Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 279-2: Để cho ta thay hắn đến yêu nàng (2)

“Phụ vương, ngài thật sự có thể làm được à?” Bé không khỏi lộ ra ánh mắt hoài nghi, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, từ phải qua trái, nghi ngờ nói.

“Ánh mắt đó của con có ý gì hả? Phụ vương nói được sẽ làm được, huống chi bây giờ phụ vương phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Mẫu hậu con đã khác xưa, lúc trước phụ vương quá nông cạn rồi.” Hắn đầu tiên là giận dữ, sau đó buồn rầu nói, cảm thấy bản thân luôn không hiểu rõ tình cảm của mình nên đã làm tổn thương Lý Quả.

Lúc này bé mới nở nụ cười, tay nhỏ bé vỗ vỗ, cao hứng cười nói: “Được rồi, con liền giúp phụ vương lần này, nhưng về sau ngài không được bắt nạt Mẫu hậu nữa, nếu không...”

Hắn cũng mỉm cười, vô cùng hưng phấn, không đợi bé nói hết lời, lập tức đáp: “Con yên tâm, bây giờ phụ vương thật sự đã hiểu rõ rồi, không phải là xằng bậy đâu, ta muốn chịu trách nhiệm với Mẫu hậu con.”

Bé đồng ý, gật đầu thật mạnh, kỳ thật bé cũng nhìn ra lần này phụ vương là thật sự thay đổi, hẳn là sẽ đối xử tốt với Mẫu hậu.

“Sẽ giúp ngài.”

“Con trai, con thật tốt.” Hắn cao hứng bế bé lên, nhanh chóng hôn vài cái trên má bé rồi nói tiếp: “Chẳng trách tên nam nhân kia thích hôn con như vậy, hóa ra hôn con là một chuyện vô cùng thoải mái nhé.”

Nôn! Bé nhất thời tái mặt, vội vàng dùng cả tay lẫn chân giãy thoát khỏi hắn, nháy mắt liền vọt đến bên cạnh Lý Quả, ôm chặt thân thể của cô.

“Ngài không được lại đây.”

“Ha ha ha, con trai, hiện tại ta phát hiện ra ở cùng con thật sự rất vui vẻ.” Hắn bò lên trên giường, nằm ở bên cạnh Lý Quả, tươi cười đầy mặt nói.

“Hiện tại ngài mới biết được à.” Bé thì thào nói, sau đó nhất định không buông tay nữa.

Lý Quả không biết đã ngủ mê man trong bao lâu, lúc cô mở to mắt ra thì trời đã sáng rõ, cũng không biết là giữa trưa hay là buổi sáng, bụng cô liền cô ùng ục rồi.

“Mẫu hậu, người tỉnh rồi, mau đứng dậy ăn chút gì đó đi.” Bé lanh lợi bò lên trên người cô, ôm mặt cô, cười tít mắt, bập bẹ nói.

Cô gật gật đầu, vừa định đứng dậy, lại bị hai cánh tay có lực ôm lên, cô liền rơi vào trong một vòm ngực vững chắc rộng dày, cô hoảng sợ một chút, sau đó phát hiện người kia dĩ nhiên là Mặc Nhật Tỳ.

“Ta ôm nàng đi.” Hắn hoàn toàn không đợi cô kịp phản ứng và trả lời, nói xong câu đó liền ôm lên, bước đi. Bé trơ mắt nhìn phụ vương ôm Mẫu hậu của mình đi, đành phải uất ức xuống giường, chạy nhanh đuổi theo.

Cô nhìn hắn một cái, vốn định kháng nghị, nhưng cuối cùng vẫn là buông tha. Cô thật sự không biết phải đối mặt với người này như thế nào, hiện giờ, cảm giác của cô có đủ mọi mùi vị! Yêu? Hận? Oán? Hay là thương tâm? Đến cả chính cô cũng không nói rõ ràng được.

“Quả Quả, đây đều là món nàng thích ăn, nàng nếm thử xem.” Hắn chịu khó gắp một đống đồ ăn vào bát của cô, nhìn cô lấy lòng, hỏi.

Cô nhìn một đống lớn đồ ăn trong bát, trong lòng thật không có tư vị gì, điều này làm cho cô bất giác nhớ tới trước kia, hắn cũng từng làm như thế này, mà hiện tại đã lập lại rồi.

Hắn nhìn dáng vẻ trầm tư của cô, trong lòng hơi âm thầm sốt ruột, vội vàng ra hiệu bằng mắt với bé con ở bên cạnh giống như muốn cầu cứu, ý bảo bé mau chóng giúp đỡ đi.

“Mẫu hậu, mau ăn đi, đói bụng sẽ không tốt đâu, cục cưng sẽ đau lòng đó.” Sau khi bé nhận được ánh mắt ám chỉ của hắn,-lelequ-uy-d-o-on- lập tức khéo léo leo đến trước mặt cô, cười tít mắt nói, tay nhỏ bé còn không nhịn được gắp một cọng rau xanh từ trong bát của cô lên ăn.

Cô bị hành động đáng yêu của bé chọc cho bật cười, cảm giác bi thưng lập tức tiêu tan đi không ít, cô cầm chiếc đũa, gắp một miếng thịt cho bé, sau đó mình cũng bắt đầu ăn.

Bé con ăn nồng nhiệt, đôi mắt nhỏ đảo quanh nhanh như chớp, nhưng cũng không vội mà nói chuyện.

“Ăn ngon không? Ăn ngon thì hãy ăn nhiều một chút, không ngon thì làm lại món khác.” Hắn thấy Lý Quả ăn rồi, lập tức sốt ruột tiến đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt chờ mong nhìn bọn họ, hỏi.

“Ăn ngon ạ.” Bé đáp lại hắn, nhưng Lý Quả thì vẫn như cũ, không nói lời nào.

Hắn nhìn cô tỏ vẻ bình tĩnh mà có chút xa cách, trong lòng không khỏi khổ sở, nhưng hắn cũng không hề nổi giận, lập tức vươn tay gắp cho cô không ít đồ ăn, còn cả canh bổ nữa.

“Phụ vương, ngài cũng ăn đi.” Từ sau khi quyết định sẽ giúp hắn, bé con lập tức nói giúp hắn, năng lực đón nhận vô cùng nhanh chóng.

“Cục cưng ngoan lắm, phụ vương chỉ nhìn con và Mẫu hậu con ăn thôi, phụ vương không đói bụng đâu.” Hắn nghe xong lời bé nói, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, lúc ánh mắt hắn dừng lại trên người cô và bé con, nhất thời có một cảm giác hạnh phúc nảy lên.

Quá khứ, thật sự là ngu ngốc mà, sao không có dụng tâm đi lĩnh hội? Sao không yêu nàng cho thật tốt, vì sao cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện ra nàng rất tốt chứ? Mới muốn đi yêu nàng?-lel3qu-uy-d-o-on- Ngu ngốc, quá ngu ngốc, thật sự là quá u mê, bên người có một nữ nhân tốt như vậy, hắn vậy mà có mắt không tròng, thật sự là bị mù rồi.

Mà khi cô nghe thấy bé vui vẻ, ngọt ngào gọi hắn là phụ vương, trong lòng cô chợt chấn động, bởi vì cô nghe được trong lời nói của bé có sự ỷ lại, hoặc là một loại huyết thống trời sinh. Dù sao bọn họ vẫn là cha con ruột, đây là điều mà không một ai thay đổi được, mà bé vốn cũng là con hắn.

Sau khi cô đột nhiên phát hiện ra chuyện này liền rất khó chịu, cô có thể chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng bé thì sao? Bé có thể sao? Cô một lòng muốn cho bé con một gia đình đầy đủ, nhưng có lẽ chỉ có cha ruột của bé mới có thể cho bé một gia đình đầy đủ không sứt mẻ đi.

“Mẫu hậu, người xem kìa.” Bé nắm tay cô, tràn đầy sức sống, chưa tới một tuổi nhưng bé đã lớn gần bằng đứa bé hai tuổi, hoàn toàn không thể nhìn ra bé chưa đến một tuổi.

Cô nắm một bàn tay của bé, còn bên kia là Mặc Nhật Tỳ nắm, bọn họ tựa như một nhà ba người ăn xong thì ra ngoài tản bộ, đó dĩ nhiên là do bé đề nghị rồi.

“Nhìn cái gì?” Cô cúi đầu nhìn bé, căn bản không để ý tới phía trước, nghe bé nói như vậy, vẫn cười nhẹ nhìn bé như cũ, hỏi.

“Mẫu hậu, người xem, người mau xem đi.” Bé hưng phấn bừng bừng nhảy nhót, không ngừng đung đưa tay cô để cho cô chú ý nhìn về phía trước.

Cô không khỏi cười cười cưng chiều, nghe lời ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa thấy cô liền ngây người, kinh ngạc nhìn thẳng, thật lâu không nói nên lời.

“Woa, thật xinh đẹp, tiểu thư ơi.” Phía sau, Hoàng Nhi đột nhiên phát ra tiếng kêu đầy kinh ngạc vui sướng như mộng như ảo. Tri Vũ cũng là mặt đầy hưng phấn, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía trước, không thốt nên lời.

Phía trước là một biển hoa, nhưng lúc này, trên biển hoa lại là hình cô với đủ mọi tư thế, quần áo, thần thái không giống nhau, có mỉm cười, cúi đầu, váy áo nhẹ bay, thậm chí còn có dáng vẻ nằm ở trên giường say ngủ.-lwelwe3qu-uy-do0nn- Mười mấy dáng vẻ khác nhau của cô đang đứng ở trong biển hoa, vô cùng bắt mắt, để cho người kinh sợ chính là: 'cô' đều do các đóa hoa nhỏ ghép thành.

Đây, đây là có chuyện gì? Đây là...Hắn làm ư? Không cần phải nói, cô cũng biết đó là do hắn làm ra, cho nên cô không hề nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn.

“Mẫu hậu, thật đẹp, Mẫu hậu đẹp quá đi.” Bé buông tay cô ra, ở trên mặt đất vừa nhảy vừa la, vô cùng vui mừng, bập bẹ hoan hô.

Ánh mắt hắn vẫn sáng quắc chăm chú nhìn cô, thầm nghĩ nhìn thấy vẻ vui sướng của cô, nhưng hắn chỉ thấy được sau khi kinh ngạc là vẻ mặt đầy bình tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút uể oải.

Nàng vẫn không muốn tha thứ cho mình sao? Vẫn không cảm động sao?

“Cảm ơn.” Cô đột nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy, vẫn nhìn vô số hình dáng của chính mình ở phía trước.

Hắn sửng sốt, sau đó cảm giác uể oải kia lập tức tan thành mây khói, hắn không nhịn được hưng phấn mỉm cười: “Ta biết nàng thích hoa, nhưng không biết nàng có thích đến vậy hay không.”

Mọi người nín thở tập trung nhìn biểu cảm của Lý Quả, đều muốn biết cô sẽ trả lời như thế nào, bởi vì Vương đã thổ lộ rõ ràng đến thế, nhất cử nhất động đều chứng minh lời nói của Vương, mọi người không biết cô sẽ thế nào.

“Thích.”

Thật vậy chăng?

Hắn nhất thời mừng rỡ như điên, mắt sáng như đuốc nhìn vẻ mặt vẫn bình tình như cũ của cô, nhưng thế này đã làm cho hắn rất vui vẻ rất hạnh phúc rồi.-lequuydo-on- Đây là điều hắn chưa từng nghĩ tới, hóa ra bình thản mới là điều khiến hắn vui vẻ nhất, vậy mà hắn luôn luôn mù quáng theo đuổi những thứ khác, bỏ qua những điều giản dị này.

“A, thật tốt quá, Mẫu hậu thích.” Bé vì không muốn để cho không khí tẻ nhạt, lập tức hưng phấn nhảy lên, hoan hô nói, bàn chân nhỏ vui sướng chạy tới 'cô' do những bông hoa tạo nên.

Lý Quả thấy bé vui đến như thế, không khỏi nở nụ cười dịu dàng, nhìn dáng vẻ vô cùng vui mừng của bé, thấy rất là cảm động.

“Cục cưng yêu thích Mẫu hậu.” Bé sôi nổi đi tới trước mặt một 'cô', ngọt ngào hô to.

Vẻ dịu dàng trên mặt cô càng sâu, yêu thương nhìn thân hình nho nhỏ của bé.

“Ta cũng thích nàng.” Đột nhiên, Mặc Nhật Tỳ đứng bên cạnh cô cũng lớn tiếng nói, chỉ là hắn nhìn thẳng vào cô rồi nói.

Đùng! Trong nháy mắt ấy, tất cả mọi người đều im lặng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đều trở nên rất nhẹ nhàng, chỉ sợ sẽ đánh tan bầu không khí kỳ diệu này.

Hắn nói cái gì cơ? Khóe miệng tươi cười của cô cứng lại, có chút xấu hổ, cô thậm chí còn không có dũng khí nhìn lại hắn, càng không có can đảm hỏi xem hắn vừa mới nói cái gì.

“Phụ vương, ngài nói gì thế? Lặp lại lần nữa đi ạ.” Cô không có dũng khí, nhưng bé con lém lỉnh lại giả vờ như chẳng biết gì, quay đầu hướng về phía Mặc Nhật Tỳ, lớn tiếng hỏi.

Mặc Nhật Tỳ vốn là học bé can đảm thổ lộ, đột nhiên nhất thời để hắn lặp lại lần nữa, hắn liền cảm thấy có chút xấu hổ,-l3qu4d-o-on- nhưng đây chính là một cơ hội đấy! Làm sao bé con có thể không nghe rõ chứ? Chẳng qua là để hắn phát huy chút đỉnh thôi, hắn biết chứ.

“Ta nói, ta thích Mẫu hậu con.” Hắn hô lớn với bé con đang ở trong bụi hoa, sau đó cười nhẹ quay đầu, nhẹ nhàng, dịu dàng nói với Lý Quả: “Ta thích nàng.”

Cô chỉ cảm thấy máu huyết trong cơ thể dồn thẳng lên đỉnh đầu làm cho mặt cô đỏ ửng, vốn muốn vờ như không nghe thấy hoặc là dường như không có việc gì đều hết cách.

“Tiểu thư, ngài mau trả lời đi.” Hoàng Nhi ở bên cạnh sốt ruột nói, không nhịn được kéo kéo quần áo của cô.

Tri Vũ thấy thế, cũng chẳng thể cố kỵ nhiều, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, Vương nói thích ngài đó.”

Thích cô ư? Hắn thích cô sao? Có thể à? Làm sao có thể chứ? Cô đã không biết có nên tin hay không, nhưng vì sao tim cô lại đập mạnh đến thế, rõ ràng đã biết hắn không phải là 'người ấy', nhưng vì sao cô vẫn động tâm? Sẽ có một ý nghĩ muốn rơi lệ đây.