“Á...” Sáng sớm, một tiếng hét thảm thiết chợt vang lên, phá tan mộng đẹp của mọi người.

Lý Quả vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn tiểu hắc xà đang nằm trên gối mình, cô đương nhiên biết lai lịch của con rắn này, nó chính là một trong số sủng vật của tên đáng ghét mà ba người kia đang si mê.

Tiểu hắc xà bị thanh âm cực đại của cô đánh thức, đầu nhỏ nâng lên khẽ lắc lư, híp đôi mắt nhỏ không vui nhìn chằm chằm cô.

“Ai cho mày bò lên giường tao hả? Ổ của mày ở dưới kia, ở dưới kia kìa, mau bò xuống.”

Lý Quả cố nén lửa giận trong lòng, tay chỉ vào tiểu hắc xà ra lệnh , cũng mặc kệ nó nghe có hiểu hay không.

Tiểu hắc xà nhìn cô, không nhúc nhích, ngược lại còn lười nhác duỗi duỗi người, vô cùng thoải mái nằm ở trên gối, hoàn toàn xem lời nói của cô như gió thoảng qua tai.

Lý Quả lập tức bị thái độ của nó chọc cho tức giận. Tối qua bị ba người kia vừa dụ dỗ vừa dọa nạt, sợ sẽ không chăm sóc tốt những con rắn đó nên mới bất chấp nguy hiểm làm ổ cho chúng.

Cứ nghĩ có thể được ngủ một giấc ngon lành nhưng trong lúc mơ màng lại cảm thấy trên mặt mình như có cái gì, vừa động đậy vừa mềm nhũn còn hơi lành lạnh. Không biết tại sao cô chợt cảm thấy kinh sợ vội tỉnh dậy, sau khi mở mắt liền nhìn thấy một con rắn nhỏ ngủ bên cạnh mình làm cho cô sợ đến tỉnh cả ngủ, hồn xiêu phách lạc.

“Mày....” Cô tức đến không nói nên lời.

Tiểu hắc xà chẳng qua chỉ mở mắt tượng trưng thôi rồi lại chậm rãi nhắm mắt.

Lý Quả có cảm giác như mình bị nó bắt nạt, người bị rắn bắt nạt, cái này mà truyền ra ngoài không phải sẽ thành truyện cười sao? Cô biết giấu mặt vào đâu đây? Ngay cả con rắn nhỏ cũng khinh thường mình, không đúng, đến cả rắn nhỏ cũng không sợ mình, cô làm người quá thất bại rồi.

“Mày không chịu xuống?” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, hạ quyết tâm đây là lần cuối cùng mình có lòng tốt khuyên nhủ, còn không xuống thì đừng trách cô trở mặt.

Tiểu hắc xà vẫn rất kiêu ngạo vươn đầu quả dưa lên giống như đang ra oai, rồi lại nằm xuống gối.

Két (thanh âm nghiến răng nha!), rốt cuộc Lý Quả cũng không nhịn được nữa, quên cả sợ hãi, không chút do dự vươn tay nắm lấy cái đuôi nhỏ của tiểu hắc xà, vén màn, sau đó nhắm trúng mặt bàn ném qua.

Bịch, tiểu hắc xà bị ném lên đúng mặt bàn, hơn nữa còn ở trên mặt bàn dùng sức bật lên, sau đó mới ổn định được thân thể. Nó vừa rơi xuống mặt bàn liền nhanh chóng xoay thân, không chớp mắt nhìn cô.