Ta hôn mê ngất đi vì quá sợ, cũng bởi vậy mà ta lại nằm mơ… Người ta nói rằng người xấu mới dễ nằm mơ thấy những giấc mơ kì kì quái quái ~.~

Trong mơ ta thấy mình là một công chúa, bị quái vật mắt tím giam giữ trên ngọn tháp cao vút…

Ngoài việc nó giam cầm ta thì đối xử với ta cũng không tệ chút nào, ta muốn ăn gì, nó đều đáp ứng, ta muốn chơi cái gì, nó đều đem đến, đối với ta yêu yêu chiều chiều…

Một ngày ta lừa quái vật mắt tím đi xa, đang tính kế bỏ trốn thì thấy ngoài khung cửa sổ, có hoàng tử cưỡi thần mã có cánh bay ngang qua… Gãy lời mời mọc cầu xin một hồi, y mới đồng ý cứu ta ra, sẵn tiện lạnh lùng nhắc nhở luôn, đừng mơ “lấy thân báo đáp”…

Quái vật mắt tím bất ngờ phát hiện ra, nổi điên lên, cùng hoàng tử giao đấu một hồi thì có kẻ lạ thừa cơ đến bắt cóc ta ~.~

Đến đó thì giấc mộng bị phá ngang, bởi ta tỉnh dậy do thấy dưới chân bị một con gì như muỗi hoặc rệp cắn rất đau…

Ta mở ra đôi mắt trong veo, ngây ngô nhìn ngó. Quái lạ, tại sao ta ở nơi này? Trông như một cái kho cũ bẩn thỉu, còn ta lại đang nằm trên một đống rơm khô >” Ta nhớ là mình vì cứu đứa bé phiền toái kia mà để ngựa chèn qua, cũng may đã sớm ngất đi nên không chịu đau đớn. Chẳng nhẽ lại một lần nữa xuyên qua?

Ta ngồi dậy, thò tay gãi gãi chân mới giật mình, chân ta sao lại bị xích? Tay ta cũng đeo xích nữa? Lần này ta đóng vai tòng phạm gì sao?

Nhưng, bộ quần áo này, không phải là bộ quần áo ta vẫn đang mặc dở sao?

Ta một lần nữa quan sát, căn phòng này là một cái kho cũ, nhìn kiểu gạch trên tường cảm giác nơi này vẫn là cổ đại…

Két két…

Từ bên ngoài có người mở khóa cửa, cánh cửa mở ra đem lại cho gian kho thêm chút ánh sáng. Người bước vào là một nam tử, thân hình thoạt trông cao lớn, dáng dấp không đến nỗi… chỉ trừ…

Mộ Dung Tuyết Phong? Làm thế nào hắn lại ở đây? Chẳng lẽ ta đã bị hắn bắt về?

- Mỹ … mỹ nhân! – Mộ Dung Tuyết Phong răng vổ nhe ra, có chút hớn hở xen lẫn lo lắng, lon ton chạy vào, trên tay còn xách thêm một giỏ thức ăn.

- Này, ngươi dám bắt ta? – Ta lườm hắn bằng đôi mắt hình viên đạn – Muốn ép hôn? Đừng mơ!

- Uầy, nếu vậy đã tốt! – Lúc này hắn mới lấy tay vén tóc, xoa xoa lên mắt, ta để ý thấy một mắt hắn bầm tím như gấu trúc, không biết có phải do hảo hán kia làm hay không. – Mỹ nhân, ta phải nói mãi, biểu ca mới chiếu cố cho ta đem thức ăn cho nàng!

- Biểu ca của ngươi? – Ta trợn mắt ngạc nhiên, biểu ca của hắn là tên hổ báo sao, chẳng lẽ ta đã bị tứ hoàng tử tóm được – Này, tại sao ta lại ở đây?

- Biểu ca mang nàng về, nói nàng là tòng phạm triều đình! – Mộ Dung Tuyết Phong có phần luyến tiếc nói, hai chiếc răng cửa cập lên cập xuống.

Tòng phạm triều đình? Chẳng nhẽ quý phi bỏ trốn là tội lớn, đã thực sự khiến triều đình truy nã? Ôi cha cha, số ta thật xui xẻo mà…

Mộ Dung công tử cặp mắt chuột ti hí thu vào hình bóng yểu điệu khổ sở, muôn phần ủ rũ của ta, có lẽ chính hắn cũng không biết ta là hoàng quý phi bỏ trốn, mà tên khốn tứ hoàng tử lập tức phong cho ta danh hiệu tòng phạm…

- Mỹ nhân, ta thật không ngờ một cô nương như nàng lại mang tội lớn đến vậy! – Hắn cũng ảo não – Vậy là ta không có duyên với nàng rồi… ta cũng có chút thất vọng a!

- Tội gì lớn?

- Biểu ca nói nàng chính là dâm phụ! Có phải vậy không a? – Mộ Dung Tuyết Phong nửa tin nửa ngờ hỏi. – Hắn nói nàng lấy một hoàng thân quốc thích, song không giữ đạo hạnh, còn muốn đào tẩu!

Cái gì? Cái tên tinh tinh hoàng tử chết tiệt này, đã cố tình không nói rõ sự việc, còn làm xấu hình tượng của ta. Bây giờ thì xong rồi, hắn sẽ đem ta về hoàng cung, sẽ bị xử theo luật hậu cung, chưa kể còn Thần Hi đến trách phạt, còn có nhị hoàng tử thâm độc muốn giết ta, còn có Diệp Phương Thành mà ta không muốn đối mặt…

- Ai da, thật oan uổng cho ta! – Ta làm bộ dạng trinh tiết liệt nữ xen lẫn yểu điệu nhu mì mà khóc nháo – Mộ Dung công tử, ta hoàn toàn không phải là dâm phụ, là tại ta đang tuổi trẻ bị ép gả xung hỉ cho một lão bảy mươi, còn không ngừng bị các con lão ức hiếp, cho nên ta mới bỏ trốn, muốn tìm tự do a, thật oan ức, ta thật bất hạnh mà…

Màn mỹ nhân khổ nhục kế của ta quả nhiên khiến răng vổ công tử ít não này động lòng, hắn nhìn ta đầy thương cảm, được thể ta tung thêm một vài chiêu nũng nịu, đang dự tính lợi dụng hắn để bỏ trốn mà ~.~

- Ta… vốn chỉ nghĩ ra thiên hạ, tìm một đấng lang quân tốt! – Ta hơi nhích nhích lại phía Mộ Dung Tuyết Phong, níu lấy một mảnh ống tay áo hắn, coi như cho hắn chút tiện nghi – Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù ta làm thập lục thiếp của ngươi, hoặc cùng ngươi không cần danh phận, cũng còn tốt hơn ngàn vạn lần bị quay về với lão bảy mươi kia!

Mộ Dung công tử không thể không động tâm, lúng túng an ủi ta, vỗ vỗ về về:

- Mỹ nhân, đừng khóc a… để ta tính, để ta suy tính xem có thể giúp nàng không a!

Ta đang nghĩ sắp thành công được một bước, nào ngờ bên ngoài đột nhiên xuất hiện thanh âm giận dữ xen lẫn khinh bỉ:

- Dâm phụ! Còn không biết liêm sỉ?

Theo sau đó là một huyền bào nam tử cao lớn vạm vỡ, thần thái uy nghi kiêu ngạo, hùng hổ bước vào.

- Mộ Dung Tuyết Phong, ngươi cút cho ta!

Mộ Dung công tử như hươu hoẵng nhìn thấy sư tử, lại biết vừa nãy đã để cho hắn chứng kiến chuyện không hay ho gì, chân tay co rúm, hàm răng vì run mà lập cập vào nhau, nhìn ta luyến tiếc, song quay sang thấy ánh mắt hỏa khí ngút trời của Diệp Khởi Minh, chỉ còn biết co giò rời đi…

Thị uy sao? Đằng nào cũng để ngươi nhìn thấy, mà không thì ấn tượng về ta trong mắt ngươi cũng không khá hơn mà. Đường đường một đại tướng quân, thống lĩnh quân đội uy dũng lại luôn dùng ánh mắt thiếu thiện cảm và thái độ thù hận đối với một cô nương yếu đuối như ta ~.~

Vì vậy ta không sợ, vẫn ung dung bất khuất, thậm chí còn vênh váo hơn…

- Xem ra quý phi nương nương thực sự không khác gì loại kĩ nữ thanh lâu, nam nhân như thế nào cũng muốn câu dẫn a! – Hắn miệt thị ta.

- Nam nhân nào cũng có thể câu dẫn… – Ta ngước lên nhìn hắn, mỉm cười quyến rũ – Nhưng sao ta lại không có chút cảm giác gì với tứ hoàng tử? A, chẳng hay ngươi không phải nam nhân?

Một nam nhân cường tráng lại bị xúc phạm, dĩ nhiên không dễ chịu gì. Hắn trừng trừng đe dọa:

- Cẩn thận mồm mép của ngươi!

- Sợ quá, tứ hoàng tử lại có thể uy hiếp cả quý phi nương nương sao? – Ta giả vờ động tác vuốt ngực trấn an, nhưng giọng điệu hoàn toàn không có vẻ e sợ, trái lại trong mắt hắn, hành động này còn có chút lơi lả.