Editor: _14thfebruary

Trong phòng ký túc xá yên tĩnh, hôm nay có một mình Bắc Bắc ở trong phòng, hai người kia đã ra ngoài đi dạo phố, về phần Tiểu Ngư, cũng bận việc của câu lạc bộ.

Cho nên Bắc Bắc ở trong ký túc xá, yên tâm nói chuyện điện thoại với Chu Thịnh.

Hai người trầm mặc một hồi, đột nhiên Bắc Bắc lên tiếng, hỏi Chu Thịnh, "Chu Thịnh."

"Làm sao vậy?"

"Tôi đã gặp lại người đó hôm nay."

"Ai?"

Bắc Bắc chưa nói tên, chỉ xoa xoa ấn đường hỏi Chu Thịnh: "Nếu tôi nói với anh, bây giờ tôi muốn chuyển ngành, có thể không?" Vẽ tranh không phải môn Bắc Bắc yêu thích, lúc trước học vẽ tranh, đơn giản là người trong nhà nói con gái vẽ tranh nhìn rất có khí chất, nên đã bắt cô học vẽ tranh.

Hiện tại, cô đối với vẽ tranh không có hứng thú.

Ngược lại, cô muốn đi học diễn xuất, đời trước không có cơ hội, nên đời này, cô muốn tranh thủ một chút.

Chu Thịnh hơi giật mình, có chút ngạc nhiên với suy nghĩ muốn chuyển ngành của cô, "Vậy em muốn học ngành gì?"

Bắc Bắc chần chừ, không biết có nên nói hay không, nói ra cô sợ Chu Thịnh không đồng ý, không nói, thì cô thấy không cam lòng.

Chu Thịnh cười một tiếng, âm thanh truyền vào tai Bắc Bắc: "Bắc Bắc, tuy rằng em đã gả cho tôi, nhưng em cũng có quyền tự do, bất kể em muốn làm gì, chuyển ngành cũng không sao, mấy chuyện khác cũng vậy, tôi đều không có ý kiến, sẽ luôn hỗ trợ em, giúp em làm chuyện mình muốn, có biết không?"

Bắc Bắc a một tiếng, "Cho nên nếu tôi chuyển ngành anh sẽ đồng ý sao?"

"Tất nhiên, em không thích ngành này, thì chuyện chuyển ngành khác làm sao tôi lại không đồng ý, bất kể em làm gì, tôi sẽ hỗ trợ hết sức, biết chưa?" Chu Thịnh nói tình ý sâu xa, tuổi của anh so với Bắc Bắc lớn hơn 8 tuổi, bốn bỏ năm lên coi như là ba sự khác biệt.

Chu Thịnh chưa bao giờ suy nghĩ sẽ cấm cô làm cái gì, bất kể là ai, đều có suy nghĩ riêng của mình, Chu Thịnh hy vọng cô luôn tự do, chính sự tự do đó mới khiến cô vui vẻ.

Bắc Bắc a một tiếng, kinh hỉ (*) nói, "Được, vậy mai tôi sẽ đi tìm giáo viên hỏi một chút, chuyển ngành có yêu cầu như thế nào."

(*) Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.

"Ừ, nếu không có được, có thể nói với tôi, tôi giúp em giải quyết."

Bắc Bắc vui sướng đáp: "Tôi biết rồi."

Cùng Bắc Bắc nói chuyện chuyển ngành một lúc, Chu Thịnh có điểm giận chính mình, vì sao không hỏi rõ cô chuyển sang ngành gì, liền đồng ý, chờ đến lúc anh biết, đã không ngăn được.

Bắc Bắc thật cao hứng nói không biết bao nhiêu lần cảm ơn, khen Chu Thịnh rất nhiều, "Chu Thịnh anh thật tốt."

Chu Thịnh bật cười, đè âm thanh hỏi cô, "Rất tốt sao?"

Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng, "Vô cùng tốt."

Chu Thịnh điềm đạm cười, "Em vui vẻ là được."

"Khi nào thì anh về nhà?"

"Nhớ tôi?"

Bắc Bắc cười, cô ý nói, "Một chút, tôi sẽ về vào cuối tuần."

"Ừ, tối thứ bảy tôi về."

"Được, vậy tôi.... Chờ anh trở về." Bắc Bắc có chút ngượng ngùng nói. Nghe vậy, ý cười trên môi Chu Thịnh càng rõ, anh cười nhẹ đáp lại, "Được, em về nhà chờ tôi."

"Ừ."

Cúp điện thoại, âm thanh của Lý Mai và Chung Giai Giai bên ngoài ký túc xá truyền vào.

"Bắc Bắc, cậu ở một mình sao?"

Bắc Bắc ừ một tiếng, "Tiểu Ngư vừa mới nhận được thông báo của câu lạc bộ."

Lý Mai đi đến, dựa vào bên cạnh Bắc Bắc, "Cậu có biết tụi mình gặp được ai ở ngoài cửa không?"

"Ai vậy?"

"Trần Lam, thì ra cô ấy muốn trở về trường học."

Bắc Bắc chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây ngốc, "Trần Lam là ai?"

Chung Giai Giai giải thích cho cô, "Trần Lam chính là đàn chị của chúng ta ở khoa diễn xuất, Bắc Bắc cậu không biết sao?"

Nghe vậy, Bắc Bắc a một tiếng, "Tớ nhất thời không nhớ ra."

"Cậu không nhớ cũng có thể hiểu được, chị ấy vốn chỉ ở trường một thời gian, lúc trước tớ thấy chị ấy đóng phim truyền hình, diễn không tệ, không hổ danh là khoa diễn xuất của trường chúng ta." Lý Mai nói.

Chung Giai Giai một bên ngồi xuống, gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, nhưng mà tớ thấy chị ấy ngoài đời không đẹp bằng trên TV."

"Chắc là do trang điểm, nếu nói đẹp, không phải Bắc Bắc của chúng ta còn đẹp hơn sao, cậu xem da của cậu ấy đi, trắng tới nỗi có thể véo ra nước."

Hai người nghiên cứu làn da của Bắc Bắc, làm Bắc Bắc có chút dở khóc dở cười.

"Sao không nói về Trần Lam nữa?"

"Cậu có hứng thú sao?"

"Một chút, cảm thấy rất lợi hại."

"Cũng được, lúc học năm nhất được đạo diễn Mã Viễn nhìn trúng, vào một vai nữ phụ, từ lúc đó chậm rãi mà đi lên."

Bắc Bắc nhướng mày, kinh ngạc hỏi, "Đạo diễn Mã Viễn rất lợi hại sao?"

"Đúng vậy, Bắc Bắc cậu không biết sao?"

Bắc Bắc yên lặng lắc lắc đầu, "Không biết."

Lý Mai với Chung Giai Giai liếc nhau, nhanh chóng phổ biến cho cô, mà lần phổ biến này cũng mất gần một buổi tối, trước khi đi ngủ, bên tai của Bắc Bắc vẫn còn quanh quẩn về chuyện của Mã Viễn.

Nhìn nhìn trần nhà, Bắc Bắc kinh ngạc, nói thầm, "Thì ra Mã Viễn lợi hại như vậy."

*

Buổi chiều thứ sáu, Bắc Bắc thu nhập đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Mỗi tuần đều về nhà một lần, Lý Mai cùng Chung Giai Giai đều là người tỉnh ngoài, nên cuối tuần đều ở lại trường học, còn Bắc Bắc và Tiểu Ngư có thói quen thứ sáu đều về nhà.

Bắc Bắc từ chối tài xế lại đây đón mình, ngược lại đeo cặp cùng Tiểu Ngư cùng nhau ra cửa, chuẩn bị đi tàu điện ngầm, ra trung tâm thành phố đi dạo một chút.

Hai người vừa đến nơi, Tiểu Ngư liền đề nghị đi ăn cái gì.

"Ăn cái gì?"

"Ăn lẩu đi, thời tiết lạnh như vậy ăn lẩu là thích hợp nhất."

"Được." Bắc Bắc không có ý kiến gì, chính cô cũng rất thích ăn lẩu.

Tiểu Ngư ừ một tiếng, nhìn một vòng rồi chỉ vào một cửa hàng nói, "Tớ cho cậu biết, cửa hàng kia có món lẩu ăn ngon nhất, trước kia kêu cậu đi mà cậu không đồng ý, hôm nay chúng ta cần phải ăn thật nhiều."

Bắc Bắc bật cười, chạy nhạy đáp, "Được được, tối nay ăn nhiều một chút."

Hai người cũng không chần chừ, vội vàng đi đến tiệm lẩu, trong tiệm lẩu đã có không ít người, đi vào, Bắc Bắc liền ngửi thấy mùi thơm phát ra từ bên trong nồi, nháy mắt cảm thấy bụng đói kêu vang.

Sau khi lấy số, hai người liền tìm vị trí ngồi xuống, bắt đầu gọi món ăn.

Chọn một chút món muốn ăn, lúc sau phục vụ đưa tay tiếp nhận, Tiểu Ngư mới kể cho Bắc Bắc nghe về nguồn gốc của tiệm lẩu.

"Tớ nói cho cậu biết, tiệm lẩu này làm ăn được là nhờ một nghệ sĩ."

"A?" Bắc Bắc sửng sốt, "Ai?"

"Thần tượng của cậu."

Bắc Bắc sửng sốt, chỉ tay vào chính mình, "Thần tượng của tớ?"

Tiểu Ngư không phát hiện lời nói của cô có điểm không thích hợp, gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là Lê Tiêu, bạn tốt của Tống Tuấn Phong."

Lê Tiêu, là nghệ sĩ mà nguyên chủ Bắc Bắc yêu thích.

Bắc Bắc nhanh chóng phản ứng lại, a một tiếng, "Bởi vì hay đến đây ăn sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa truyền thông còn có người qua đường chụp ảnh thấy anh ấy đến quá nhiều lần, có khi là cùng Lê Tiêu, có khi là nghệ sĩ khác tới đây ăn lẩu, cho nên tiệm lẩu này chậm rãi đi lên, nhưng mà hương vị cũng rất ngon."

Nghe vậy, Bắc Bắc nhoẻn miệng cười, "Hiệu ứng người nổi tiếng."

"Đúng đúng, chính là vậy, hôm nay chúng ta tới sớm, nếu tới chậm một chút, có khả năng sẽ phải xếp hàng chờ."

Bắc Bắc gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, "Vậy nơi này không phải sẽ có rất nhiều nghệ sĩ đến ăn sao?"

"Rất nhiều, nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể gặp được không ít minh tinh." Tiểu Ngư vừa dứt lời, cô ấy liền hét lên, kéo kéo cánh tay Bắc Bắc kích động nói: "A a a a là Lê Tiêu, thần tượng của cậu!"

Bắc Bắc: "......"

Giọng nói của Tiểu Ngư cũng không nhỏ, có thể nói là rất lớn.

Câu Lê Tiêu đến vừa nói ra, nháy mắt hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn đến.

Lê Tiêu nhìn qua, Tống Tuấn Phong một bên bật cười, duỗi tay cọ cọ cổ tay hắn nói: "Fan của cậu, muốn qua chào hỏi một tiếng không?"

Mà lúc Bắc Bắc quay qua nhìn, đôi mắt Tống Tuấn Phong sáng ngời, ai nha một tiếng: "Đại mỹ nữ."

Mã Viễn một bên nhìn thấy, ngây người hai giây, trước mặt hai người đi qua, đối diện ánh mắt của Bắc Bắc, Mã Viễn ôn hòa cười cười: "Chào cô, chúng ta lại gặp nhau."

Hết chương 15.