“Cảm ơn anh đã tới thăm ông ngoại, sau này, anh không cần tới nữa, em sẽ mướn y tá chăm sóc ông.”

“Em làm gì có nhiều tiền? Ngay cả nhà cũng bị ngân hàng tịch thu! Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”

“Xuỵt! Nhỏ tiếng một tí!” Tôi vội ngăn cản anh nói thêm, vì sợ ông ngoại nghe được.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ông ngoại vẫn chưa biết chuyện căn nhà, mong anh đừng nói cho ông nghe, hiện tại, sức khỏe của ông không thể chịu kích động.”

“Anh biết rồi.” Diệp Phong nắm lấy tay tôi: “Vậy bây giờ em ở chỗ nào?”

“Em thuê căn phòng nhỏ gần trường học.” Tôi vội rút khỏi tay anh.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không đến tìm anh?”

“Chút chuyện nhỏ này, em có thể tự giải quyết!”

“Chuyện nhỏ? Cái này gọi là chuyện nhỏ sao?” Giọng điệu anh có phần tức giận, cuối cùng vẫn là than thở, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng:“Em luôn kiên cường như vậy, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, em có khả năng chịu được không, để anh giúp em một chút không tốt sao?”

“Cám ơn ý tốt của anh, nhưng em không cần sự giúp đỡ của anh.” Tôi xoay người rời đi, ngay sau đó, anh kéo tôi lại:“Em định đi đâu?”

“Em có việc phải đi trước.”

“Em đừng đi!” Anh vội vàng nói, ánh mắt dịu dàng lẫn chút đau buồn: “Đi ăn bữa cơm với anh được không?Đã lâu chúng ta không ngồi ăn cơm với nhau. .....”

Sự dịu dàng của anh, khiến tôi không đành lòng từ chối, thật sự, không đành lòng từ chối.

Tôi vừa định gật đầu, điện thoại di động lại vang lên, là dãy số xa lạ.

“Alo, xin chào!”

“Xin hỏi có phải làMạc tiểu thư?”

“Đúng vậy.”

“Tôi là thư ký của Lục tiên sinh. Ngài muốn hẹn cô cùng ăn tối, bây giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi đang ở bệnh viện.”

“Được, 10 phút nữa tôi sẽ tới đó, tôi đợi cô ở cửa chính.”

“Ừ!” Cúp điện thoại, tôi quay sang nhìn Diệp Phong nói: “Thật xin lỗi, em có chút việc gấp phải đi, hẹn anh lần sau vậy.”

Ánh mắt của anh dịu dàng thoáng qua vài phần mất mát “Tối nay, em có thể gọi điện cho anh được không?”

“Ừ.” Tôi đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Vẫn là căn phòng tổng thống, mới vừa đẩy cửa vào, tôi lập tức nhớ lại một màn xảy ra vào buổi sáng, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, tôi xoay mặt tránh nhìn tới chiếc giướng đôi rộng lớn bên kia!

Trên bàn ăn bày phong phú thức ăn, còn đốt thêm ba ngọn nến màu đỏ, tôi chưa kịp nhìn rõ thức ăn, bỗng nhiên đèn trong phòng chợt tắt!