Hách Quang Quang đổi lại nữ trang đơn giản, hầu như tất cả mọi người đều biết nàng là nữ nhân, không cần tiếp tục giả làm nam nhân, để lên đường thuận tiện nên không mặc nhiều nữ trang hoa lệ rườm rà, dĩ nhiên loại y phục đó cũng không phải là phong cách ăn mặc của nàng.

"Trả Bát Ca lại cho ta!" Hách Quang Quang vén rèm lên quát Diệp Tử Thông, người cướp đi Bát ca, nàng chỉ thiếp đi trong chốc lát trên thảm lông mềm mại trong xe ngựa, kết quả không chú ý đến Bát Ca một lát liền bị Diệp Tử Thông lấy mất.

Tiểu Bát Ca rúc đầu vào đáy lồng, lông vũ run rẩy, lần này nó đã có kinh nghiệm, không hướng chủ nhân hô cứu mạng.

"Phụ thân nói ngươi chưa khỏi hẳn, chăm sóc Bát Ca hao tổn tinh thần, Bổn Thiểu Chủ liền làm chuyện tốt một lần, trong lúc lên đường sẽ giúp ngươi chăm sóc con chim này." Diệp Tử Thông nói xong không để ý sắc mặt tức giận của Hách Quang Quang, dương dương tự đắc trở về xe ngựa với Diệp Thao.

"Quay lại cho ta!" Hách Quang Quang dựa vào tay Như Lan đỡ, xuống xe ngựa bước nhanh về phía xe ngựa của Diệp Tử Thông.

Có một điểm Diệp Thao vẫn còn tương đối làm nàng hài lòng, đó chính là coi như hào phóng, thuốc và thuốc bổ của nàng tất cả đều là thượng đẳng..., sau ba ngày thân thể nàng khôi phục rất nhiều, đi hơi nhanh một chút đã không có vấn đề.

Lúc sắp sửa đến gần, đột nhiên giọng Diệp Thao nhàn nhạt từ bên trong xe ngựa truyền ra: "Trước khi trời tối phải chạy đến một cái huyện thành, tăng tốc một chút."

Cái đầu nhỏ bé của Diệp Tử Thông lập tức thò ra từ xe ngựa, hướng về phía Hách Quang Quang hì hì cười một tiếng: "Phụ thân nói muốn gia tăng tốc độ, nếu không lên xe ngươi sẽ bị bỏ rơi."

Hách Quang Quang bị bỏ rơi không có chút sợ hãi nào, có thể nói là đang mong đợi . . . . . .

"Có con cọp đó, Tả thúc thúc nói nó chuyên ăn nữ nhân và tiểu hài nhi." Diệp Tử Thông hù dọa.

Quét mắt bốn phía cánh rừng, loại thâm sơn rừng hoang này buổi tối thường xuyên có dã thú xuất hiện, nhưng nàng có lòng tin có thể đi ra ngoài trước khi trời tối.

Xuyên qua cái lỗ Diệp Tử Thông vén lên, từ bên trong xe ngựa Diệp Thao thấy được ánh mắt đang xoay vòng lưu chuyển của Hách Quang Quang, lông mày khẽ nhếch, mở miệng nói với thị vệ bên cạnh xe ngựa: "Hỏi Lang Tinh xem Ngụy trạng nguyên đi đến đâu rồi."

"Vâng"Thị vệ cưỡi bạch mã của Hách Quang Quang rời đi.

Nghe đến tên Ngụy Triết, nhất thời vui sướng trong mắt Hách Quang Quang giảm một nửa, đi mau mấy bước đuổi theo xe ngựa của hai cha con Diệp gia, bắt được cánh tay Diệp Tử Thông chưa kịp rụt về lớn tiếng nói: "Trả Bát Ca cho ta!"

"Ai nha, bẻ gảy cánh tay của ta rồi!" Diệp Tử Thông há miệng oa oa kêu to, khiến lỗ tai Hách Quang Quang ong ong, theo bản năng buông tay ra.

Diệp Tử Thông thừa dịp Hách Quang Quang sơ sót nhanh chóng trở lại xe ngựa, tinh quái làm mặt quỷ với nàng, trên mặt đâu còn nửa điểm đau đớn.

"Chủ Thượng, Lang Tinh nói đoàn người của Ngụy trạng nguyên đã qua Mộc Tiều thôn, trước mắt cách chúng ta khoảng mười dặm." Lúc thị vệ trả lời giống như vô

ý mắt liếc nhìn Hách Quang Quang đang vểnh tai nghe.

"Tốc độ rất nhanh, quả nhiên là cỡi ngựa thuận lợi hơn, có biết tiếp theo bọn họ đi hướng nào không?" Diệp Thao nhàn nhạt nhìn chăm chú vào thị vệ.

"Điểm này không dễ suy đoán, đám người Ngụy trạng nguyên giống như là trên đường còn phải bái phỏng người nào, vì vậy có thể lựa chọn đi bất cứ phương hướng nào, hay là để thuộc hạ đi hỏi Lang Tinh?" Thị vệ cúi thấp đầu cung kính hỏi.

"Không cần, chỉ là thuận miệng hỏi một chút." Diệp Thao giơ tay lên ngăn trở, cau mày liếc nhìn Hách Quang Quang đang níu lấy rèm xe ngựa mượn lực đi, nói với thị vệ, "Thông báo đội ngũ nhanh hơn chút nữa, ai dám lề mề liền bỏ lại người ấy!"

"Thuộc hạ đi truyền lời ngay." Thị vệ nói xong liền cưỡi ngựa tới đằng trước truyền tin.

Diệp Thao giơ tay nhẹ nhàng bắn ra, bắn tới trên rèm đang bị Hách Quang Quang níu.

"Tê." Hách Quang Quang bị rèm cọ đau tay buộc phải buông ra, thấy xe ngựa đột nhiên gia tốc tâm quýnh lên, không kịp xoa tay, vội vàng chạy về phía trước, sau đó trong ánh nhìn trợn mắt há mồm của những người đi sau luống cuống tay chân bò vào xe ngựa của Diệp Thao và Diệp Tử Thông.

Nếu là ở quá khứ, Hách Quang Quang nhún chân nhẹ nhàng một chút là có thể nhảy rất đẹp vào xe ngựa, nhưng bây giờ tình trạng cơ thể có hạn không thể vận khí, vì vậy chỉ có thể như người không biết chút công phu nào sử dụng cả tay lẫn chân, lấy tư thế vô cùng ngu xuẩn bò lên xe ngựa.

Hai cha con Diệp Thao và Diệp Tử Thông kinh ngạc nhìn Hách Quang Quang bò vào xe ngựa nằm ở trên thảm lông mềm mại há mồm thở dốc từng ngụm, một nữ nhân có thể d'đ/l;q'd làm chính mình nhếch nhác thành bộ dạng này là rất cần dũng khí, bởi vì nó không chỉ khiến nàng mất mặt, mà mặt mũi tất cả mọi người có quan hệ

với nàng cũng đều mất hết.

Diệp Thao đen mặt nhìn chằm chằm Hách Quang Quang đầu tóc xốc xếch, mệt mỏi đến đầu cũng không ngẩng lên được, nghe được mấy tiếng cười ẩn nhẫn ngoài xe ngựa, mặt càng cứng lợi hại, hận không thể một tay ném nữ nhân làm hắn mất mặt này ra ngoài.

"Chủ nhân, chủ nhân." Bát ca trong góc không dám làm một cử động nhỏ nào thấy Hách Quang Quang đột nhiên xuất hiện nhỏ giọng hô.

Trước mắt Hách Quang Quang đều biến thành màu đen, cả khí lực nói chuyện cũng không có, quả nhiên không thể cậy mạnh, lúc này tình trạng cơ thể nàng không cho phép.

"Ngươi muốn ngất à ?" Diệp Tử Thông học Hách Quang Quang nằm trên thảm lông, đầu tiến gần về phía đầu Hách Quang Quang hỏi.

"Về sau còn làm hành động mất mặt như vậy liền trực tiếp trói ngươi lại đưa cho Ngụy Triết!" Không nhịn được, Diệp Thao nắm chặt quả đấm lạnh giọng uy hiếp.

Hách Quang Quang cũng không muốn chật vật như vậy, chỉ là vì không muốn rơi vào tay Ngụy Triết, hành động tự vệ theo bản năng mà thôi, nếu biết sẽ khiến nàng mất nửa cái mạng như vậy, đánh chết nàng cũng không bò lên.

"Dừng lại." Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Tả Trầm Châu.

Chỉ chốc lát sau xe ngựa liền ngừng, Tả Trầm Châu cất giọng nói: "Tử Thông xuống bồi Tả thúc thúc ngồi một chiếc xe ngựa thôi."

"Không cần." Diệp Tử Thông không hề nghĩ ngợi lắc đầu cự tuyệt, hắn không muốn buông tha cơ hội đến gần phụ thân, khó có lúc Diệp Thao không thúc giục hắn học chữ.

"Ta muốn đi vào bắt người!" Giọng nói uy hiếp của Tả Trầm Châu càng ngày càng gần, lập tức sẽ đến trước xe ngựa rồi.

Diệp Thao nhanh chóng đưa tay kéo Hách Quang Quang mềm nhũn nằmtới bên người mình, bàn tay nắm hai vai nàng duy trì thăng bằng cơ thể, mặt nghiêm túc nói với Diệp Tử Thông đang bĩu môi: "Nghe lời Tả thúc thúc."

Diệp Tử Thông nghe vậy vành mắt đỏ lên, mắt liếc đôi môi trắng bệch của Hách Quang Quang, bất đắc dĩ đứng dậy nhảy xuống xe.

Sau khi Tả Trầm Châu mang Diệp Tử Thông rời đi Diệp Thao hừ lạnh một tiếng, buông tay mặc cho Hách Quang Quang giống như vải rách trượt xuống, mặt lạnh nhìn Hách Quang Quang đau kêu thành tiếng: "Nếu giày vò như vậy, thuốc bổ miễn đi, đỡ lãng phí nhiều bạc như vậy trên người ngươi."

Bị Diệp Thao "ném" trên mặt đất, Hách Quang Quang đau đến cả người toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng nguyền rủa Diệp Thao, nàng nhếch nhác như vậy còn không phải là bởi vì hắn đột nhiên giống như nổi điên muốn đi nhanh làm hại? Không bò d'đ/l;q'd lên sẽ bị bỏ rơi, đến lúc đó rất có thể sẽ rơi vào tay Ngụy Triết, lấy trình độ xui xẻo gần đây của nàng mà nói, tỷ lệ thấp hơn nữa nàng đều có thể

gặp được!

Qua một lúc lâu, Hách Quang Quang khôi phục một chút nguyên khí, từ từ bò dậy ngồi ở chỗ lúc trước Diệp Tử Thông ngồi bắt đầu sửa sang lại bộ tóc tán loạn.

"Không phải muốn chạy trốn ư, sao lại không trốn nữa rồi?" Diệp Thao cười lạnh hỏi.

Cả kinh, cây trâm trên tay "pằng" một cái rớt xuống, Hách Quang Quang cuống quít cúi người đem nó nhặt lên trấn định phủ nhận: "Ai muốn chạy trốn? Không thể nào!"

"Muốn chạy trốn có thể tùy ý, còn có thể tiết kiệm tiền dược liệu của ta." Khóe miệng Diệp Thao hiện lên ý cười sáng tỏ, trào phúng.

"Trang chủ, ngài hiểu lầm rồi, đi theo ngài có xe ngựa thượng đẳng ngồi, còn có ăn ngon ở tốt, chạy trốn sẽ không còn đãi ngộ này, ha ha." Hách Quang Quang cắm lại cây trâm về chỗ cũ, cười lấy lòng, trong lòng mắng hắn xối xả.

"Là vì đãi ngộ tốt nên không muốn chạy trốn? Ta còn tưởng rằng là bởi vì Ngụy trạng nguyên đấy." Diệp Thao giống như vô ý nói.

Mặt cười của Hách Quang Quang tức khắc xuất hiện một vết nứt, lập tức thu hồi cười nịnh nọt nói: "Trang chủ ngài thật là liệu sự như thần, ta không trốn vừa là vì đãi ngộ, vừa vì Ngụy trạng nguyên."

"Coi như ngươi thức thời." Nếu Hách Quang Quang dám phủ nhận, hắn sẽ không nói hai lời trực tiếp vứt nàng xuống xe ngựa cho nàng tự sinh tự diệt.

"Thức thời, tuyệt đối thức thời." Hách Quang Quang ôm lồng chim vào trong ngực cười không ngừng với Diệp Thao, cười đến da mặt cũng rút gân.

Diệp Thao chẳng thèm để ý tới Hách Quang Quang nghĩ một đằng nói một nẻo, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Hách Quang Quang vừa hoạt động mạnh làm thân thể cực kỳ mệt mỏi, thấy Diệp Thao không tiếp tục phát tác, sau khi để lồng chim qua một bên, nhẹ giọng trấn an Bát Ca đang khẩn trương từ từ nằm xuống, ngáp một cái nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Để tránh Ngụy Triết, Hách Quang Quang tính là qua Kinh Thành liền mượn cơ hội chạy trốn, khi đó Ngụy Triết đã hồi kinh nhậm chức, nàng không sợ gì, chỉ là dự tính rất khả thi, nhưng càng về sau, mọi chuyện đều không xảy ra như nàng mong đợi.

Không biết tại sao, mấy ngày sau Hách Quang Quang cơ bản chỉ ngủ, chỉ có lúc ăn cơm và tắm rửa thỉnh thoảng tỉnh táo một lát, bình thường hoàn toàn không tỉnh lại.

Có ngốc hơn nữa cũng biết là mình bị bỏ thuốc rồi, người bỏ thuốc nàng còn có thể là người nào? Trừ Diệp Thao không còn ai khả nghi!

"Chủ Thượng, Thiếu chủ, Tả Hộ Pháp đi đường cực khổ." Lão Tổng Quản của Diệp Thị Sơn Trang mang theo người làm canh giữ ở cửa nghênh đón đoàn người Diệp Thao trở lại.

Diệp Thao xuống xe ngựa, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người ôm ngang Hách Quang Quang đang ngủ mơ mơ màng màng ra ngoài.

"Vị cô nương này là . . . . ." Lão quản gia kinh ngạc nhìn Hách Quang Quang ở trong ngực Diệp Thao, không chỉ là hắn, tất cả người tới nghênh đón cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì Diệp Thao chưa bao giờ mang nữ nhân trở lại, huống chi là ôm nàng vào cửa.

"Quét dọn Trúc viên, an bài Hách. . . . . . Di nương vào ở đi." Diệp Thao nhìn một chút Hách Quang Quang trong ngực còn chưa tỉnh lại giao phó.

"Di, di nương?" Cằm lão quản gia đã muốn rớt xuống xuống, không nhịn được lại quan sát lần nữa Hách Quang Quang đang ngủ say.

"Nhanh đi." Sau khi nói xong Diệp Thao tránh qua bàn tay duỗi ra của hộ vệ trong trang, tự mình ôm Hách Quang Quang đi vào.

Một động tác tránh né nho nhỏ, mọi người hiểu Diệp Thao đối với vị Hách di nương này không chỉ coi trọng còn vô cùng tham muốn giữ lấy, càng thêm không dám chậm trễ.

"Hữu Hộ Pháp trở về chưa?" Diệp Thao hỏi.

"Bẩm chủ thượng, Hữu Hộ Pháp xuất ngoại làm việc, sẽ trở lại thật nhanh." Lập tức có người hồi đáp.

" Sau khi Hữu Hộ Pháp trở lại để hắn trực tiếp tới gặp ta."

"Vâng"

Trúc viên không được quét dọn trước, Hách Quang Quang tạm thời được Diệp Thao an trí ở trong phòng ngủ của hắn, trừ Như Lan, lại an bài thêm hai nha hoàn lanh lợi.

Diệp Thao cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp đi đến thư phòng, gọi Tả Trầm Châu đi vào.

"Ngươi hoài nghi Hách Quang. . . . . . Hách di nương có quan hệ với Ngụy gia? Điều này sao có thể?" Tả Trầm Châu câu hỏi, mặt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Có lẽ là ta đa tâm, chờ Đông Phương Hữu trở lại bàn chuyện này sau." Diệp Thao trầm giọng trả lời, Hữu Hộ Pháp tên là Đông Phương Hữu.

Không lâu sau, Đông Phương Hữu trở lại, nghe người làm bẩm báo chưa kịp trở về phòng thay quần áo, vội vã đi tới thư phòng.

Không giống với Tả Trầm Châu tính tình ôn hòa dễ chung sống, tính tình Đông Phương Hữu cực lạnh, cả ngày bất cẩu ngôn tiếu*, bên trái mặt có một vết sẹo bằng ngón út, làm gương mặt góc cạnh rõ ràng tuấn tú của hắn thêm vài phần lãnh tuấn. ( lạnh lung + tuấn tú)

bất cẩu ngôn tiếu*: nói năng thận trọng, không cười nói tùy tiện

"Khối băng trở lại." Tả Trầm Châu cười he he trêu ghẹo Đông Phương Hữu.

Đông Phương Hữu ôm quyền với Diệp Thao xong trở về chỗ ngồi của hắn, gật đầu với Tả Trầm Châu một cái xem như chào hỏi.

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Diệp Thao hỏi.

"Đã làm xong."

"Vội kêu ngươi tới là có sự kiện muốn giao phó ngươi làm."

"Chủ Thượng mời nói."

"Nghe nói mười tám năm trước Ngụy đại tiểu thư con Tả Tướng mê đảo vô số nam tử ở Kinh Thành nhiễm bệnh qua đời, bởi vì Ngụy gia trên dưới vì chuyện này đau lòng muốn chết, từ đó về sau rất ít người dám nhắc đến Ngụy đại tiểu thư trước mặt người Ngụy gia, d'đ/l;q'd dần dà sự tích về Ngụy đại tiểu thư liền dần dần nhạt đi." Diệp Thao từng điểm một nói đến chuyện Ngụy gia năm đó.

Đông Phương Hữu tuy hiếu kỳ, nhưng lại không hỏi gì, Tả Trầm Châu đến lúc đó chen lời nói: "Ngươi hoài nghi thật ra Ngụy đại tiểu thư chưa chết?"

Diệp Thao gật đầu một cái: "Là có ý tưởng này, trong lúc vô tình Hách Quang Quang từng nói tài đánh đàn của mẹ nàng cao hơn nhiều so với Vương tiểu thư, Ngụy đại tiểu thư tài nghệ xuất chúng, năm đó ta đây đứa bé mới mấy tuổi đều biết đến. . . . . ."

"Riêng một điểm này cũng không thể nói lên cái gì." Tả Trầm Châu lắc đầu, để

cho hắn tin tưởng Hách Quang Quang vừa thiếu dây thần kinh vừa tinh khiết vừa ngu ngốc là nữ nhi của Ngụy đại tiểu thư năm đó mê đảo chúng sinh quả thật khó như lên trời.

"Điểm này là không thể nói rõ cái gì, mấu chốt là thái độ của Ngụy Triết!" Diệp Thao nhìn về Tả Trầm Châu, nhắc nhở hắn, "Hôm đó Ngụy Triết tới chơi ngươi cũng ở đó, hắn đối với Hách Quang Quang rất hiếu kỳ rõ ràng hơn nhiều so với giáp thảo, hơn nữa đối lai lịch của nàng càng hiếu kỳ hơn. Còn có ngày đó ở nhà Vương viên ngoại, hắn từng nói Hách Quang Quang nhìn quen mắt!"

Tả Trầm Châu không nói, cũng bắt đầu suy tư.

Diệp Thao nhìn về Đông Phương Hữu: "Điều tra chuyện xưa ngươi tương đối am hiểu, chuyện này liền giao cho ngươi làm, tra một chút sự việc năm đó, nếu không có đầu mối có thể thử từ người có thể phá ‘ mê hồn trận ’ năm đó tìm một chút đầu mối."

"Mê hồn trận?" Đông Phương Hữu kinh ngạc nhìn sang.

"Ngươi cũng cảm thấy tò mò? Lần này chúng ta đi trộm giáp thảo gặp được mê hồn trận, không khéo di nương Chủ Thượng mới nạp vừa đúng biết phá giải nó." Tả Trầm Châu tốt bụng giải tỏa nghi hoặc cho Đông Phương Hữu, nhớ tới Hách Quang Quang không học thức còn có chút không có tâm nhãn phá giải mê hồn trận dễ như gặm bánh màn thầu thì không phải là tư vị tốt đẹp gì, trận pháp kia hắn là không có cách nào phá giải.

Đông Phương Hữu gật đầu nói: "Thuộc hạ sẽ hết sức đi thăm dò."

"Bí mật làm việc, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, hơn nữa phải gạt Hách Quang Quang." Diệp Thao nhìn hai thuộc hạ kì thực tình như thủ túc dặn dò.

"Hiểu."

Ba nam nhân trong thư phòng bàn về cái gì, người trong cuộc Hách Quang Quang một chút cũng không biết, lúc tỉnh dậy trời đã tối.

Căn phòng hoàn toàn xa lạ, phòng ngủ rộng rãi sáng ngời, đệm giường mềm mại hiện mùi thơm tươi mát mới vừa phơi, trước giường có ba nha hoàn, Như Lan là một trong số đó.

"Tiểu thư tỉnh." Như Lan thấy Hách Quang Quang tỉnh lại vui mừng tiến lên dìu nàng ngồi dậy.

"Nơi này là. . . . . ." Hách Quang Quang đột nhiên có dự cảm vô cùng xấu.

"Nơi này chính là Diệp Thị Sơn Trang, gian phòng này sau này sẽ là chỗ ở của tiểu thư." Quen gọi "tiểu thư", Như Lan nhất thời còn không sửa được.

"Cái gì? Nơi này là Diệp Thị Sơn Trang?" Hách Quang Quang bộ dáng bị kinh sợ.

Lúc này hai nha hoàn khác nói chuyện, cung kính hướng về phía Hách Quang Quang giống như thấy quỷ nhún người nói: "Nô tỳ Như Cúc, nô tỳ Như Tuyết thỉnh an Hách di nương."

"Các ngươi gọi ta là gì?" Giọng Hách Quang Quang run rẩy.

Như Cúc, Như Tuyết không hiểu nhìn sang, dò hỏi: "Chẳng lẽ chủ tử không thích xưng hô ‘ Hách di nương ’, vậy chúng nô tỳ kêu ngài tiểu thư giống Như Lan được không?"

"Ta không phải hỏi cái này!" Hách Quang Quang tức giận tới mức lắc đầu, lay động khiến cho đầu lại bắt đầu choáng váng.

"Vậy ý người là. . . . ."

"Tất cả các ngươi đi xuống đi, Như Cúc, Như Tuyết đến phòng bếp mang cháo vào, Như Lan đi chuẩn bị nước nóng lau thân thể thay ‘di nương’ của các ngươi." Giọng Diệp Thao truyền từ cửa vào.

"Vâng" ba nha hoàn lĩnh mệnh ai làm chuyện nấy, trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người Diệp Thao và Hách Quang Quang.

Hách Quang Quang cau mày nhìn chằm chằm Diệp Thao hiển nhiên mới vừa tắm qua, còn hơi ẩm ướt, giọng điệu thật không tốt chất vấn: "Ngươi ở đây giở trò quỷ gì?"

Diệp Thao đi tới trước giường ung dung hỏi: "Đoạn đường này ngủ ngon giấc không? Hách, di, nương."

"Ta không phải di nương của ngươi!" Hách Quang Quang giận đến muốn nhào tới bóp chết đầu sỏ hại nàng ngủ mê vài ngày.

"Đây là địa bàn của ta, ta quyết định."

"Tiểu nhân hèn hạ, cư nhiên bỏ thuốc hại ta ngủ mê!"

"Không bỏ thuốc ngươi bảo đảm mình sẽ không chạy?" Diệp Thao lắc đầu cười

khẽ.

"Ta chạy thì sao, ngươi càng không có tổn thất!" Hách Quang Quang tức giận tới mức muốn khóc, chưa từng ghét một người như hiện tại, ở trên địa bàn của hắn còn có thể có ngày nào trôi qua dễ dàng? Không nói tới di nương hay không di nương, thức ăn nàng còn dám hay không? Ai biết có thể lại bị "nạp liệu"(bỏ thuốc) hay không!

"Nếu như ngươi chạy, mặt mũi của ta còn để ở đâu?" Người đi theo đều biết Hách Quang Quang sẽ là nữ nhân của hắn, nếu như nửa đường chạy mất uy nghiêm của hắn để ở đâu?

Còn có một điểm Hách Quang Quang cũng không hiểu, thói hư tật xấu và dục vọng chinh phục của nam nhân là rất đòi mạng, hơn nữa từ trước đến giờ nam nhân tự cao tự đại không cho phép có nữ nhân "không lạ gì", "khinh thường", không kịp chờ đợi muốn thoát khỏi hắn, bộ dáng giống như là tránh côn trùng có hại của Hách Quang Quang đả kích nặng nề lòng tự ái của nam nhân.

Như thế, Diệp Thao sao có thể tốt bụng thả nàng đi? Hơn nữa hiện tại lại thêm nguyên nhân, trước khi điều tra rõ thân thế Hách Quang Quang, hắn càng không thả nàng đi!

"Đường đường một trang chủ lại còn nói chuyện không giữ lời, ngươi vẫn xứng nói có ‘mặt’?" Thù cũ hận cộng lại, Hách Quang Quang cầm gối sứ đập tới trên đầu Diệp Thao ngồi ở mép giường nàng.

"A! ! !" Như Cúc bưng thức ăn vừa đi vào thấy thế sợ tới mức mà la lên hoảng hốt.

Diệp Thao là ai, làm sao Hách Quang Quang ngủ một đường không có hơi sức đánh lén được, nhưng bị hạ nhân bắt gặp một màn này làm hắn còn tức giận hơn so với bị đánh lén thành công.

Giơ tay lên nắm cổ tay Hách Quang Quang, một cái tay khác nhanh chóng đoạt

lấy gối sứ ném trên mặt đất, nheo mắt lại nhìn thẳng vào mắt Hách Quang Quang bởi vì tức giận gương mặt càng lộ vẻ xinh đẹp: "Rất tốt! Nếu có tinh thần như vậy thì phục vụ ta cho chu đáo đi, tối nay ta muốn ngủ lại!"

". . . . . ."

"Muộn rồi." Diệp Thao buông cằm Hách Quang Quang ra, ngón tay thon dài đặt trên cái cổ mảnh khảnh của nàng giống như là mèo vờn chuột chậm rãi dao động xuống phía dưới, lướt qua nơi khẽ run phập phồng của nàng, dừng một chút, cuối cùng dừng lại nơi bụng mềm mại của nàng, ngón tay nhẹ nhàng gạt ra, cởi bỏ thắt lưng của nàng.

....

Phản ứng không lưu loát của nữ nhân không chỉ có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nam nhân, càng có thể khơi lên dục vọng chinh phục, Diệp Thao vốn chỉ là muốn dọa nàng, sau khi nếm ngọt ngào trong miệng Hách Quang Quang đột nhiên không ngừng được, đầu lưỡi không cho cự tuyệt cạy ra đôi môi khép chặt nàng bắt đầu bá đạo công thành đoạt đất .

Không hề kinh nghiệm Tiểu Bạch Thỏ thì sao có thể làm đối thủ của sói xám lão luyện? Ba hồn bảy vía sợ chạy một nửa, thần trí Hách Quang Quang vốn đã chịu ảnh hưởng lớn, bị người khác cố ý trêu chọc vuốt ve một lát liền biến thành một bãi xuân thủy.