Mưa bên ngoài mỗi lúc càng lớn, cô bị những tiếng ồn quấy rầy nên chẳng thể chợp mắt.

Tố Du mở mắt ra, nhìn thấy áo khoác của anh đang đắp trên người mình, vừa định gạt sang một bên thì đã một phen giật mình khi anh đột nhiên cúi người, một tay vòng xuống hai chân cô, tay còn lại ôm lấy vòng eo con kiến rồi nhấc nhẹ cô lên đặt cô ngồi vào lòng anh.

Hành động dứt khoát, thật sự quá nhanh, quá nguy hiểm.1

- Anh làm gì vậy?

Cô vừa bất ngờ lại khó hiểu nhìn anh:

- Trời lạnh, ngồi như vậy sẽ ấm hơn.

Với lại, em rất sợ tiếng mưa.

Cô ngây người vài giây vì không nghĩ anh còn nhớ chuyện cô sợ tiếng ồn mỗi khi trời mưa.

Còn nhớ năm xưa, khi vừa kết hôn với nhau được vài ngày, buổi tối hôm ấy do ảnh hưởng của bão nên trời mưa rất lớn.

Tố Du rất sợ tiếng mưa, ở nhà cô đều có phòng cách âm vì cô sợ mỗi khi mưa lớn và sấm chớp đùng đùng.

Cô nói với anh ngủ cạnh mình nhưng anh lại bảo cô rắc rối rồi phớt lờ.

Mọi chuyện trước đây cô cần anh làm anh đều vô tâm, lạnh nhạt, bây giờ cô chẳng cần gì ở anh nữa.

- Giờ tôi không còn sợ nữa.

Cô nhích người muốn thoát ra khỏi lòng anh, nhưng Sở Triệu lại vòng tay ôm lấy cô giữ lại.

Cô không thấy hành động của anh  lãng mạn, chỉ thấy như một sự đùa giỡn chẳng có niềm vui.

- Lộ Sở Triệu, xin anh tự trọng.

Tôi chán ghét khi anh cố tỏ ra chúng ta rất thân mật.

Anh nhớ cho rõ, tôi và anh đã ly hôn từ lâu rồi.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Phản ứng gay gắt và những lời dứt khoát tự cô như cái tát vào mặt Sở Triệu.

Cô đẩy anh ra, trả lại áo khoác cho anh rồi ngồi cách xa.

Nhớ lại, ngày cô ký vào đơn ly hôn rồi đặt trước mặt anh, Sở Triệu lại chẳng hề níu giữ.

Bây giờ đã trải qua nhiều năm, anh thầm nghĩ có lẽ cô cũng đã không còn dành tình cảm cho mình.

Cảm giác động lại trong lòng anh là vô vàng sự hối tiếc.1

Cuối cùng trời cũng ngừng mưa, nhưng đến tận sáng hôm sau.

Cô mở mắt tỉnh giấc, thật ra cả đêm cô nào ngủ được, chỉ cố tựa lưng vào ghế nhắm mắt.

Sở Triệu ngồi cạnh ngắm cô ngủ, anh cũng chẳng tài nào chợp mắt được.

Tố Du mở cửa bước ra ngoài, bầu không khí ở nơi rừng cây xanh ngát tuy quạnh hiu nhưng lại rất trong lành.

Mùi đất ẩm sau cơn mưa truyền đến khứu giác, cảm giác mát lạnh đặc trưng của bầu không khí tại Vĩ Côn.

Cô di chuyển vị trí ngồi kế ghế lái.

Trong lúc Sở Triệu đang lái xe quay lại con đường hôm qua đã dẫn cả hai đi lạc, Tố Du tranh thủ ăn sáng.

Cô đi đâu cũng chuẩn bị đồ ăn mang theo, đặc biệt khi đến đây cô đã tìm hiểu rất kỹ.

Vì huyện Châu Ninh của tỉnh Vĩ Côn là một vùng quê nghèo nên rất ít hàng quán, vậy nên cô phải thủ thân trước.

Nhìn sang Sở Triệu đang lái xe, anh cũng chưa ăn gì cả, dù sao cũng phải quan tâm đến "bác tài", cô xé một mẩu bánh mì rồi đúc cho anh.

Sở Triệu có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười mở miệng.

- Em mua nhiều bánh mì thế?

Cô vừa nhai nuốt xong thức ăn liền đáp:

- Ở đây không có nhiều hàng quán, phải chuẩn bị sẵn mới không sợ đói chứ.

Cảm giác ấm áp khi bên cạnh cô khiến anh chẳng thể lý giải, chỉ biết rằng đánh mất Tố Du là điều ngu ngốc nhất anh từng làm.

- Miếng nữa.

Lộ Sở Triệu cứ như đang làm nũng thì phải, nhưng dù sao cũng phải lấp đầy bao tử của anh.

Cô đúc anh ăn, còn chu đáo lấy nước cho anh uống vì sợ ăn bánh mì quá khô.

Người vợ tuyệt vời như vậy, nhưng anh lại không biết trân trọng.

Tố Du lại cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, dù cô thừa nhận lòng mình còn nghĩ đến Sở Triệu nhưng kể từ khi ly hôn, cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ quay lại với anh.

Ra đến tuyến đường có nhiều hộ gia đình, anh và cô hỏi thăm những người dân địa phương về địa chỉ của nghệ nhân Diệp Ngọc Xuân.

Cả hai ghé vào một quán nước nhỏ, hàng nước ở quê rất mộc mạc, đơn sơ.

Người dân nơi đây hiền hòa, chân chất và vô cùng xởi lởi.

Một tủ gỗ đựng các dụng cụ bán nước như ly, tách và vài loại thức uống đơn giản.

Bàn ghế thấp đặt ngay cạnh tủ gỗ để khách ngồi lại.

Cô và anh ngồi xuống, gọi thức uống để thực hiện mục đích là hỏi thăm đường đến nhà nghệ nhân Diệp Ngọc Xuân.

Dì bán nước rất tận tình, còn kéo ghế ngồi xuống cạnh họ để kể rõ:

- Ây cha, nhà của bà Ngọc Xuân ở gần đây thôi, đi hết con đường này, rễ trái rồi đi thẳng thêm một đoạn, nhìn bên phải tìm ngôi nhà bán cá cảnh, nhà bà ấy ngay cạnh bên.

Tố Du nở nụ cười:

- Dạ, tụi con cám ơn dì.

Dì ấy không thể rời mắt khỏi sự xinh đẹp của Tố Du:

- Con bé này xinh xắn thật đấy, trắng trẻo thế này, dì thấy hai đứa rất lạ, vừa nhìn là biết không phải người ở đây.

Mà hai đứa đến tìm nghệ nhân Ngọc Xuân có việc gì sao?

Sở Triệu từ tốn đáp:

- Được biết bà ấy đã không làm nghề nữa, nhưng bọn con đến để xin bà ấy bí quyết làm hoa tươi bất tử.

Nghe đến đây, vẻ mặt dì ấy có chút đăm chiêu.

- Xin bí quyết ướp hoa tươi...Vậy cho dì hỏi, hai con là...là vợ chồng à?

Cô và anh nhìn nhau, Tố Du liền cất lời:

- Dạ không, con và anh ấy là sếp của con thôi.

Lời nói của cô khiến anh không khỏi hụt hẫng, anh cũng rõ mình đang buồn lòng vì nguyên do gì, chỉ biết lời nói phân định rạch ròi giới hạn, gọi anh bằng “sếp” thật sự rất xa cách..