Vô Nhân đang cùng ta dốc bầu tâm sự, bỗng nhiên hắn nhíu mày, hai vai run lên, hướng về phía ngôi nhà nghe ngóng. Bỗng hắn vội vã kéo ta đẩy ngã vào bụi cỏ.

- Tiểu Ly, nếu một khắc nữa ta chưa quay lại, ngươi lập tức mang đứa nhỏ này men theo đường mòn xuống núi, nhất định trốn đi, không được quay trở lại… À không, ngươi phải đi ngay lúc này, mau đi! – Hắn dúi vào tay ta một túi bạc.

- Vô Nhân, vậy là sao? – Ta đột nhiên cũng lo lắng thất sắc.

- Có biến, họ đã đến tìm ngươi! – Vô Nhân vội vã giải thích qua loa – Lành ít dữ nhiều, ta nhất định cứu hài tử còn lại của ngươi, nhưng ngươi lập tức phải đi ngay!

Hài tử… Đúng rồi, đứ bé trai vẫn đang được tiểu đồng bế…. Làm sao có thể? Người của Diệp Đông Doanh chẳng lẽ đã tìm đến đây?

- Tiểu Ly, ngươi bình tĩnh, có lẽ chúng chưa biết ngươi sinh con cho Diệp Phương Thành, đứa bé đó vẫn được an toàn, nhưng nếu ngươi xuất hiện, tính mạng ba mẹ con ngươi không còn đảm bảo…

- Không được Vô Nhân, nó cũng là con của ta… làm sao ta có thể bỏ…

- Đại cục làm trọng… – Vô Nhân nắm lấy vai ta khiến ta đau – Ta đảm bảo bằng tính mạng của mình cứu được hài tử kia…

Vô Nhân vội vã dùng ánh mắt thuyết phục ta rồi phi thân đi. Ta nhất thời còn kinh hoàng run rẩy, không nghĩ đến nơi thâm sơn này vẫn không tránh khỏi tai mắt Diệp Đông Doanh…

Ta chỉ biết cầu nguyện, ôm chặt đứa nhỏ, giữa lúc ánh chiều tà men dần xuống núi, trong đầu hỗn loạn, không biết đi ra sao…

Đứa nhỏ còn lại sẽ ra sao? Vô Nhân cùng tiểu đồng sẽ ra sao? Ông trời, làm ơn…

Ta mệt mỏi nấp vào một gốc cây. Trong lòng chỉ sợ đám người kia cũng sẽ truy đuổi đến, sợ rằng Vô Nhân không thể đối phó…

Khi xuống chân núi, trời đã tối đen, ta đụng phải một bóng người bước đi loạng choạng khác. Là tiểu đồng, trên lưng hắn còn địu đứa bé trai. Ơn trời, họ còn sống. Nhưng Vô Nhân đâu?

Tiểu đồng gương mặt còn chưa hết hoảng loạn giống như ta, thêm vào đó mặt mày lấm lem, nước mắt lưng tròng, run rẩy mà nói:

- Sư phụ… chắc không xong rồi… Đám người đó xông đến tìm cô nương, sư phụ liều mình giúp ta với hài tử này trốn đi… nhưng mà, người làm sao đấu lại với cả đám thuộc hạ cùng với sư huynh Trác Tử Cuồng tà ác kia… Sư phụ bảo ta nhanh chóng chạy đi, nhưng còn người thì sao…mà bọn họ vẫn đang tiếp tục truy đuổi, sẽ lại tìm đến đây nhanh… kể cả không tìm được, cũng tra tấn sư phụ thừa sống thiếu chết….

Quả nhiên không còn xa chỗ ta đứng, xuất hiện những bó đuốc nhỏ. Là bọn chúng tiếp tục lục tung ngọn núi này tìm kiếm.

Bọn chúng chính là muốn tìm ta, chỉ cần một mình ta hi sinh, hai đứa nhỏ này sẽ có cơ hội sống sót, mà Vô Nhân kia cũng không vì ta mà liên lụy, chịu hành hạ đau đớn…

Không kịp nghĩ nhiều, ta đưa đứa nhỏ còn lại cho tiểu đồng, tha thiết mà cầu khẩn:

- Xin ngươi hãy nấp ở đây, đợi khi bình lặng rồi hãy trốn đi hoặc nhờ người giúp đỡ…Van cầu ngươi chăm lo cho hài tử của ta… kiếp sau làm trâu ngựa báo đáp…

- Cô nương….

Ta chỉ kịp hôn lên mặt mỗi đứa nhỏ một cái, nước mắt cũng không kịp nhỏ xuống, tháo đôi bông tai mà Diệp Phương Thành đã mua cho ta, đặt vào trong tã lót của mỗi đứa một chiếc…

Ta lao về phía những đốm sáng, tâm nguyện duy nhất là hai đứa nhỏ được bình an… đây chính là tình cảm mẫu tử sao? Bây giờ ta đã hiểu, bất cứ người làm cha mẹ nào cũng như vậy… Mẫu thân của Thần Hi cũng vậy, Mộc nương, Âu Dương lão nhân đối với Diệp Phương Thành cũng là như vậy…

Nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm hòn đá vướng chân y, ta không muốn người của nhị hoàng tử dùng ta để uy hiếp y xuất hiện… Đợi tiểu đồng cùng hai đứa nhỏ bình an, ta sẽ tìm cách tự kết liễu một cách lặng lẽ…