“Tiểu thư, Hoàng Nhi nói đúng, vì sao ngài không cần ạ? Đây là đồ Vương tặng, cũng không có ý gì, ngài hãy nhận đi.” Tri Vũ thấy cô không hề tức giận, dưới sự cổ vũ của quản gia Lâm, thấp thỏm bất an khuyên bảo.

“Tôi và hắn đã chẳng còn quan hệ gì nữa, không thể nhận đồ của hắn được.” Cô hết sức kiên định nói, hạ quyết tâm rồi, làm sao có thể cò kè mặc cả chứ, thấy vật lòng lại đau, làm sao có thể nhận bừa đồ của người khác, cô vốn không làm được.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều không nói gì. Nếu là người khác chỉ sợ đã sớm mừng rỡ như điên, cầm lên đeo vào, làm gì sẽ như thế chứ? Tiểu thư thật đúng là ngốc mà, tuyệt không biết chiếm tiện nghi của người khác chút nào.

“Không cần thì không cần, vậy tiểu thư nhìn một chút cũng được mà.” Hoàng Nhi không buông tha, tiếp tục thuyết phục cô. Tiểu thư không cần thì chỉ nhìn một cái cũng được mà.

“Không nhìn.”

Cô lắc đầu, cầm hộp gỗ đi vào phòng ăn, không muốn nói thêm gì nữa. Mọi người thấy vậy, không dám tiếp tục nhiều lời, đành phải vội vã chạy theo sau hầu hạ cô.

Đoàn người im lặng ăn cơm xong còn chưa rời đi, bé con đã cười tủm tỉm, ngẩng đầu nói: “Mẫu hậu, cục cưng thấy chiếc vòng ngọc ấy rất là xinh đẹp, hay là Mẫu hậu thử xem có thích không? Ngày mai chúng ta sẽ đi mua một cái tương tự như thế.”

Thử sao? Nghe bé nói như vậy, cô sửng sốt một chút, ánh mắt không nhịn được lướt qua cái hộp kia. Đúng là cô rất thích nó, gần như là liếc mắt một cái đã vừa ý, nhưng nó là của người kia, cô không muốn lại phát sinh bất kỳ điều gì với hắn.

Nhìn bộ dạng do dự của Lý Quả, bé đành phải không ngừng cố gắng lừa gạt cô, nói: “Mẫu hậu, không có vấn đề gì đâu, -llelequ-y-uy-do-n-n- phụ vương đâu có nhìn thấy cũng chẳng có mặt ở đây mà, Mẫu hậu thử một lần đi, nếu như thích thì chúng ta sẽ tư đi mua một cái.”

“Đúng vậy, tiểu thư, nếu như ngài thích, chúng ta tự mình đi mua một cái ạ, ngài cứ đeo thử trước đi.” Tri Vũ lập tức đồng ý phụ họa nói, cố gắng khuyên nhủ cô.

Mà Hoàng Nhi thì động tác nhanh hơn, chẳng nói lời nào, dứt khoát mở hộp gỗ lấy vòng ngọc ra, không nói hai lời, đeo thẳng vào tay cô, miệng còn hưng phấn kêu: “Tiểu thư, quá đẹp, vô cùng xứng với tiểu thư ạ.”

Lý Quả muốn ngăn cản nhưng đã muộn mất rồi, trơ mắt nhìn Hoàng Nhi cứ như vậy đeo vòng ngọc vào cổ tay mình. Vòng tay màu đen hơi lành lạnh dán vào da tay cô, cảm giác có chút thoải mái.

“Woa, tiểu thư, thật đẹp ạ.” Hoàng Nhi đeo xong, lập tức phát ra tiếng kêu tán thưởng.

Tri Vũ cũng vội vàng gật đầu: “Tiểu thư, quả thật rất xinh đẹp, vô cùng thích hợp với ngài ạ.”

“Mẫu hậu, rất đẹp mắt ạ, vòng ngọc này đúng là không tệ.” Bé ở bên cạnh, cười tủm tỉm nói.

Cô nhìn nhìn vòng ngọc màu đen trên tay, bên tai nghe bọn họ ca ngợi, bản thân cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp, giống như sự phù hợp bẩm sinh đã như thế. Cô yêu thích không buông tay nhìn chằm chằm vòng ngọc có hơi thở cổ xưa vĩnh hằng trên tay mình, dần dần tâm tư đã muốn lắng đọng lại ở bên trong, thậm chí cô có thể mơ hồ nghe được một âm thanh xa xôi từ trong vòng ngọc phát ra.

“Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?” Lý Quả đột nhiên tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, vừa mê mang vừa nghi ngờ nhìn bọn họ, có chút không xác định nói.

Âm thanh? Âm thanh gì? Bọn họ nói chuyện về âm thanh sao?

Ngoại trừ bé con thì tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, không rõ cô đang nói gì, có chút tò mò nhìn cô.

“Tiểu thư, vừa rồi chúng ta đang nói chuyện ạ, ngoại trừ âm thanh của chúng ta thì còn có âm thanh gì ạ?” Hoàng Nhi ngạc nhiên nói, vẻ mặt không rõ lý do.

Tri Vũ và quản gia Lâm cũng là vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, không biết cô đang muốn nói cái gì. Chỉ có bé con bày ra biểu cảm rất là kỳ quái, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, cũng không nói lời nào.-lequ4d0-on- Tiểu Hắc xà cũng là ánh mắt sáng quắc nhìn cô, thậm chí còn chẳng động đậy thân thể.

“Nhưng ban nãy hình như tôi đã nghe thấy một âm thanh rất mơ hồ, rất mông lung, giống như đang nói chuyện, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi tưởng mình suy nghĩ quá nhiều, hoặc là không chú ý tới mọi người đang nói chuyện hay không, mới hỏi vậy.” Cô lộ ra vẻ mặt mờ mịt, dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi.

“Chúng ta không nói gì ạ.” Lần này, Tri Vũ cảm thấy có chút lạ lùng, vừa rồi, sau khi bọn họ khen ngợi chiếc vòng ngọc trên tay tiểu thư,=l3qu=uy-do-on-n thấy tiểu thư nhìn vòng ngọc rồi lâm vào trong suy tư, bọn họ liền yên lặng. Tiểu thư nghe thấy âm thanh ở đâu thế?

Sắc mặt quản gia Lâm cũng có chút kỳ quái, ông ta vội vàng tập trung lắng nghe, hình như còn đang âm thầm tìm tòi cái gì đó, chỉ chốc lát sau, ông ta liền khôi phục vẻ bình thường. Ông ta dùng cảm giác cẩn thận tra xét mọi thứ bên ngoài một lần, không phát hiện ra cái gì khác thường, với cả Tiểu chủ nhân và chủ nhân đều ở đây, hẳn là không có ai khác đâu.

“Kỳ lạ thật.” Cô nghe rồi tự lẩm bẩm một câu như thế, sau đó lại dồn toàn lực chú ý lên trên vòng ngọc kia, nhìn chằm chằm màu đen thần bí đó đến nghiêng trời lệch đất.

Mà ngay lúc cô hoàn toàn lơ là, tinh thần hoàn toàn quên đi mọi người xung quanh thì giọng nói xa xăm lại truyền vào trong tai cô, tựa như đang nói gì đó với cô.

“Anh nói cái gì? Tôi nghe không rõ ràng lắm.” Cô vô thức lắng nghe giọng nói xa xôi kia, không kìm lòng nổi hỏi. Cô rất muốn biết giọng nói kia đang nói cái gì.

“Nàng đã đến rồi.” Giọng nói xa xôi kia đột nhiên rõ hẳn lên, thản nhiên ôn hòa truyền vào trong lòng cô.

'Đùng' một cái, ánh mắt cô liền mê mang, người tới hình như rất quen thuộc dáng vẻ của cô, hơn nữa giọng nói đó còn vô cùng ôn nhu khiến tim cô liên tục đập mạnh.

“Anh là ai?” Cô rất nôn nóng muốn biết rốt cuộc giọng nói đó là của ai, quen thuộc, ôn nhu như vậy, giống như cô đã từng nghe qua.

Thế nhưng, đột nhiên giọng nói đó im bặt, thỉnh thoảng chỉ truyền đến tiếng thở dài, giống như trách cô đã quên mất, hơn nữa còn im lặng khá lâu.

“Anh là ai? Tôi có quen biết anh không? Có phải tôi đã từng gặp anh không? Anh mau nói cho tôi biết đi.” Cô sốt ruột, lớn tiếng hỏi, chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra thôi.

Tiếng nói của cô vừa dứt chưa được bao lâu, tiếng nói xa xôi kia lại dịu dàng vang lên, vẫn ôn nhu như thế: “Quả Quả, là ta, ta là Mặc Nhật Tỳ.”

Mặc Nhật Tỳ?! Cô giật nảy mình, là hắn sao?-lelleqquydo-non- Nhưng lại không giống như là hắn! Bởi vì giọng nói này càng ôn nhu hơn so với giọng của Mặc Nhật Tỳ mà cô quen biết, hơn nữa còn liên tuc khuấy động lòng cô.

Giọng nói kia như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, liền nở nụ cười nhẹ nhàng: “Quả Quả, đúng vậy, ta là một Mặc Nhật Tỳ khác, không phải Mặc Nhật Tỳ bây giờ.”

Đùng! Cô chỉ cảm thấy đầu mình như bị va đập kịch liệt, trong đầu cô như đang phát một bộ phim ngắn, từng cảnh từng cảnh liên tục lướt qua, hồi tưởng, mất đi.

“Là anh sao?” Cô rơi lệ đầy mặt, rốt cục đã biết là chuyện gì xảy ra, cô liền nhớ tới 'Mặc Nhật Tỳ' luôn ôn nhu và đối xử vô cùng tốt với mình, hóa ra không phải là cùng một người, nhưng đây là chuyện gì thế?

“Là ta, Quả Quả.” Giọng nói xa xôi ấy nở nụ cười ôn hòa, rồi nhàn nhạt vang lên lần nữa.

“Ta và hắn cộng sinh (hai cá thể sống dựa vào nhau) trong cùng một cơ thể, trước kia mỗi người đều có quyền kiểm soát một nửa thân thể, nhưng về sau ta càng ngày càng không thể xuất hiện, hiện tại đã hoàn toàn không thể cùng hắn chung một thể nữa, ta đã hoàn toàn biến mất rồi.”

“Không, không, vì sao lại như vậy?” Trái tim cô đau, rất đau, đau đến nỗi cô không thể nói nên lời, thậm chí đến cả hô hấp cũng đau đớn. Cô rất muốn lên tiếng kêu to hô to, nhưng phát hiện ngoại trừ rơi nước mắt như mưa thì chẳng thể làm gì khác nữa.