Edit: Cánh Cụt

1.

Cái chân bị gãy tiêu sưng rất nhanh, qua năm ngày liền bó thạch cao, thông báo có thể xuất viện.

Gãy chân công ôm cái chân gãy ngồi ở trên giường, nhân thê thụ còn đang thu dọn đồ đạc.

Gãy chân công nói bảo bảo em chậm một chút, không cần vội.

Nhân thê thụ cúi đầu, âm thanh rất nhỏ mà ừ một tiếng.

Gãy chân công cảm thấy nhân thê thụ hơi khác so với lúc thường, mấy ngày nay ánh mắt cứ luôn né tránh, giống như không muốn nhìn mình.

Lòng gãy chân công cả kinh, sờ sờ vết thương mới vừa kết vảy trên mặt.

Chẳng lẽ thật sự bị ghét bỏ rồi.

2.

Lúc nhân thê thụ dọn dẹp xong, đi tới bên giường đang muốn đỡ gãy chân công dậy, cửa phòng bệnh truyền đến một thanh âm.

“A Kỳ, thật sự là cậu!”

Hai người cùng nhìn sang.

Đứng ở cửa là một nam bác sĩ mi thanh mục tú.

3.

Nhân thê thụ kinh hỉ, nói cậu không phải ở nội khoa sao, sao lại đến khoa xương?

Bác sĩ cười nói, mới vừa ở đại sảnh nhìn thấy cậu, liền theo tới đây.

Bác sĩ còn nói, các cậu phải đi ngay sao, nếu không gấp thì cùng ăn một bữa cơm.

Gãy chân công mặt tối sầm lại ngả vào người nhân thê thụ.

“Không, chúng tôi rất gấp.”

4.

Gãy chân công từng gặp bác sĩ nội khoa này một lần, khi đó anh mới vừa ở chung cùng nhân thê thụ.

Có một hồi nhân thê thụ cảm mạo, gãy chân công dẫn cậu đi bệnh viện.

Khi đó là mùa có tỉ lệ mắc bệnh cao, trong phòng nội khoa đầy ắp người.

Kết quả nhân thê thụ vừa vào cửa, bác sĩ mang khẩu trang đã nhìn thấy cậu.

“Nhâm Kỳ?”

5.

Nhân thê thụ không nhận ra hắn, bác sĩ bỏ khẩu trang, cười giúp cậu nhớ lại: “Hiện giờ còn ăn sáng đầy đủ không thế?”

Nhân thê thụ lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Nhân thê thụ giới thiệu với gãy chân công: “Đây là đồng học cấp ba của em.”

Bác sĩ cười híp mắt nói: “Chỉ là bạn học thôi sao?”

Nhân thê thụ ngẩn người, bổ sung một câu: “Là người bạn học vô cùng tốt!”

6.

Bác sĩ kê thuốc cho nhân thê thụ, nhân thê thụ hỏi hắn, cậu không phải ở nước ngoài sao?

Bác sĩ nói, học xong sẽ trở lại, vừa tới bệnh viện này không lâu.

Nhân thê thụ nói vừa khéo.

Bác sĩ nói là đúng vậy, lúc đó có mấy bệnh viện mời tôi, tôi do dự rất lâu mới lựa chọn ở đây. Bây giờ nhìn lại mới thấy sự lựa chọn này là chính xác, nếu không đã không gặp được cậu rồi.

Nói xong rồi cười với nhân thê thụ, nụ cười vô cùng ấm áp.

7.

Gãy chân công thấy bác sĩ thật ngứa mắt.

Người thì trông ngoan ngoãn biết thế mà nói chuyện sao lại ngọt xớt như vậy.

Gãy chân công nói với nhân thê thụ, bây giờ đừng hàn huyên nữa, phía sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng.

Nhân thê thụ à một tiếng, ngượng ngùng đứng lên, nói với bác sĩ tôi đi trước, lập tức đi ra ngoài lấy thuốc.

8.

Bác sĩ không kịp gọi cậu, xé ra một tờ giấy ghi chép, viết số điện thoại lên rồi đưa cho gãy chân công.

“Đây là phương thức liên lạc của tôi, phiền anh giao cho A Kỳ.”

Gãy chân công xụ mặt: “A cái gì Kỳ chứ, anh cho rằng đang hắt hơi à.”

Bác sĩ không rõ: “Vậy… Nên gọi là gì?”

“Tôi gọi em ấy là bảo bảo.”

Gãy chân công nói.

9.

Sau đó gãy chân công trên đường về nhà lái xe không nói một lời.

Nhân thê thụ chú ý tới, nói anh hình như không được vui.

Gãy chân công hắng giọng một cái, làm bộ thuận miệng hỏi, em trước đây có quan hệ rất tốt với bác sĩ kia?

Nhân thê thụ gật gật đầu, nói là phải.

10.

Nhân thê thụ nói lúc cấp ba sống ở trường học, bởi vì phí sinh hoạt mỗi tháng cha mẹ cho rất ít, vì tiết kiệm chút tiền nên thường không ăn sáng.

Có một lần bị hạ đường huyết, lên lớp hôn mê bất tỉnh.

Bạn học bác sĩ ngồi ở sau đưa cậu đến phòng y tế, biết được chuyện cậu không ăn sáng.

11.

“Về sau mỗi ngày lúc cậu ấy ăn sáng đều mua thêm một ít chia cho em.” Nhân thê thụ nhớ lại nói.

Gãy chân công hỏi: “Vậy em… Khi đó thích anh ta sao?”

Nhân thê thụ quay đầu sang nhìn gãy chân công: “Không có, từ nhỏ đến lớn em chỉ thích mỗi anh.”

Gãy chân công dừng xe ở ven đường, đem nhân thê thụ còn đang bị cảm đè trên ghế mãnh liệt hôn cậu.