Sau đó y giận lẫy Tạ Miên ba ngày, lúc gặp mặt còn hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua.Tạ Miên: "....”Đến lúc đó Tạ Miên đã hiểu, người như Lục Phỉ Chi không thể nào dùng tư duy tâm lý người trưởng thành để đối xử với y được.

Cái mầm tình của y chắc là mầm đậu Hà Lan, cực kỳ khó nảy mầm.

Vậy nên y chưa bao giờ tiến vào giai đoạn dậy thì, chỉ có thể dừng lại cả khoảng thời gian dài ở kỳ trung nhị.Lục Phỉ Chi là một người có xuất thân cao quý, tư chất siêu phàm, dung mạo xuất sắc nhưng đã định trước là nam nhân cả đời cô độc đến già.Chỉ có điều dường như Hệ Thống ôm theo sự đồng tình và chờ mong cực lớn với Lục Phỉ Chi, Tạ Miên cũng không muốn bóc phốt Lục Phỉ Chi trước mặt kẻ khác, hắn chỉ thành khẩn nói: "Ta chỉ thấy là Phỉ Chi một lòng hướng đạo, không có hơi sức đâu đi để ý nhi nữ tình trường, không có gì lạ cả."Lời này là lời thật lòng của Tạ Miên.Có lẽ trong mắt người ngoài, Lục Phỉ Chi sinh ra đã là con cưng của trời, vầng sáng của y giúp y làm gì cũng thuận buồm xuôi gió.

Nhưng Tạ Miên biết, có một vài thứ là trời sinh, nhưng cũng có một số thứ thì không phải vậy.

Lục Phỉ Chi thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng sinh hoạt thường ngày của y lại rất nhàm chán buồn tẻ.Y là người biết rõ mình muốn gì, một khi đã biết, y sẽ nhẫn nại hết sức, chuyên tâm và trả giá để đạt được thứ ấy.Còn chướng ngại vật như tình yêu nam nữ thì thôi vậy, buông tha cho người khác cũng là buông tha cho chính bản thân mình, rất tốt.Hệ Thống im lặng như có điều nghi ngờ, nó cứ thấy không đúng ở đâu, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận lời giải thích ấy.

Nó ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Thật ra thì chuyện xưa cũng chỉ đến thế thôi.

Nếu đã là tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ có nội dung, nhiệm vụ của chúng ta là sửa lại những sự sai lệch ngoài ý muốn để giữ nguyên được nội dung quan trọng.”Từ ngày đầu tiên Hệ Thống tới, Tạ Miên đã biết nhiệm vụ trong miệng nó là gì, nghe vậy, khách hỏi: "Phát thẻ người tốt cũng là tình tiết quan trọng?”Lục Phỉ Chi phát thẻ người tốt quanh năm suốt tháng, lẽ nào còn thiếu của mỗi mình ta?Hệ Thống đáp đúng lú hợp tình: "Đương nhiên rồi! Quyển sách này không có tuyến tình cảm, phát thẻ người tốt chính là điểm sướng liên quan đến tình cảm đó!”Tạ Miên thầm chửi trong lòng: Thời buổi người đọc sảng văn đúng là làm người ta khó lòng nắm bắt.Không chờ đến lúc hắn kịp hỏi thêm gì, Hệ Thống đã kết thúc chủ đề: "Tóm lại, nhiệm vụ của ngươi là đầu tiên phải theo đuổi người ta, sau đó tỏ tình, cuối cùng là lấy được thẻ người tốt đích thân y phát cho! Sau khi thành công, ngươi có thể yên tâm tiếp tục sống ở đây, cũng đạt được phần thưởng của nhiệm vụ.Đúng rồi, ngươi muốn được khen thưởng gì?”Nhắc tới cái này, Hệ Thống lập tức phấn khởi: "Chỗ chúng ta có đủ loại căn cốt, kiếm cốt trời sinh thì sao?”Sự nghi ngờ dưới đáy lòng Tạ Miên lại trào dâng lần nữa: Hình như từ lúc bắt đầu, Hệ Thống luôn cảm thấy một thân căn cốt là thứ gì đó rất có sức hấp dẫn với hắn.Tạ Miên không thể hiện sự nghi ngờ ra ngoài, hắn chỉ hỏi: "Có phần thưởng khác không?”Hệ Thống sửng sốt một lúc mới đáp: "Đương nhiên là có.

Ngươi muốn xem danh sách không?”Tạ Miên đánh một cái ngáp nhỏ, hơi có chút buồn ngủ: "Chuyện phần thưởng đến lúc đó rồi tính tiếp.”Hệ Thống biết điều không nói chuyện nữa.Đến khi mọi thứ đều quay trở sự yên tĩnh vốn có, trong bóng đêm nặng nề, thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng ve kêu râm ran.Tạ Miên nằm trong ổ chăn mềm mại, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Hắn có phát hiện ngoài ý muốn: Nghĩ đến nhiệm vụ sau đó, bản thân hình như hơi căng thẳng một chút.Tạ Miên trở mình, tự an ủi mình: Thật ra cũng không mắc cỡ lắm.Ngẫm lại mà xem, cái tên Lục Phỉ Chi có thần kinh thô còn hơn cả bánh quẩy kia, chỉ cần lúc hắn theo đuổi y mà biểu hiện tế nhị chút, rất có thể Lục Phỉ Chi không phản ứng được, có khi còn chả nhận ra.

Còn việc tỏ tình, Lục Phỉ Chi phát thẻ người tốt thành phản xạ có điều kiện luôn rồi, lúc y được mình tỏ tình chắc cũng sẽ từ chối theo bản năng mà thôi.Chờ nhiệm vụ hoàn thành, cứ nói là bản thân thấy sắc đẹp mà mê muội là được...Không! Đến lúc đó ta cứ giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.Tạ Miên mặt không cảm xúc nghĩ: Nếu Lục Phỉ Chi dám nhắc lại, ta liền đánh y một trận luôn.Tiểu kịch trường: Cô nương: (nói giỡn thăm dò) Phỉ Chi, nếu sau này ta làm tiêu tốn nhiều thời gian của ngươi, có khi nào Tạ Miên sư huynh không vui trong lòng không?Lục Phỉ Chi (như lâm đại địch): Ngươi, ngươi dám hao phí thời gian của ta?!.