Đang lúc tôi do dự có nên gọi điện cho Diệp Phong hay không, thì điện thoại lại vang lên, nhìn xuống màn hình là số bệnh viện, trong lòng lại căng thẳng.

”Alo, xin chào!”

”Mạc tiểu thư, tôi là chủ nhiệm Lýcủa bệnh viên trung tâm.”

”Ông ngoại tôi xảy ra chuyện gì sao? Sức khỏe ông thế nào? Ông không sao chứ?” Tôi khẩn trương hỏi liên tục.

”Mạc tiểu thư, cô đừng khẩn trương, tạm thời ông không có gì, tuy nhiên hai ngày nay tâm tình của ông không được tốt lắm, có thời gian thì cô hãy tới thăm ông, với lại tiền viện phí ——”

”Tôi đang tìm cách, xin ông cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ đóng đủ cho bệnh viện!”

”Tôi biết rõ.Một cô gái muốn gom một khoảng tiền lớn trong thời gấp rút như vậy, quả thật cực kì khó khăn, tôi cũng thông cảm cho cô, nhưngtôi không thể làm trái quy tắc bệnh viện, đành gọi nhắc nhở cô trước, nhưng cô đừng lo lắng, tôi sẽ cố hết sức giúp cô kéo dài thời gian một chút.. ....”

”Cám ơn ông, chủ nhiệm Lý!” Tôi cảm kích nói, tay cầm điện thoại tại phát run.

”Có thời gian hãy tới bệnh viên thăm ông ngoại cô, mấy ngày nay ông cứ phát cáu không chịu uống thuốc, nhất quyết đòi ra viện.”

”Được, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp máy, tôi liền thay quần áo nhanh chóng chạyđến bệnh viện.

Khu nội trú bệnh viện.

Còn chưa bước vào phòng đã nghe tiếng la hét quen thuộc “Tôi không có bệnh, không cần chích thuốc, không cần uống thuốc, tôi muốn về nhà! Tôi muốn xuất viện......”

”Bác sĩ căn dặn ông chưa thể xuất viện......” Y tá vội trả lời, kéo ông lại.

”Cô đừng đụng vào tôi......”

”Ông ngoại!” Tôi từ xa chạy tới.

Ánh mắt già nua hướngvề nơi phát ra giọng nói,thời điểm nhìn thấy tôi thì có phần kinh ngạc, hơn nữa, rất mừng rỡ, bên môinâng lên nụ cười hiền hậu: “Oánh Oánh!”

Tôi mỉm cười, đi tới bên cạnh kéo cánh tay ông.

”Tốt lắm tốt lắm, cháu gái đến đón tôi xuất viện. Mau làm thủ tục cho ông ra viện, ông không muốn ở đây nữa.” Vừa nói vừa nhìn về phía y tá, “Oánh Oánh nói với bác sĩ cho ông xuất viện đi.”

Y tá nhìn tôi, hơi khó xử, tôi liếc mắt ra hiệu bảo cô rời đi trước, cô ấy gật đầu đặt thuốc lên bàn rồi tránh đi.

”Lời của tôi, cô có nghe không ——” Ông ngoại còn muốn gọi cô y tá nói gì đó, thì tôi đã vội vàng cắt ngang: “Ông ngoại, sao không nghe lời? Tại sao không chịu uống thuốc?”