Ngày thứ hai sau khi chuyển vào nhà của Đường Tĩnh Di, Trình Thi Thi lập tức thay đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình trong công ty.

Mỗi buổi trưa cô đều cùng Đường Tĩnh Di đi tới nhà ăn gần công ty dùng cơm, tan tầm cũng trực tiếp về nhà, không hề ghé qua bất kỳ chỗ nào trong công ty.

Cũng may tính chất công việc của cô cũng ít khi phải tiếp xúc với đồng nghiệp, mấy ngày qua khiến cô mệt muốn chết, nhưng duy nhất điều này cũng làm cô vui vẻ trong lòng, đúng như cô mong muốn, cô thật sự không đụng mặt phải vị Vương tử Điện hạ kia.

Cho dù là mệt mỏi cũng đáng, huống chi kỳ thực tập này không phải chỉ có ba tháng thôi sao? Nhẫn nại mấy ngày là cô có thể an toàn rồi.

Cho đến ngày thứ ba sau giờ ăn trưa, cách giờ làm chiều khoảng nửa tiếng, cô nhân cơ hội này tới tầng ba là thư viện của công ty, mấy ngày gần đây cô rất muốn mượn mấy quyển sách để đọc.

Đối với cô mà nói, điều thú vị nhất của cuộc sống đó là mỗi ngày không ngừng làm việc và học tập, tiếp thu kiến thức của các phương diện khác là niềm vui thú lớn nhất trong đời cô.

Nhưng vì tránh né Vương tử Điện hạ mà khiến cô ba ngày liên tiếp không được đọc sách, điều này khiến cho cuộc sống của cô vốn nhàm chán nay càng nhàm chán hơn, cô rất thích đọc sách, bất kể là sách tài vụ chuyên ngành hay các thể loại sách khác, cô đều hứng thú.

Cho nên thừa dịp giữa trưa, thư viện thường lệ sẽ không có quá nhiều nhân viên, cô nghĩ vị Vương tử Điện hạ kia cho dù có thần thông quảng đại cỡ nào cũng không thể nắm chính xác hành tung của cô mà tìm cô, cho nên cô mới dám vào trong thư viện.

Đúng lúc cô đang chăm chú tìm sách trên giá sách đầy màu sắc thì đột nhiên có một bàn tay từ phía sau ôm lấy hông cô.

“Hình như gần đây em luôn trốn anh, nhưng mà không sao, bây giờ không phải là anh có thể dễ dàng tìm thấy em rồi sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu cô.

Xem ra bản thân cô vẫn còn quá sơ sót, Vương tử Điện hạ dù sao vẫn là Vương tử Điện hạ, đối với anh ta mà nói căn bản sẽ không có chuyện anh ta sẽ không tìm thấy người.

Cô không biến sắc mà vẫn tỉnh táo như thường, nhìn xem anh có thể làm được gì, cô cũng không tin tại nơi đông người như thế này mà anh vẫn có thể bám dính lấy cô.

“Vì sao muốn tránh anh, có phải sợ anh làm…” Lời nói của Beard còn chưa xong, bàn tay đã di chuyển từ eo xuống mông cô.

Cô bắt lấy cổ tay anh, “Trong này là thư viện.” Cô lạnh lùng mở miệng nhắc nhở anh.

Beard cúi đầu, dùng miệng ngậm vành tai bên phải của cô, “Anh biết, nhưng mà…” Đồng thời bàn tay vô phép tắc bỗng nhiễn xốc váy cô lên, tà ác thăm dò giữa hai đùi cô, “ Chỉ cần chúng ta nói nhỏ thôi, sẽ chẳng có vấn đề gì cả.” Sau đó, cách một lớp quần lót trắng tinh của Trình Thi Thi, nhanh chóng tìm chính xác cánh hoa xinh đẹp, đầu ngón tay miết nhè nhẹ trên chiếc quần lót của cô.

“Tốt nhất bây giờ anh nên buông tôi ra, nếu không…” Ngón trỏ ấm áp của Beard khẽ chọc vào giữa cánh hoa mềm mại của Trình Thi Thi.

“Nếu không thế nào? Em có phải muốn nhắc nhở anh, nếu không diễn biến tình hình không thể cứu vãn?” Liếm nhẹ lỗ tai cô, “ Đáng tiếc là không kịp rồi, bởi vì tình hình bây giờ đã sớm không thể cứu vãn rồi.”

Dường như muốn cô hiểu ý tứ của mình, anh cố ý đưa thân dưới áp sát mông cô. Vật nam tính nóng rực sưng tấy không ngừng cọ xát vào khe mông của cô.

Cô dám dọn nhà cũng không nói với anh một tiếng, trong công ty còn cố tình né tránh anh, cô nghĩ anh sẽ để cho cô thoát khỏi sao? Hừ! Anh nhất định phải cho cô một chút trừng phạt nho nhỏ, để cho cô từ nay về sau đừng hòng mơ tưởng sẽ trốn tránh anh.

Trình Thi Thi cắn môi dưới, “Anh đúng là điên rồi!” Xem như tại nơi công cộng như thế này mà anh ta cũng có thể động dục, cô quả nhiên không nhìn lầm anh, đúng là người vừa vô lại vừa háo sắc.

“Anh thừa nhận.” Trong mắt Beard ánh lên nụ cười. Cảm thấy đầu ngón tay vuốt ve hoa huy*t cũng đã có chút ướt át, “Nhưng cơ thể Thi Thi cũng có phản ứng với anh, chỉ sợ em không thể phủ nhận?” Anh tiếp tục vuốt ve, “ Vừa ẩm ướt, vừa nóng ran.”

Hô hấp của Trình Thi Thi đã có chút hỗn loạn, dưới bụng chảy ra dòng điện cũng khiến cô cảm thấy vô lực chống đỡ.

Câu nói đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới quả thật không sai chút nào, nhất là trên người đàn ông này, lại càng được kiểm chứng rõ ràng.

Nếu nói ra thật đúng là mất mặt, “ Người đẹp lạnh lùng” nổi danh trong công ty lại bị đàn ông đùa giỡn ở thư viện, mà cơ thể cô còn nhanh chóng nổi lên bản năng phản ứng sinh lý.

“Chỉ tiếc là vị trí hiện giờ của anh không thể thấy được vẻ mặt của em, không biết trong tình huống này, em còn có thể giữ vững tỉnh táo thường ngày?”

Sau lưng Beard vừa nói chuyện vừa dùng ngón tay dịu dàng xoa bóp cánh hoa của Trình Thi Thi.

Chỗ sâu nhất giữa hai chân Trình Thi Thi trong nháy mắt co rút một hồi như vui sướng, nếu là những cô gái khác vào thời điểm này sợ rằng sẽ hoang mang sợ hãi mà kêu rằng không muốn, rằng buông tay… Ngay cả lời nói cũng còn có thể theo bản năng giãy giụa chống cự, hy vọng đối phương có thể tốt bụng mà buông tha mình một lần.

Nhưng Trình Thi Thi cũng không phải là những cô gái khác, cho nên ngay cả một chút phản kháng cũng không có, cô biết cho dù cô có phản kháng cũng chỉ là vô ích, chí lãng phí công sức thôi, phương pháp đối phó với đàn ông dùng ở trên người anh hoàn toàn mất tác dụng.

Bằng không này mấy ngày cô cũng sẽ chẳng cần tránh né anh, chính vì cô biết rõ kết quả mỗi lần đụng phải anh, đều sẽ chỉ thua trên tay anh, mặc anh chiếm đoạt.

Bàn tay mềm mại của Trình Thi Thi vốn đang nắm lấy tay phải của Beard chậm rãi buông xuống, bám lên kệ giá sách.

Hai chân của cô đã từ từ xụi lơ không chút sức lực, thật tình nếu không thể chống đỡ, cô nghĩ mình tuyệt đối sẽ té trên sàn nhà.

Tay phải được tự do, Beard lập tức sử dụng để cởi cúc áo của cô, tiếp tục tiến vào, nắm lấy bầu ngực tròn không chút đề phòng của cô.

“Ưm. . . . . .” Trình Thi Thi nhắm mắt, không kiềm chế được phát ra âm thanh ngọt ngào.

Không thoải mãn vuốt ve qua một lớp vải, Beard nhanh chóng kéo quần lót cô xuống đến đầu gối.

Ngón giữa tay trái tiến vào từng tấc, chậm rãi cắm vào huyệt mật của cô, ma sát vách tường chật hẹp non tơ nhạy cảm, dịch yêu ào ào chảy ra ướt cả bàn tay anh, thuận thế theo bắp đùi chảy xuống từng giọt.

Mặc dù kiên trì căn môi không để cho bản thân phát ra âm thanh rên rỉ đáng xấu hổ, nhưng khoái cảm vô tận khiến Trình Thi Thi không khỏi ngâm nga ra tiếng.

“Thi Thi, vừa lúc nãy em còn muốn hô lên, nhưng lại sợ người khác nghe được, cho nên cố gắng không để mình kêu thành tiếng, khiến anh muốn phát điên vì em.” Ngón tay dài trong cơ thể cô từ từ nâng lên, “ Em càng nhẫn nhịn không ra tiếng, anh càng muốn được nghe tiếng của em.” Cho nên càng muốn dốc sức trêu đùa cô.

Cũng đang bởi vì anh vô cùng thích xem bộ dạng này của cô, mới có thể cố tình chọn thư viện công cộng ở công ty thân mật cùng cô, chẳng những thân thể hưởng thụ được khoái cảm cực độ, đồng thời còn có cảm giác lo sợ bị người khác phát hiện.

Thật sự là kích thích chết người! Nhưng cô không biết là, thật ra ngày từ lúc anh ôm cô từ sau lưng, anh cũng đã dùng biện pháp hữu hiệu nhất, mời tất cả nhân viên trong thư viện ra ngoài, hơn nữa lại phái anh bạn trung thành nhất của mình là Johnson canh bên ngoài cửa, không cho bất kỳ kẻ nào tự tiện xông vào.

Anh biết ham muốn chiếm hữu của mình rất mãnh liệt, căn bẳn không muốn để ngoài mình còn có người thứ hai có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ mê màng gợi tình của Thi Thi giờ phút này, cái này chỉ có thể một mình anh được độc chiếm, sao có thể chia sẻ cùng người khác?

***

Hai ngày nay dùng tiền bày ra bao nhiêu cơ sở ngầm, mãi đến trưa nay mới có thể biết chính xác địa điểm của cô, lại dùng tiền để khiến đám người trong thư viện này rời đi, để anh có thể bớt chút lo âu, muốn làm gì thì làm.

Buổi trưa thư viện vốn cũng không nhiều người, cũng không lãng phí công sức anh dọn dẹp sân bãi, chỉ còn người quản lý thư viện ngoài bốn mươi tuổi, nhưng mà cuối cùng anh vẫn dùng vẻ đẹp có một không hai của mình, thêm sở trường làm nũng tuyệt đỉnh thu phục thành công, tóm lại là có tài có sắc lại giả bộ đáng yêu ngay lập tức có thể khiến mọi việc vô cùng thuận lợi!

Thật ra thì anh cũng hoàn toàn có thể tự ra tay, tới phòng làm việc của cô cản bước cô, cho dù cô có chắp thêm cánh cũng không thoát khỏi, cũng chẳng cần phải bày tai mắt gì hết, nhưng dù sao thì anh tới công ty để làm việc, không phải tới để tán gái, cũng không thể bỏ lại công việc của mình mà theo đuổi phụ nữ, nếu ảnh hưởng đến công việc của Thi thi, chẳng phải tội lỗi càng lớn hơn sao?

Một đầu ngón tay đã không đủ, anh lại từ từ đưa thêm ngón thứ hai vào, mạnh mẽ xâm chiếm huyệt mật nhạy cảm của cô.

“Thi Thi, có thoải mái không?” Hai ngón tay cùng ở trong cơ thể không ngừng đi tới đi lui, “ Cho tới bây giờ chẳng lẽ em vẫn còn hy vọng anh sẽ thả em ra sao?”

Run lên một cái, trong nháy mắt, dịch yêu từ cơ thể cô bắn ra tung tóe. hoa huy*t kịch liệt co rúc, mút thật chặt lấy hai ngón tay của anh.

Anh biết thân thể của cô đã bị ngón tay anh vuốt ve đến cao trào, mặc dù vậy, anh cũng không có ý định bỏ qua cho cô ở đây, tiếp tục tấn công dồn dập vào huyệt mật mềm mại của cô, tiếp tục ra vào trong cơ thể cô.

Trình Thi Thi toàn thân mệt lả vô lực, dịch mật không ngừng chảy ra từ cơ thể cô.

Cô xụi lơ rũ chiếc cổ trắng ngần xuống, đập vào mắt là hai bầu ngực của mình đang bị hai tay của Beard xoa nắn đã trở nên đỏ bừng một mảng, đợt cao trào thứ hai bất ngờ ập tới.

Tiếp tục đút vào chừng hai ba lần nữa, cuối cùng Beard cũng lấy bàn tay đang vuốt ve nhũ hoa của trình Thi Thi, liếc mắt nhìn bàn tay kia đang ở trong cơ thể cô, rồi cũng nhanh chóng rút về.

Liếm mút hương vị ngọt ngào của dịch mật trong suốt như thủy tinh trên hai ngón tay, Beard thì thào bên tai Trình Thi Thi “ Thi Thi, sắp tới giờ làm chiều rồi, đáng tiếc là chúng ta chỉ có thể làm bấy nhiêu đây trong này thôi.”

Nếu không phải còn giờ làm buổi chiều thì chắc chắn không cần phải nghĩ nữa, “ Chỉ là, bây giờ có thể coi là anh đã thỏa mãn cho em rồi chứ?” Làm cô lên đỉnh tới hai lần, “ Em cũng nên đáp trả anh một chút được chứ?”

Đều do thời gian thật sự có hạn, khiến anh căn bản không thể nào thoải mái hưởng thụ thú vui trong thư viện này được.

Điều này khiến anh khó tránh khỏi chút chán nản, nhưng càng mong chờ nhiều hơn, “ Chiều nay đúng sáu giờ, ở cửa chính công ty, anh đợi em ở đó, nhớ rằng anh sẽ đợi em đến khi em xuất hiện mới thôi, nếu em dám không đến…” Beard dừng lại không nói nữa, để cho Trình Thi Thi tự mình suy đoán.

Nếu như anh có thể lựa chọn, anh hy vọng hai người cùng nhau cúp cả buổi chiều, ở lại nơi này làm chuyện anh muốn làm một mạch cho xong.

Nhưng anh cũng biết Trình Thi Thi coi công việc không gì sánh bằng, nếu anh vì nhu cầu vô độ của mình khiến cô không đi làm được, cô nhất định sẽ hận chết anh, mà anh thì không muốn cô hận anh.

Cho nên, anh chỉ có thể để tiểu đệ đệ đáng thương đang sưng tấy của mình tiếp tục kiềm chế chịu đựng.

Vì Beard có thể tìm được cô ở thư viện, vậy Trình Thi Thi cô cũng không cần thiết phải thay đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình.

Giờ tan tầm, cô bảo Đường Tĩnh Di về nhà trước, còn cô ở lại thư viện công ty đọc sách một mạch tới bảy giờ tối.

Ra khỏi thư viện, cô chuẩn bị tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dù buổi trưa Beard có nói hẹn cô, nhưng căn bản cô cũng chưa đồng ý nên đương nhiên không thể nào đến địa điểm hẹn được.

Nhưng mới vừa ra khỏi thư viện được vài bước, cô đã thấy gương mặt thở hổn hển của Vương tử Điện hạ Beard, vừa nhìn thấy cô đã không nói hai lời liền kéo cổ tay cô lôi đi, đồng thời hét lớn “ Anh biết ngay là em sẽ không ngoan ngoãn đến chỗ hẹn mà sẽ tới thư viện, quả nhiên bị anh đoán trúng? Anh đợi em từ năm giờ rưỡi đến bảy giờ rưỡi, em phải bồi thường cho anh hai giờ đồng hồ bị tổn thất tinh thần mới được.”

Trình Thi Thi không nói lời nào mà chỉ nhìn anh.

Bồi thường? Bảo cô lấy cái gì bồi thường cho anh?

“Đi! Chúng ta bây giờ cần phải tìm một chỗ nói chuyện.” Nói xong anh liền kéo cô đi về phía trước.

“Chỗ này không thể nói được sao?” Trực giác Trình Thi Thi không muốn cùng anh tìm chỗ khác.

Kẻ ngu cũng biết anh không chỉ đơn thuần muốn nói chuyện, đến lúc đó thua thiệt chỉ có mình cô.

“Cũng có thể.” Beard hé mắt nhìn Trình Thi Thi một chút, “Chỉ cần em không bận tâm anh muốn em ngay chỗ này, tuy bây giờ đã là lúc tan tầm nhưng vẫn sẽ có một số nhân viên ở đây làm thêm giờ, thỉnh thoảng trong này sẽ có không ít người qua lại.”

Anh thoáng nhìn xung quanh một lượt, “ Nếu em không để tâm lúc chúng ta đang làm chuyện đại sự bị người ta nhìn thấy, anh cũng không ý kiến gì, huống hồ chỗ này mà” này nọ” chắc sẽ là chuyện kích thích lắm đây.” Hành lang thư viện cũng không thua kém bên trong thư viện là bao, “ Hơn nữa…” Sờ sờ cằm, anh bắt đầu tưởng tượng.

“Chúng ta đúng là vẫn nên đi thôi.” Trình Thi Thi rũ đầu xuống.

Cô sao có thể quên được? Vương tử Điện hạ này căn bản là tên vừa vô lại vừa háo sắc! Nói ba câu thì có đến hai câu liên quan tới nhau, cũng không hiểu tại sao trong đầu anh đầy những tư tưởng sắc dục, hay là trên đời này, tất cả đàn ông đều như vậy?

Nghe vậy, khóe miệng Beard từ từ kéo ra thoáng hiện một nụ cười, trêu chọc Thi Thi hẳn là một thú vui lớn trong cuộc sống của anh.

Kéo Trình Thi Thi vào thang máy, trực tiếp lên trên tầng cao nhất, cô vốn nghĩ anh sẽ lại túm cô vào nhà vệ sinh nam hoặc một phòng làm việc không có ai còn chưa khóa cửa, nhưng thực tế là anh không đến những chỗ ấy mà đến thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc, ngay cả cửa cũng không gõ mà trực tiếp đẩy cửa vào.

Ngay lập tức, đập vào mắt Beard và Trình Thi Thi chính là tổng giám đốc Đồ thị đức cao vọng trọng.

Lúc này tổng giám đốc Đồ đang ngồi trên ghế làm việc của mình xem tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân người đi tới liền ngẩng đầu.

“Tổng giám đốc, thì ra anh vẫn còn ở phòng làm việc.” Beard nói với tổng giám đốc Đồ, không quên lộ ra một nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai.

“Là Vương tử Điện hạ Beard, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” Tổng giám đốc để tập tài liệu xuống, đứng lên đón tiếp vị Vương tử điện hạ kia.

“Tôi cũng không phải tới tìm anh, chỉ là muốn mượn phòng làm việc của anh một chút, tôi cùng cô Trình Thi thi đây có chút chuyện cần xử lý, vốn là tôi cũng rất ngại mở miệng với anh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui khắp công ty rộng lớn trang hoàng này có nhiều người qua lại, mà chúng tôi lại không muốn ai quấy rầy, chỉ có văn phòng này của anh, cho nên…”

Anh gãi gãi đầu, “Tổng giám đốc, tôi nhớ không lầm thì hình như hiện giờ anh còn chưa đi ăn tối, sao anh lại không thương tiếc thân thể của mình như vậy? Coi như anh bận rộn chuyện công việc, một ngày có thể kiếm bạc tỷ, vì Đồ thị, vì nhân viên chúng ta, anh cũng không thể làm thân thể của mình mệt mỏi như thế được, mỗi ngày ba bữa cơm tương đối quan trọng, nếu anh không thường xuyên ăn cơm đúng giờ, ngày nào đó nhất thời ngã bệnh, chúng tôi đều sẽ cảm thấy đau lòng.”

Anh đột nhiên đổi chuyện, nghe vào thì giống như là đang quan tâm tổng giám đốc đại nhân, nhưng thực tế ý đồ cũng chỉ có kẻ ngu nghe mới không hiểu.

Trình Thi Thi vẫn chỉ thản nhiên lạnh nhạt nhìn sang Beard ở bên cạnh, bây giờ cô không thể không bội phục người đàn ông trước mắt, dám ở đây có ý đồ bất chính, nụ cười chân thành mang theo uy danh khiến mọi người cảm thấy kính nể lại nói ra những lời như vậy với tổng giám đốc đại nhân.

Không phải anh rõ ràng muốn đuổi tổng giám đốc ra khỏi phòng làm việc, khiến phòng làm việc yên tĩnh rộng lớn của tổng giám đốc để lại cho anh không phải để làm bậy hay sao?

Mà cũng không thể hiểu nổi vị tổng giám đốc kia nghĩ thế nào mà lại nghe theo lời nói của Beard, trên mặt còn hiện lên nét cười, giống như ngày cả một chút bực tức cũng không có, chỉ nhìn Beard, “Cám ơn Vương tử Điện hạ quan tâm, tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm đấy.”

Beard vẫn cười nói như trước: “Không cần cám ơn, vậy sao anh còn không mau đi đi.” Trong giọng nói lộ ra sự nôn nóng rõ rệt.

“Được, được, được!” Tổng giám đốc gật đầu, đồng thời để lại một cái nhìn khó lường trên người Trình Thi Thi đang đứng bên cạnh Beard, “ Tôi lập tức đi ngay đây, 1 giờ, à không! 2 giờ sau sẽ trở lại!” Vừa dứt lời liền đi ra khỏi cửa chính.

Beard vẫy vẫy tay với tổng giám đốc, trên mặt hiện lên nụ cười gian tà, mà lúc tổng giám đốc đi ra khỏi phòng làm việc cũng không quên đóng cửa lại cho bọn họ.

Tổng giám đốc đại nhân đã sống hơn nửa đời người, chẳng lẽ lại không hiểu sau khi anh đi ra, vị Vương tử điện hạ này cùng cô Trình Thi thi kia sẽ làm chuyện gì, nhưng anh lại ngầm cho phép và dung túng cho việc kế tiếp mà bọn họ sẽ làm.

Biết rõ vị Vương tử mới vào Đồ thị chưa tới một tháng muốn làm gì, nhưng vẫn để mặc nuông chiều, không hề gò bó, quản giáo, can thiệp hay ngăn cản, thậm chí còn phối hợp để trống phòng làm việc của mình để cho anh trong này làm bậy.

Chẳng lẽ nguyên nhân chỉ vì anh lặn lội đường xa tới đây, với thân phận là Vương tử Điện hạ cao quý hay sao?

“Anh quả nhiên là sắc đảm ngập trời.” Trình Thi Thi đánh giá Beard cao hơn cô gần 30cm, lại hiểu thêm một ít về anh.

“Điểm này không phải em đã phát hiện từ sáng sớm rồi hay sao?” Beard nhún vai một cái, sau đó một tay ôm lấy Trình Thi Thi nhấc bổng lên khỏi mặt đất, “ Giờ thì cuối cùng chúng ta cũng có thể không cần kiêng kỵ mà làm chuyện đại sự rồi!” Anh hôn lên trán Trình Thi thi, hai ba bước đưa cô đến phòng nghỉ ngơi kế bên phòng làm việc của tổng giám đốc.

Thả cô xuống chiếc giường lớn êm ái trong phòng nghỉ, nghiêng đầu nhìn chiếc ga trải giường trắng tinh rồi lại sờ sờ cằm, nghĩ ngợi thế nào mình cũng nên cẩn thận một chút, cố gắng không để chiếc giường bị dơ mới phải, nhưng mà anh cũng biết chuyện này tương đối khó khăn, bởi vì loại chuyện động tình này, bình thường anh cũng không để ý đến nhiều, cho nên anh cũng chỉ mới nói sẽ cố gắng hết sức.

“Có lúc tôi thật sự không biết là anh tùy hứng hay tự cao tự đại quá mức nữa.” Trình Thi Thi nằm ngang trên chiếc giường màu trắng, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy “ Ngay tại nơi này mà anh dám chim cưu chiếm tổ chim khách, đuổi tổng giám đốc ra khỏi phòng làm việc của ông ta, Vương tử điện hạ, chẳng lẽ anh không nghĩ tới hậu quả? Nếu như tổng giám đốc ghi nhớ chuyện này, anh không sợ sau này trong công ty anh sẽ…” (chim cưu chiếm tổ chim khách: Nói về loài chim cưu là một loại bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách. Nghĩa bóng là: Ý nói về một người luôn dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác.)

Tất nhiên ngoài mặt tổng giám đốc không phải tức giận, cũng không có nghĩa là trong lòng không có chút bận tâm, tổng giám đốc dù sao cũng là tổng giám đốc, sẽ không xung đột trực tiếp với vị Vương tử điện hạ có huyết thống cao quý này, nhưng ai nói trước được chuyện sau này?

Dù sao bây giờ anh vẫn đang ở Đài Loan, làm việc tại công ty Đồ thị thì vẫn là nhân viên dưới quyền của tổng giám đốc Đồ thị, chứ không phải ở Dolly Ximiya là nơi mà anh có thể muốn làm gì thì làm được muôn người ủng hộ và yêu mến.

Anh sao lại không thể khiêm tốn một chút? Cái gì mà bộc lộ tài năng? Tất cả hành động lúc nào cũng nằm ngoài dự tính của người khác, làm cho người ta khó có thể nắm bắt được?

“Thi Thi.” Beard lần nữa hôn trộm lên mặt cô một cái, “ Anh có thể coi những lời này là em lo lắng cho anh không?” Khuôn mặt mềm mại nhỏ bé của Thi Thi quả thật rất thơm, khiến cho anh hôn kiểu gì cũng không chán, “ Yên tâm, anh chỉ là mượn phòng làm việc, tổng giám đốc Đồ sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu, cho dù anh ấy có để bụng cũng không làm gì anh đâu.”

Cho dù nếu thật sự làm gì anh, cùng lắm là anh đổi công ty thực tập lần nữa, dù thế nào thì anh cũng đẹp trai thông minh lại đáng yêu, còn là một Vương tử, ở Đài Loan còn nhiều công ty tình nguyện thu nhận anh, chắc chắn anh sẽ không để mình không lấy được bằng tốt nghiệp.

Dĩ nhiên, nếu thật sự anh có rời khỏi Đồ thị, anh cũng sẽ mang Thi Thi đi, nếu không có cô, cuộc sống hằng ngày quả thật rất nhàm chán.

Ai lo lắng cho anh ta chứ? Cái đồ làm phách, Trình Thi Thi chẳng nói chẳng rằng nghiêng đầu sang một bên, cự tuyệt nhìn vào vẻ mặt khiến người ta chán ghét của anh.

Thế nhưng anh lại đưa đầu qua, dùng miệng mình ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn phơn phớt hồng của cô, cô lại quay đầu qua một bên, lười biếng nhìn anh.

Trong miệng ngậm cánh môi mềm mại ướt át của Trình Thi Thi, đầu lưỡi liếm lấy hàm răng trắng bóng và cái lưỡi đang hoảng loạn trốn tránh, mạnh mẽ hút lấy hương thơm của mật dịch trong miệng cô, hương vị ngọt ngào này chỉ thuộc về một mình anh.

Bàn tay không an phận thuận thế tìm đến ngọn núi xinh đẹp của cô, cách một lớp vải mỏng manh chầm chậm vuốt ve, dồn ép, hai gò má của Trình Thi Thi bắt đầu ửng hồng, thân thể cũng ngày càng nóng.

Đôi môi của anh di chuyển đến lỗ tai của cô, lưu luyến đặt lại nơi đây từng dấu yêu màu đỏ tím, ‘Thi Thi, Thi Thi của anh, sao em có thể quyến rũ đến nỗi khiến cho anh mê mẩn đến vậy…” Anh say sưa hôn hít xương bả vai của cô, “ Nói cho anh biết, rốt cuộc em đã dùng phép thuật gì với anh, khiến anh không thể nà kiềm chế được mình, lúc nào cũng khao khát được ôm chặt em vào lòng, để em hoàn toàn trở thành của anh, cùng anh hòa làm một…” Anh vô cùng dịu dàng thổ lộ tâm sự của lòng mình với cô.