh đợi anh hết giờ tăng ca, lúc anh thiết kế thì cô đọc sách, làm bài tập, thời điểm anh bận rộn thì cô cũng sẽ giúp anh một tay, cho đến bây giờ cô chưa từng oán trách anh quá buồn tẻ và nhàm chán.
Tô Y Đường đột nhiên cảm thấy mê hoặc, đau lòng và giãy giụa, xem ra anh chưa từng hiểu hết về Lâm Nguyệt Nha, anh cho rằng hai ba ngày cô sẽ nản lòng mà hét lên, những lúc cô tập trung vào làm bài tập, thật sự là rất xinh đẹp.
Anh muốn cô biết khó mà tự động rút lui, không ngờ, hàng ngày đều nhìn lén cô, không ngờ trái tim anh đã bị cô đánh cấp mất rồi.
Anh nên làm cái gì bây giờ? Anh đã không còn biện pháp để lừa mình dối người, nói rằng anh chỉ đối với cô như là đứa bé cần người lớn chăm sóc.
Lâm Nguyệt Nha gần đây tâm trạng thật tốt, mặc dù Tô Y Đường đối với cô rất ôn hòa, nhưng từ lúc anh đồng ý cho cô đi vào cuộc sống của anh, cô mới biết công việc của anh bận rộn ra sao, áp lực lớn thế nào, nghĩ đến trước kia mình đem đến cho anh biết bao nhiêu phiền toái, Lâm Nguyệt Nha cảm thấy thật xấu hổ.
Cô là người rất hoạt bát, nhưng Tô Y Đường chính là liều thuốc thêm sức mạnh tuyệt vời cho cô, ở bên anh, lòng của cô mới được yên bình, bất kể là lúc đọc sách hay thiết kế, hiệu suất vô cùng cao, hơn nữa vừa nghĩ đến bây giờ cố gắng thì tương lai có thể cùng với anh sánh vai trong công việc, Lâm Nguyệt Nha liền tràn đầy năng lượng.
Ở Mỹ thành tích Lâm Nguyệt Nha rất tốt, trở về sau một thời gian mới thích ứng trở lại, về mặt thiết kế thì Lâm Nguyệt Nha càng ngày càng lộ ra thiên phú và tài hoa, với tính cách cởi mở, những ý tưởng thiết kế của cô sau khi đưa vào thực tế, được giáo sư hết sức khen ngợi.
Lúc mới vào học, nhóm nữ sinh trong trường đều rất ghét cô, đặc biệt khi biết cô là 'tiểu tam' thành công trở thành người vợ chính thức trong cuộc hôn nhân của cô, thì càng thêm khinh bỉ cô.
Một ngày nọ, có nữ sinh thay mặt ban đại diện lớp bài mưu hỏi chuyện hôn nhân của cô, Lâm Nguyệt Nha không chút che dấu, kể không ngừng về chuyện xưa khi cô được năm tuổi và quen biết Tô Y Đường, không ngờ nội dung câu chuyện lại lãng mạn như vậy, nhanh chóng chinh phục được trái tim của tất cả nữ sinh, mọi người đối với cô khinh miệt trở thành hâm mộ, rối rít khích lệ cô tiếp tục cố gắng và sớm thành công.
Tính tình Lâm Nguyệt Nha cởi mở nên rất dễ dàng tìm được bạn, không bao lâu, nữ sinh trong lớp đều trở nên gần gũi với cô, mà nam sinh chỉ cần không có ý tưởng xấu với cô, cũng sẽ trở thành bạn tốt của cô, Lâm Nguyệt Nha từ trước đến nay bất luận là đi đến đâu thì cũng được mọi người yêu mến.
Cô bắt đầu hòa nhập với mọi người trong trường học, trong cuộc sống lại trải qua yên bình, để Lâm Nguyệt Nha càng ngày càng phát ra hơi thở thành thục và quyến rũ của thiếu nữ tuổi thanh xuân , ngay cả Tô Y Hàng cũng cảm giác được, trước kia anh chỉ biết được Lâm Nguyệt Nha hoạt bát thoải mái và dã man thô lỗ, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô dần dần có hương vị của một người con gái tinh tế, aiz, đáng tiếc cô chỉ thích duy nhất là anh cả của mình, nếu không anh nhất định sẽ theo đuổi cô.
Vào một ngày, trời trong xanh, mát mẻ, Lâm Nguyệt Nha vui vẻ chào tạm biệt Tô Y Đường ở trước cửa trường học, tràn trề sức sống mà bước vào cổng trường, Tô Y Đường không vội vàng lái xe đi, vẫn nhìn Lâm Nguyệt Nha chào hỏi bạn học, cùng bạn học đi khuất tầm mắt của anh, anh mới lái xe rời đi.
Buổi chiều không có tiết học, Lâm Nguyệt Nha vốn chuẩn bị đi đến công ty của Tô Y Đường, tìm vài chuyện lặt vặt để phụ giúp, cô không nghĩ sẽ gặp Tô Y Đường sớm như vậy.
Khi đó, cô đang trong tiết, Tô Y Đường ở bên ngoài cửa sổ ngoắc tay ý bảo cô ra ngoài, cô vừa mừng vừa sợ, nhưng thấy Tô Y Đường bảo cô gom đồ dùng và đi theo anh ra ngoài, cô không nghĩ thêm vội vàng thu dọn và chạy ra khỏi phòng học.
"Sao anh đến đây, đã xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Nguyệt Nha ở trước mặt Tô Y Đường hỏi anh, tâm trạng thật vui vẻ.
"Có một chút chuyện, bây giờ con với chú đi về nhà rồi nói." Sắc mặt Tô Y Đường nghiêm túc, ngón tay run nhẹ, không biết làm sao mở miệng đây.
"Rốt cuộc là chuyện gì, sao lại bí mật như vậy?" Lâm Nguyệt Nha thật vui, không có phát hiện Tô Y Đường đang rất nghiêm túc.
Tô Y Đường lái xe, Lâm Nguyệt Nha bên cạnh cứ líu lo, kể về nội dung bài học mấy hôm nay, rồi kể chuyện vui vẻ của các bạn học chung, tâm trạng vui vẻ làm lòng của Tô Y Đường chua xót, anh không dám nhìn Nguyệt Nha, chỉ có thể giả bộ nhưng đang chú tâm lái xe, thỉnh thoảng đáp lại vài lời.
Lúc hai người về đến nhà, Tô Y Hàng cũng ở đây, không có giống như lúc trước ngồi phịch xuống dựa vào sô pha như không có xương, mà bây giờ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, sắc mặt ngưng trọng.
Lâm Nguyệt Nha tim ngừng đập một cái, đột nhiên cảm thấy hôm nay không khí không giống như mọi ngày.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Nguyệt Nha bắt lấy cánh tay của Tô Y Đường, ánh mắt cầu cứu nhìn anh.
"Nguyệt Nha, ngồi xuống trước đi." Tô Y Đường chủ động dắt tay Lâm Nguyệt Nha, cả hai cùng nhau ngồi lên ghế sô pha, anh nhìn cô, đáy mắt đau lòng và lo lắng, "Nguyệt Nha, con nghe chú nói, phải thật bình tĩnh nghe chú nói hết."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Nguyệt Nha thật không nghĩ tới có chuyện gì mà Tô Y Đường lại nghiêm túc như vậy, để cho một người như Tô Y Hàng luôn hi hi ha ha cũng phải thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ...
"Em không ly hôn, chết cũng không ly hôn! Tuyệt đối không ly hôn!" Lâm Nguyệt Nha lớn tiếng nói, dùng cả tay chân muốn đẩy Tô Y Đường ra để rời khỏi nơi này.
"Nguyệt Nha, ngoan, bình tĩnh lại, chú bảo đảm, không ly hôn."
Tô Y Đường cầm vai Lâm Nguyệt Nha, nhìn vào mắt cô, "Cha con đã xảy ra chuyện, ông vì ngăn chặn nạn săn trộm voi ở Châu Phi, bị người ta bắn trúng thương nghiêm trọng đã qua đời." Anh cũng mới vừa nhận được tin.
Trong mấy tháng nay, anh vẫn cố gắng liên lạc với Lâm Ân Tùng báo tin cho ông biết anh đã cưới Lâm Nguyệt Nha, sau lại, anh không dám liên lạc với Lâm Ân Tùng, bởi vì anh phát hiện mình thích Lâm Nguyệt Nha, hổ thẹn với bạn tốt, nhưng lại không ngờ đến sáng nay anh nhận được tin, Lâm Ân Tùng vì bảo tồn động vật quý hiếm ngăn chặn bọn săn trộm, không may gặp tai nạn, thi thể đã chuyển về thủ đô Harare của Zimbabwe.
"Anh vừa nói gì?" Đầu Lâm Nguyệt Nha ong ong, cả người lạnh toát, tay chân cứng ngắt, "Anh mới vừa rồi nói cái gì? Khi nãy em không nghe rõ, lặp lại lần nữa!"
Dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của Lâm Nguyệt Nha làm Tô Y Đường đau lòng không thôi, anh đem Lâm Nguyệt Nha ôm vào lòng tay chân không ngừng run rẩy, "Nguyệt Nha, cha con gặp chuyện không may, thi thể đã đưa về Harare, chúng ta lập tức lên đường đến đó làm hậu sự cho cha con."
"Không thể nào!" Lâm Nguyệt Nha từ trong ngực Tô Y Đường ngẩng đầu lên, đau khổ nhìn Tô Y Đường, "Không thể nào, cha em làm sao có....có...thể chết? Ông nói cả đời sẽ theo em, chăm sóc em, yêu em, còn nói ngày em kết hôn sẽ cầm tay em vào lễ đường giao cho người đàn ông yêu thương em, làm sao có thể...làm sao có thể......" Lâm Nguyệt Nha không nói được nữa, nước mắt cuồn cuộn trào ra, cô không thể khống chế, cô không muốn nghĩ, không muốn tin, nhưng không thuyết phục Tô Y Đường nói là anh đang đùa với cô.
"Nguyệt Nha, Nguyệt Nha, Nguyệt Nha..." Lâm Nguyệt Nha run rẩy trong vòng tay anh, nước mắt cô đốt cháy trái tim anh, anh rất đau khổ, lấy hết can đảm để trụ lại, nhưng không có cách nào chia sẽ nổi đau với cô, không có ai so với anh biết rõ ràng hai cha con cô nương tựa lẫn nhau và tình cảm có bao nhiêu tốt đẹp.
"Không, sẽ không, cha em sẽ không chết!" Lâm Nguyệt Nha liền tục thì thầm, sau đó dùng sức tránh khỏi lồng ngực của anh đứng dậy, "Em muốn đi tìm cha em, em muốn đi tìm ông ấy, cha nhất định đang chờ em tới, em muốn đi tìm cha em..." Ánh mắt Lâm Nguyệt Nha trống rỗng, vẻ mặt cố chấp, điên cuồng xông ra cửa.
"Nguyệt Nha..." Tô Y Đường từ phía sau dùng sức ôm lấy cô, siết chặt cô vào lòng ngực của anh, "Nguyệt Nha, ngoan, đừng như vậy, cha con trên trời có linh thiêng nhìn thấy con như vậy sẽ đau lòng lắm, Nguyệt Nha..." Tô Y Đường thật hận bản thân, vào lúc cô đang đau khổ, anh cũng chỉ có thể nói những lời mếm yếu để an ủi cô.
"Cha em sẽ không chết, cha em sẽ không chết!" Lâm Nguyệt Nha hét to lên hai câu, liền hôn mê bất tỉnh.
Tô Y Đường đỡ được thân thể mềm nhũn của cô, đem cô ôm trở về phòng đặt lên giường.
Tô Y Hàng cũng đi theo vào, "Anh làm sao bây giờ?"
"Anh đưa Nguyệt Nha đi Harare lo hậu sự cho anh Lâm, về sau này... Anh sẽ chăm sóc tốt cho Nguyệt Nha." Tô Y Đường ngồi ở mép giường, cầm lấy hai bàn tay cô đem vào trong lòng bàn tay anh.
"Em đi chung với hai người." Tô Y Hàng đứng ở mép giường, nhìn Lâm Nguyệt Nha, đau lòng thay cho cô vì phải tiếp nhận một sự thật như vậy.
Tô Y Đường không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nguyệt Nha.
Hết chương 7.