Vào thời điểm cách kỳ thi cấp hai còn có 20 ngày, Cố Dần lại bắt đầu bận rộn. Vì thế Kỷ Thanh rất không vui, ngủ giữa chừng mơ mơ màng màng, cảm nhận được động tĩnh Cố Dần rón ra rón rén xuống giường, cánh tay ôm người bắt đầu nghẹn ngào.

“Anh đi đâu sớm vậy?”

Cố Dần đem Kỷ Thanh nhét lại vào trong chăn, ôn nhu dụ dỗ nói, “Đi làm.”

“Không phải nói nếu nhận được tiền đầu tư sẽ không cần bận rộn sao, tại sao vẫn đi sớm như vậy chứ?” Kỷ Thanh còn ngái ngủ mắt mở không lên, vẫn khóc lớn tiếng, “Anh nói chuyện không suy nghĩ gì hết, anh lại bỏ em một mình ở lại!”

“Anh đâu có nói gì không đúng đâu, trận trước bận rộn muốn chết là do mấy người trong sở giáo dục muốn cạnh tranh nhau, trận này vội vàng là bởi vì đã thi lên cấp rồi, anh muốn có trách nhiệm với học sinh. Thi cấp hai rất quan trọng, điểm thi cuối cấp cao là mục tiêu của rất nhiều phụ huynh, xem như đã bước chân một nửa vào một trường đại học tốt rồi. Tuy là anh không tán thành quan điểm này, thế nhưng anh cũng không thể để cho bọn họ thấy ân hận, cũng không thể khiến mình thấy ân hận được…  “

Kỷ Thanh trở mình, trong lúc nghe mấy lời lèm bèm giảng đạo lý của hắn đã ngủ say. Mãi đến sau khi tỉnh lại, ngáp đi vào nhà bếp, phát hiện Cố Dần ngày hôm nay lại không làm điểm tâm, lấy đầu ngón tay khẽ đếm, anh chí một tuần liên tục rồi phải ăn bánh trứng nướng.

Ai, không nỡ hành hắn đến chết nữa. Kỷ Thanh ở trong lòng thở dài, làm thầy cho lớp cuối cấp quả thực khổ cực, học sinh mệt thầy cũng mệt mỏi, nhưng anh lại ngủ một giấc đến đầu giờ trưa, còn xấu xí nói Cố Dần không bên anh, mới sáng sớm đã phát cáu, đối phương không được an sáng cũng không làm, thực sự là không hiểu chuyện.

Anh nghiêm khắc phê bình chính mình một trận, gọi điện thoại cho thư ký nói kỳ này một tháng không đến công ty, sau đó kiếm mấy món, tra trên điện thoại tìm công thức thử học nấu ăn.

Anh cũng không phải là đứa vô dụng trong việc nhà, chỉ là được nuông chiều quá đến con dao cũng không phải đụng, sau mấy lần thử nghiệm thất bại, đã có thể nấu ra mấy món ăn sáng và cháo mùi vị không tệ rồi.

Một hôm sáng ngày thứ hai, Cố Dần sau khi tỉnh lại thật sớm, đầu tiên là phát hiện người nằm kế bên mình biến mất, tiếp lấy phát hiện vốn con heo lười nhỏ nên khò khò ngủ say, đang bận bịu ở nhà bếp, còn làm ra bữa sáng phi thường phong phú nữa!

“Những thứ này đều là em làm à?” Cố Dần không dám tin nói.

“Ừm…! ” Kỷ Thanh đón lấy ánh mặt trời, sợi tóc bị chiếu sáng nhìn như trong suốt.

Cố Dần lầm bầm tự nói Tiểu Thanh của mình sao giờ biến thành cô Tấm trong quả thị vậy! Chỉ thấy cô Tấm Tiểu Thanh tiến vào trong ngực hắn, cười mắt cong lên, cúi đầu hôn môi hắn.

Kỷ Thanh trên người cột một cái tạp dề nhỏ có hoa văn, trước ngực có hai quả dâu màu hồng nhạt, là ngày hôm qua anh mới từ siêu thị mua,  “Sữa đậu nành cũng là em xay đó, có phải em trở nên lợi hại hơn rồi hay không? “

“Em đúng là bé cưng giỏi nhất nhà của anh mà ” Cố Dần hôn anh một ngụm, mổ lấy ngón tay Kỷ Thanh, đau lòng nói,  “Cục cưng không cần làm nhiều như vậy.  “

“Em đâu phải con nít, làm đồ ăn sáng cũng bình thường mà.” Kỷ Thanh cười rụt tay về, đem sữa đậu nành đẩy qua, để hắn uống lúc còn nóng.

Kỷ Thanh phát hiện thú vui mới rồi, đó chính là làm cơm cho Cố Dần. Anh vì thế mua rất nhiều tạp dề dễ thương, cũng không thiếu mấy cái gợi cảm, một ngày đổi một cái, mỗi sáng sớm không phải đồng hồ báo thức đánh thức Cố Dần, mà là tiếng ngâm nga vui vẻ của Kỷ Thanh.

Đồng thời anh còn học được cách xào rau, tuy là Cố Dần không trở về nhà ăn cơm trưa cùng cơm tối, nhưng sau này thiếu gì cơ hội để anh anh khoe.

Anh làm thế này tựa như học sinh chăm cho con học, đổi trò chơi, bắt đầu chơi trò cuộc sống hàng ngày chăm sóc Cố Dần, tuy là chỉ làm chút đồ ăn sáng, nhưng anh dùng hết khả năng để không lặp lại món..

Mỗi buổi tối Cố Dần trở về, còn chuẩn bị sẵn nước nóng ngâm chân cho, vui vui vẻ vẻ tắm chung với hắn.

“Dạo này làm sao hiền lành đến thế vậy?” Cố Dần đem người bọc trong lòng, vuốt vuốt ngón tay có chút lạnh như băng của anh, “Mấy ngày qua cả người anh ngẩn ngơ hết sức, luôn cảm thấy không chân thật. “

Kỷ Thanh không an phận mà vặn vẹo một cái, nóng quá, anh muốn đem bàn chân lùi lại. Ai dè Cố Dần chân to duỗi một cái, đem chân của anh ấn xuống dưới đáy nước.

“Nóng vậy mới tốt.”

“Nóng lắm, anh đồ con heo này buông ra! “

Cố Dần nhắm mắt lại, hôn Kỷ Thanh một miếng, “Đừng nhúc nhích nữa, anh mệt mỏi quá đi, để cho anh ôm em một chút.”

Kỷ Thanh bất động, ngoan ngoãn vùi ở trong lòng Cố Dần, nước mắt lưng tròng chịu đựng nước nóng, đem hắn ôm chặt hơn nữa chút.

“Chồng à” Kỷ Thanh mềm nhũn gọi.

“Làm sao vậy? “

Anh ngửa đầu hỏi,  “Hiện tại anh còn có cảm giác như trong mộng không?  “

Cố Dần vuốt ve môi Kỷ Thanh, vân vê làm nó sưng lên rồi mới hôn,  “Đã không có.”

Hắn tinh tế mút lấy môi Kỷ Thanh, một lần lại một lần nói  “Cục cưng vất vả rồi.  “

Sau khi kết thúc kỳ thi cấp hai, thần kinh căng thẳng lập tức đứt phụt, hai người vốn đã quen bận rộn có chút không biết nên theo ai, chỉ lựa chọn cách chịch thật nhiều để giết thời gian. Từ đó về sau đánh thức Cố Dần không phải là đồng hồ báo thức, cũng không phải tiếng hát ngâm nga, mà là môi lưỡi ấm áp của Kỷ Thanh, bao vây lấy thân dưới của hắn, đầy kỹ xảo phun ra nuốt vào. Chờ hắn sau khi tỉnh lại, phát hiện Kỷ Thanh cả người trần trụi, đang chỉ mặc mỗi cái tạp dề, cả người vừa mềm vừa đầy ham muốn, bắp đùi quấn ở lưng hắn, để hắn tự mình ngồi xuống.

Không cần phải nói, lại là một ngày hoang dâm vô độ đến hừng đông.

Đầu tháng tám, chủ nhiệm gọi Cố Dần trở về trường học phát thư thông báo trúng tuyển. Năm nay tỷ số trúng tuyển của trường Cố Dần cao kỷ lục, làm rạng danh nhóm của Cố Dần, được là một trong 20 trường cấp hai trọng điểm, đây đối với Cố Dần lần đầu tiên dạy lớp cuối cấp mà nói, là một thành tựu lớn lao.

Kỷ Thanh cùng đi vào trường  với Cố Dần, dù gì anh cũng không có chuyện gì, mấy tháng này làm người nội trợ quản gia đình, công ty lười quản lý, nghiễm nhiên một loại dáng vẻ như ông chủ đã phất tay mặc kệ.

Vừa tới trường học, liền thấy trên mấy dãy lớp treo toàn các băng rôn bắt mắt, đầu tiên là  “Chúc mừng XX học sinh đã trúng vào trường cấp ba trọng điểm”, tiếp theo là  “Tỷ lệ trúng tuyển được nâng lên tầm cao mới”, cuối cùng là  “Cảm ơn tiên sinh Kỷ Thanh quyên giúp cho trường 200 vạn.”

Kỷ Thanh:  “…  “

Cố Dần:  “…  “

Cuối cùng là tiếng cười của Cố Dần, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc,  “Anh cứ nghĩ em sẽ làm tiểu Lôi Phong, làm việc tốt không lưu danh chứ. “

“Em là loại người như vậy sao? ” Kỷ Thanh liếc xéo anh.

“Cũng đúng, lúc hai ta mới vừa xác nhận quan hệ, em đã không kịp chờ mà đưa kẹo ngậm họng, sợ anh lúc đó không biết viên kẹo kia là em cho anh.” Cố Dần xoa bóp bàn tay Kỷ Thanh, cười nói,  “Nhóc xấu xa, đến một phần thua thiệt cũng không chịu.”

“Có điều phương thức cảm ơn như vậy, thà là không cảm ơn còn hơn… ” Kỷ Thanh nhìn cái băng rôn mà không có tí cảm tình nào, “Này cũng tục quá đi, lúc đó bọn họ nói sẽ cảm ơn em, em còn tưởng rằng là loại cảm ơn bằng tí hiện vật kìa.”

Cố Dần nhướng mày,  “Em cũng quá thông tục rồi!”

“Có phải là em muốn chơi phòng học play với anh đâu!” Kỷ Thanh dẩu miệng phi thường không muốn,  “Tại sao như vậy chứ, thật là mất mặt mà.”

“Không có gì mà mất mặt. ” Cố Dần kéo anh đi về phía phòng làm việc của mình, “Muốn phòng học play lại chả dễ dàng, đi, để chồng thỏa mãn em.”

Kỷ Thanh hưng phấn khuôn mặt đỏ bừng, vẫn không quên ở trường học là chỗ trang nghiêm để giáo dục thế hệ tương lai, thấy mất tự nhiên, còn phải ra vẻ cao nhã hơn. Anh nhăn nhăn nhó nhó nói,  “Anh không phải còn muốn phát thư thông báo trúng tuyển sao? “

“Có thầy phó phụ trách rồi, thiếu anh có sao đâu. “

“Trừ tiền lương của anh làm sao bây giờ?  “

“Thôi đi, người thân của tiên sinh Kỷ Thanh góp 200 vạn mà lại thiếu chút tiền ấy?  “

“Woah, chồng cực tốt!”

“Gọi là ca ca tốt nghe xem nào!”

“…  “

“Gọi đi!”

“Được! Ca ca tốt!”

HOÀN

Lại thêm một bộ nữa mình làm có cái kết thiệt cục súc =)))