Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 48: 48 Triệu Ngọc Nghiên Gây Chuyện

Tóm lại, buổi ăn này đôi lúc cảm thấy Hàn Trạch nói chuyện hàm ý thâm sâu ra thì cô đều cảm thấy ổn.

Lại có thêm suy nghĩ về hai anh em nhà họ Hàn này, rõ ràng anh trai Hàn Thần mang tiếng thâm sâu khó lường, nhưng tại sao cô cứ thấy Hàn Trạch mới là đối tượng khó nhằn hơn?

Hay là do cô tiếp xúc với họ chưa đủ nhiều, cũng chưa nhìn tổng quát các bộ mặt của anh em nhà họ nên mới có cái nhìn phiến diện như thế? Nhưng phải thừa nhận, cô luôn có cảm giác Hàn Trạch đối với cô như thể muốn kéo gần khoảng cách.

Không phải theo kiểu tình nhân, mà cảm giác rất lạ, giống như bạn bè thân thiết, lại giống như tri kỷ… tạm thời cô chưa cắt nghĩa được nó là gì.

Tất nhiên, cô đối với anh vừa là sự kính nể, vừa như đáp lại thái độ chân thành của anh bằng việc coi anh như một người bạn.

Bàn bên cách không xa, cô gái ăn mặc phong cách s3xy quyến rũ nhìn chằm chằm vào Hứa Đào Nhi.

Hứa Đào Nhi hơi lạ lùng, rốt cuộc thấy đối phương có chút quen mắt, lại không nhớ ra cô ta là ai, và tại sao nhìn mình như thể muốn ăn tươi nuốt sống đến thế.

Cô mặc kệ, nói với Hàn Trạch cô vào nhà vệ sinh.

Khi cô vừa đi, người con gái đó lập tức tiến tới nói chuyện với anh.

Hứa Đào Nhi vô tình quay đầu nhìn lại, bắt gặp cảnh hai người thì thầm to nhỏ.

Hàn Trạch đưa mắt qua chỗ cô…

Hứa Đào Nhi hơi sững lại, cảnh tượng quen mắt đó khiến cô mới sực nhớ ra người con gái kia chính là người đã từng đến xin liên hệ của Hàn Thần hôm trước.

Hàn Trạch nghe đối phương tố giác Hứa Đào Nhi là người lăng nhăng, đã có chồng rồi còn đi cặp kè với anh.

Anh chỉ biết cười trừ, chẳng rõ có nhiều phụ nữ sao lại suy nghĩ lạ thế, hai người đơn giản đi ăn cùng nhau đã nghĩ tình nhân, ngoại tình này nọ, cũng chẳng rõ hôm trước ông anh trai yêu quý kia của anh nói gì khiến người ta hiểu nhầm họ là vợ chồng?

Hàn Thần à… anh đúng là con cáo già.

Thật đáng tiếc cho anh khi đã bị em phát hiện.

Hàn Trạch bụng dạ xấu xa, nói với cô gái kia:

“Cô ấy chỉ có một người chồng là tôi, người đàn ông trước đó cô gặp là tình nhân của cô ấy đấy, cô ấy cũng có vài tình nhân nữa cơ.

Tôi đều biết cả.”

Người phụ nữ đó ngỡ như không tin vào tai mình, sau thấy ánh mắt Hàn Trạch quá đứng đắn thì lập tức tỏ ra bó tay:

“Anh sống thoáng thật đấy, trên đầu bị cắm không biết bao nhiêu cái sừng rồi mà vẫn có thể chịu đựng được.”

Nói rồi, đối phương nhìn Hàn Trạch bằng con mắt thương hại xong thì bỏ đi.

Hàn Trạch không biết nghĩ gì, cười nửa miệng.

Không rõ mình có bị nói xấu gì không, chỉ thấy Hàn Trạch nhún vai với cô rồi ra hiệu cô cứ đi đi.

Hứa Đào Nhi vào nhà vệ sinh, giống như thường lệ chải chuốt lại bản thân.

Nhân tiện lúc cất thỏi son vào túi xách, ánh mắt dừng ở chiếc điện thoại cất gọn làm cô nhớ tới Tần Dịch Phong…

Nghe chị Tâm nói hôm đó chị ấy ra tay không nặng, sau đấy mẹ và chị gái anh ta phi vào phòng, cả ba người họ cùng chung vào đánh nhau với chị Tâm.

Kết quả bị chị ấy hành cho một trận lên bờ xuống ruộng, nếu không phải lúc sau đám bảo vệ chạy lên, bọn họ ỷ đông hiếp yếu thì chị Tâm đã cho ba người kia ra bã rồi.

Chủ yếu, Tần Dịch Phong nhập viện là lẩn tránh ông nội và cha cô thôi.

Cô nghĩ như thế, tay liền soạn tin nhắn hẹn gặp đến Tần Dịch Phong.

Nhưng còn chưa kịp gửi đi, đột nhiên phía sau chợt có người xô mạnh tới.

Hứa Đào Nhi bị đối phương đập mạnh vào người từ phía sau, cô mất thăng bằng, cả người ngã dúi về phía trước, phần bụng đập mạnh vào thành bồn rửa tay.

Chiếc điện thoại thuận thế rơi xuống mép thành rồi lộn nhào xuống đất, màn hình vì vậy vỡ tan tành.

Chưa đợi cô kịp đứng vững, tiếp tục một người khác ‘theo đà ngã’ mà đổ nhào về phía cô, không những thế đối phương còn cầm ly rượu vang hướng về phía cô mà ‘ngã’.

Mang tiếng ngã, nhưng bọn họ là đứng rất vững, chỉ để lại hậu quả Hứa Đào Nhi bị vỡ điện thoại, phần bụng và eo truyền tới cơn đau còn hứng thêm ly rượu vang đỏ vào mặt, vào váy.

Cô thực sự không hiểu chuyện gì, vừa khi nhìn rõ mọi thứ, thấy người trước mặt quen đến mức có ấn tượng xấu thì lờ mờ đoán ra đối phương cố ý.

Người kia chẳng phải lần trước là người dở hơi tự dưng kiếm chuyện với cô đó sao?

“A… xin lỗi.”

Xin lỗi?

Hứa Đào Nhi nhìn người phụ nữ là bạn của Triệu Ngọc Nghiên vừa cất tiếng xin lỗi nhưng thái độ xấc xược vênh váo khiến cho cô suy nghĩ rằng họ đến để gây chuyện chứ không phải vô tình.

Và câu xin lỗi kia không hề cảm thấy có lỗi mà chả khác gì câu chửi vào mặt cô.

Cô không nói nửa lời, ánh mắt chuyển lạnh.

Nhìn mình trong gương, mái tóc dài buông xõa giờ bị rượu tạt đến bết dính, chiếc váy tông màu sáng cũng nhuốm màu đỏ sóng sánh của rượu.

Cô bình tĩnh vuốt mái tóc ra sau tai, bàn tay vô thức căng cơ.

Thích gây chuyện à…

Thấy cô không nói nửa lời, Triệu Ngọc Nghiên cười khẩy một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho ‘tay sai’ thân cận Diệp Dĩnh Yên tiếp tục trò mèo của mình.

Diệp Dĩnh Yên ánh mắt xảo quyệt chồm tới người Hứa Đào Nhi, tay phủi phủi rượu trên váy cô, nhưng lại cố ý đổ nốt số rượu còn lại trong ly lên váy.

“Ôi váy bẩn hết rồi này, để tôi giúp cô.”

“Cô làm cái gì vậy hả?”

Hứa Đào Nhi tự dưng bị động chạm, hành động giữ tay Diệp Dĩnh Yên lại một cách mạnh bạo.

Đừng nói cô đã lâu không tập lại võ, nhưng vẫn còn rất ‘cứng’ đấy.

“A… buông tay ra…”

Diệp Dĩnh Yên bị đau, giằng mạnh tay ra khỏi Hứa Đào Nhi.

Nhìn cổ tay bị cô nắm đến đỏ ửng một mảng thì tức giận về phía cô:

“Này, tôi có ý tốt giúp cô, vậy mà cô lại hung hăng như thế hả?”

Hứa Đào Nhi buông tay cô ta ra, sắc mặt cô cũng căng thẳng.

“Giúp tôi sao?”

Hứa Đào Nhi nhìn vết loang lổ do Diệp Dĩnh Yên cố gắng ‘đổ’ thêm trên váy của mình.

Cô hất cằm về phía cô ta, lạnh giọng thách thức:

“Có cần tôi cho cô hiểu cô đã giúp tôi thế nào không?”

Diệp Dĩnh Yên há hốc mồm không nói được gì, cô ta vốn tưởng Hứa Đào Nhi kiểm soát cảm xúc giỏi lắm, còn nghĩ cô dễ bắt nạt.

Ai ngờ… thái độ của cô hiện tại, thực sự sẵn sàng đánh nhau nếu xảy ra căng thẳng hơn.

Ngày xưa tin tức cô đánh nhau với Vedette đến loạn trên trường quốc tế, giờ làm mẹ rồi vẫn không bỏ được tật hung hăng thích đánh người.

“Nói hay lắm!”

Triệu Ngọc Nghiên bên cạnh xem thái độ cô, lúc bấy giờ mới khoa trương vỗ tay lớn tiếng nói.

Hứa Đào Nhi nhướn mày khi nghe giọng điệu cho mình là bố mẹ thiên hạ của Triệu Ngọc Nghiên, lần trước cô nhịn vì cho rằng có nhiều người cuộc sống khắc nghiệt tránh không được tính tình cộc cằn không tốt, thì tại đây cô đã biết đối phương cố ý tới gây chuyện với mình cả lần trước và lần này.

Rốt cuộc cô vẫn chưa nghĩ ra mình từng dây dưa gì với hai người này:

“Thế nào? Các người muốn gây chuyện có phải không?”

Diệp Dĩnh Yên thấy có người khác vào, lập tức to miệng nói lớn:

“Chị xem nãy giờ chúng tôi có ý gì là gây chuyện chưa, chúng tôi vô tình ngã vào chị, đã rất có thành ý xin lỗi chị, nhưng xem thái độ của chị đi, còn định ra tay với tôi…”

Nhà vệ sinh không có camera, bọn họ cũng thật biết cách chọn chỗ gây rối.

Hứa Đào Nhi cũng nhìn ra nếu làm lớn chuyện thì mình càng không có lợi, cho nên cô đã điều chỉnh tông giọng, vừa phải mà nghe thật uy tín, đặc trưng của cán bộ nhà nước:

“Ồ, hóa ra đây là thái độ xin lỗi của các cô, thôi được rồi, một ly rượu vang cùng cái đẩy ngã này có là gì đâu.

Các cô có thành ý chứ không phải ác ý muốn làm xấu mặt tôi, như vậy thì tốt rồi.

Tôi cũng chẳng phải người nhỏ nhen gì cả, quan trọng sống trên đời phải có liêm sỉ và có tình người.”

Nói rồi, Hứa Đào Nhi bắt đầu di chuyển, muốn ngang qua họ, đi về phía cửa ra vào nhà vệ sinh để rời khỏi đây.

Lời nói ám chỉ hai người họ không có liêm sỉ như vậy khiến cả hai người họ đỏ mắt khó chịu.

Mắt thấy người qua đường đã quay đi không chú tâm, Diệp Dĩnh Yên nháy mắt với Triệu Ngọc Nghiên.

Nhận được cái gật đầu của cô ta, Diệp Dĩnh Yên nhân lúc cô ngang qua, cố tình đưa chân ra gạt mạnh một cái.

“A…”

Hứa Đào Nhi bị gạt chân bất ngờ, không khác gì bị đánh lén, cô loạng choạng ngã nhào vào chậu sứ đựng cây cảnh kê gần đó.

Bình sứ vỡ tan tành, còn cô bám trụ lại được thành kệ.

Mấy người qua đường đều giật mình quay lại nhìn, vừa hay bắt gặp cảnh Hứa Đào Nhi vịn tay thành kệ đứng lên, ánh mắt cùng thái độ hung hăng muốn lao tới dạy dỗ Diệp Dĩnh Yên.

Triệu Ngọc Nghiên đã chuẩn bị sẵn, lập tức nâng máy điện thoại quay video:

“Nhìn đi nhìn đi, Phó Giám đốc Sở Nội vụ ra tay đánh người trong nhà vệ sinh này… Chức vụ lớn như vậy mà sao việc kiểm soát cảm xúc tiêu cực của mình lại kém thế…?”

Mấy người qua đường vừa nghe đến chức vụ của cô lập tức thì thầm to nhỏ với nhau:

“Ồ, đó là Phó Giám đốc Sở Nội vụ sao? Nhìn trẻ như vậy à? Thật khó tin.”

“Xem đời tư cá nhân như này, đúng là không gương mẫu chút nào… Vậy cũng lên được chức này ư? Có chắc là tự đi lên bằng năng lực của mình hay không vậy?”

“Nói nhỏ thôi, chẳng phải công ty chồng chị đang cần phê duyệt giấy tờ à, chị mà để người ta nghe thấy, người ta lấy việc công trả thù tư đấy.”

“Ôi ôi, chị biết rồi, quên béng mất chuyện giấy tờ đó…”.