“Hạ Phong, nếu tôi hôm nay giáo huấn cậu, cậu sẽ hận tôi chứ.” Nhạc Viêm cúi người đè ép Hạ Phong, thanh âm ác ma khẽ khàng vọng bên tai.

“Sẽ.” Hạ Phong gật đầu, bày vẻ vô cùng ngây thơ, trông như bé thỏ trắng đáng thương ——

Sâu trong ánh mắt, lại là thái độ lãnh đãm như chẳng liên quan tới mình, ánh mắt nghiền ngẫm, giống đang xem kịch vui.

Nhạc Viêm tạm dừng, khẽ thở dài: “Cậu biết đấy, tôi phải xuất ngoại, trước lúc xuất ngoại, dù sao vẫn nên cho cậu lưu lại chút kí ức tốt đẹp ……” Đẩy kính mắt, hàm ý sâu xa: “Cậu xem chúng ta mãi dây dưa lâu như vậy, cậu vẫn không hề xúc động, thực tổn thương tự tôn của tôi, biết hông?”

Hạ Phong giương mắt ngó Nhạc Viêm đang trần trụi nằm trên người mình, khẽ thở dài: “Hôm nay rơi vào tay cậu, tôi chỉ có thể mặc cho cậu xử lý, cậu nói cái gì thì đều có đạo lý, ai.” Hơi chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Không cần giải thích, tôi sẽ không kiện cậu lên toà.”

“Ngoan.” Nhạc Viêm cười xấu xa áp sát gần, nhẹ nhàng hôn xuống khoé môi Hạ Phong, sau đó từ trong tủ quần áo kế bên lôi ra một đống đạo cụ.

Trước dùng dây thừng trói tay Hạ Phong lại ở đầu giường, sau đó cầm chiếc roi da, bày ra dáng vẻ suy tư sâu xa: “Cậu cảm thấy dùng cái nào mới tốt? Mặt trên của roi này có kim châm cực kỳ vui, đánh vào người sẽ kích thích cả một vùng thần kinh, để cậu cảm nhận khoái cảm sướng nhất. À, mấy thứ này là gậy mát xa chạy bằng điện, cậu khoái cái nào?” Nói xong còn cầm cái đạo cụ quơ quơ trước mặt Hạ Phong, “Dù sao cũng là để cậu dùng, tự cậu chọn đê.” Tạm ngưng chốc lát, hơi nhếch lên khóe miệng: “Thế nào, tôi đối với cậu tốt lắm chứ nhỉ?”

Hạ Phong cười: “Cậu quá khách khí rồi, một cái roi thì sao mà đủ, nguyên tủ có thứ gì đều để tôi dùng thử, để tôi mở rộng tầm mắt cũng hay.” Nói xong, còn lười biếng nhếch chân lên, nhẹ nhàng nhích nhích người, tuy rằng hai tay bị trói lại, nhưng không chút ảnh hưởng tư thái tao nhã của Hạ Phong.

Nhạc Viêm đem roi đặt qua một bên, lại gần, nhẹ nhàng cắn lỗ tai Hạ Phong, thấp giọng nói: “Cậu thật sự không sợ chút nào sao, tôi hôm nay không chỉ muốn ngược đãi cậu, còn muốn đối với cậu làm can thiệp tâm lý, có từng nghe nói qua chưa?”

Hạ Phong gật đầu.

Nhạc Viêm cong khóe miệng, lại ám nuội hà hơi bên tai Hạ Phong: “Yên tâm đi, sau khi đối cậu làm liệu pháp tâm lý này, qua đêm nay, cậu cả đời đều chẳng quên được tôi. Cả đời…… chỉ khi nghĩ đến tôi, mới có dục vọng.” Nói xong còn đặt tay ở vị trí nhạy cảm của Hạ Phong, cách lớp quần, nhẹ nhàng vân vê, “Cậu sẽ thích.”

Hạ Phong trầm mặc thật lâu, đột nhiên cười lên tiếng: “Cậu quá ngốc, trực tiếp xài thuật thôi miên với tôi, để tôi yêu cậu không phải được rồi sao? Cậu dùng thuật thôi miên chẳng phải rất lợi hại mà, lần trước còn nhận được giải thưởng.”

Sắc mặt Nhạc Viêm thoáng cứng đờ, nhưng mau chóng khôi phục vẻ hờ hững, trên cao nhìn xuống: “Đâu cần phiền toái thế, để thân thể cậu nhớ kĩ tôi là được rồi. Bất quá, chờ khi cậu vĩnh viễn không quên được tôi, tôi lại phải đi.”

“Nga, tôi hiểu mà, cậu là muốn để cơ thể của tôi nhớ kỹ cậu, nhưng không còn gặp lại cậu nữa.” Nhẹ nhàng cười, trêu chọc: “Chỉ có thể tự mình ủ trong chăn nghĩ bản mặt cậu rồi DIY, đúng chớ?” (DIY = do it yourself = tự làm tự sướng =)))

Nhạc Viêm gật đầu: “Cậu cảm thấy tôi tàn nhẫn sao?”

Hạ Phong khẽ cười nói: “Cậu không tàn nhẫn, cậu thực sự quyến rũ, làm mê hoặc tôi.”

“…… Da mặt cậu rất mỏng, mỏng đến mức khiến cơ thể tôi rụng rời.” Lấy ngón tay véo véo mặt Hạ Phong, làm thành động tác xé rách, lại như vẻ tán tỉnh mờ ám.

Hạ Phong nhìn chằm chằm Nhạc Viêm, thản nhiên nói: “Mau đánh tôi đi, thấy cậu cầm roi, tôi toàn thân đều nóng lên.”

Sau một lát……

“Đánh nha, tôi thiệt mong chờ cậu ngược tôi nè.”

Thật lâu sau đó……

“Không đánh sao? Ai, mệt quá.”

Nhạc Viêm trầm mặc, cuối cùng vẫn là khe khẽ thở dài: “Đánh lên người cậu, tôi sẽ đau lòng mà.”

Giả tạo nhiều như vậy, có lẽ…… Chỉ có câu này là thật.

Tuy rằng rất muốn quất cái mặt kênh kênh của cậu ta, nhưng vẫn thấy luyến tiếc.

“Không đành lòng à.” Hạ Phong cười cười, ánh mắt lại chợt lạnh xuống, “Nhạc Viêm, không ai có thể chinh phục tôi.”

“Ha?” Nhạc Viêm nhíu mày.

“Con ngựa hoang bị trinh phục không còn vẻ đẹp dã tính, sẽ mất đi rực rỡ vốn có, cậu biết đấy.”

Nhạc Viêm trầm mặc không nói.

“Nhạc Viêm, cậu học tâm lý học, có thể dùng phương thức này khiến tôi yêu cậu, bất quá…… Cái người yêu cậu đó, không còn là Hạ Phong.” Hạ Phong khẽ cong khóe miệng, tự tin nhướng nhướng mày: “Cậu có thể thử xem, tôi đây phụng bồi.”

Một câu như búa tạ nện vào ngực, cảm thấy hơi buồn buồn.

Cái người yêu cậu đó không phải Hạ Phong —— lời nói dứt khoát, lại vô tình biết bao.

Cũng chẳng lo những lời này có thể đả thương người hay không?

Cái tên đáng giận.

Luôn ung dung tự tại, tự cho là đúng, tự cao tự đại, làm theo ý mình, cái gì cũng không để ý ——

Dáng vẻ kiêu ngạo, thiệt khiến người ta hận đến ngứa răng.

Cũng như thế, hấp dẫn ánh mắt người khác.

Kỳ thật cũng đâu thực sự nghĩ tới đối cậu ta dùng thủ pháp dạy dỗ cực đoan thế này, bởi vì tự trong lòng Nhạc Viêm rất rõ ràng, người kiêu ngạo như cậu ta sẽ không chịu khuất phục ép buộc.

Càng không có biện pháp dùng kiến thức chuyên nghiệp thôi miên cậu ta, thậm chí làm can thiệp tâm lý, xét đến cùng, chính là…… Không đành lòng sao.

Chẳng thèm dùng phương pháp này chinh phục cậu ta.

Tuy rằng bị lời nói của Hạ Phong kích thích, sắc mặt Nhạc Viêm vẫn bình tĩnh như thường, giống như cự tuyệt đã sớm thành thói quen của anh, vẻ mặt bình thản, không chút dao động cảm xúc nào được hiển lộ ra.

Ngược lại trêu đùa: “Con ngựa hoang? Cậu tự hình dung mình thiệt là có cá tính.”

Hạ Phong chớp mắt: “chung quy dễ nghe hơn so với con lừa hoang.”

Nhạc Viêm vươn tay cởi trói dây thừng cho Hạ Phong, “Vậy tiếp tục làm con ngựa hoang đi.”

Hạ Phong cười ngồi dậy, tiến đến bên tai Nhạc Viêm, nhẹ giọng bảo: “Muốn dùng loại phương pháp này giữ lấy tôi, cậu tính sai rồi.” Sau đó lại hư hỏng cắn cắn lỗ tai Nhạc Viêm: “Ngu ngốc, chuốc thuốc thì phải tự mình làm mới tốt, nhờ vào kẻ khác, thì hổng tin được.”

Đem chăn quấn lên tấm thân trần trụi của Nhạc Viêm, đứng dậy muốn rời đi, lại bị Nhạc Viêm kéo cánh tay.

Nhạc Viêm môi tiến sát qua, tại vị trí gần cách đôi môi Hạ Phong một cm, thì ngừng lại.

Khoảng cách đầy ám muội. Chỉ cần có một người hơi nhích lên chút, là có thể chạm đến đối phương, nhưng lại thủy chung giằng co.

Nhạc Viêm đôi mắt đen bóng nhìn thẳng vào Hạ Phong, trong ánh mắt thâm trầm lộ ra chút ít ưu tư không thể hiểu.

“Tôi đây…… Tự mình đến giữ lấy cậu thì sao?” Nụ cười xinh đẹp hé mở bên môi, khi nói chuyện hơi thở ấm nóng phả lên mặt, ngứa, mị hoặc cực hạn gần ngay trước mắt, nhưng vẫn không lay chuyển được cái tên bình tĩnh đến đáng sợ nào ấy.

“Ha?” Hạ Phong vẫn mỉm cười nghiền ngẫm như cũ, “Tự mình à…… Dùng thân thể của cậu sao?”.

“Muốn thử xem không?”

Nhạc Viêm dựa vào càng gần hơn, nở nụ cười gian: “Tôi đâu ngu thế, dược đương nhiên là tự mình hạ, bất quá, người uống vào ——”

“Là tôi.”

Hạ Phong chợt cứng đờ lưng, khuôn mặt lạnh xuống: “cậu nói cái gì?”

Nhạc Viêm bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Phong: “Cậu có thể lựa chọn rời đi, hoặc giống bữa trước ném tôi vào nước lạnh, lựa chọn kiểu thứ ba, cậu biết đấy……” Nói xong, bèn mỉm cười, “Ôm tôi, hoặc là để tôi ôm, chọn một cái.”

Nhạc Viêm nghiêng về trước một cm, làm cho khoảng cách mờ ám ban đầu hoàn toàn biến mất.

Đôi môi nhẹ nhàng chạm nhau, đều là nhiệt độ lạnh lẽo đến đáng sợ.

Từ nơi tiếp xúc truyền đến xúc cảm mềm mại, lại giống như một cơn gió ẩm thổi vào lòng.

Bởi do khoảng cách quá thân cận, hơi thở lướt lên mặt đối phương, mắt kính của Nhạc Viêm nhanh chóng được phủ một lớp sương mờ, che đi ánh mắt sâu thẳm.

Cũng chỉ là —— đôi môi chạm khẽ vào nhau mà thôi.

Vừa chạm vào đã tách, không phải nụ hôn tham nhập khoang miệng đối phương, tại trong căn phòng ngập tràn sắc dục, ngược lại thuần khiết đến có phần bất luân bất loại.

(bất luân bất loại: ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai; aka sắc dục chẳng ra sắc dục, thuần khiết chẳng ra thuần khiết =)))

Sau tách ra, Nhạc Viêm tháo xuống kính mắt, đôi mắt sâu thẳm hiển lộ ra ý cười thản nhiên, chăm chú nhìn Hạ Phong.

“Tôi đối cậu tốt nhỉ? Mỗi lần đều cho cậu chọn trước.”

Hạ Phong him híp mắt, tay đặt ở vành tai Nhạc Viêm, tựa như vuốt ve thú nhỏ mà nhẹ nhàng sờ tóc anh.

“Cậu thật sự hạ dược cho mình.”

Là dùng câu trần thuật bình thường, không nghe ra cảm xúc gì của chủ nhân.

Sắc mặt Nhạc Viêm lộ ra hơi chút ửng hồng, hô hấp đang cực lực khắc chế xuống mới có thể miễn cưỡng không còn lộn xộn, khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tốt với cậu, tôi đành phải tàn nhẫn với mình tí.” Nói xong, lại nâng lên khóe miệng: “Tôi hạ là phân lượng cho hai người đó, cậu nhẫn tâm nhìn tôi chết ở trên giường sao.”

Bàn tay vươn sang, nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng Hạ Phong, thở dài nói: “Lần này cậu mà không giúp đỡ, tôi thiệt sẽ bùng nổ.”

Hạ Phong không nói gì.

Chính là đem tay nhẹ nhàng đặt ở bờ vai anh, sau đó lần đến sau lưng, tạo thành một tư thế ôm.

“Được.”

Một chữ, đánh vỡ cục diện bế tắc trước kia.

Làm tình một khi bắt đầu, động tác liền trở nên nhiệt tình, thậm chí điên cuồng hơn.

Chuẩn xác tìm được đôi môi đối phương, không biết là ai chủ động phá tan tầng ngăn trở ấy trước, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập lãnh địa đối phương ——

Nụ hôn, như cuộc chiến kịch liệt của hai dã thú đang tranh đoạt địa bàn.

Nụ hôn sâu khiến người ta khó thở, động tác gần như là gặm cắn.

Gra giường bị vò thành một đống, chăn bị đá xuống đất, chiếc áo sơ mi vốn vắt vẻo nơi phần eo Hạ Phong, cũng bị Nhạc Viêm xé rách thành vải vụn, chẳng biết ném đi đâu.

Động tác vuốt ve lẫn nhau, mang theo ám chỉ tình dục trần trụi, trực tiếp tiến tới mức độ thô bạo, ở trên người đối phương, dùng hai tay hạ xuống một đám cháy ——

Hết thảy đều giống như cuộc tranh đấu cuối cùng không chịu thua ai.

Một nụ hôn, liền dùng hết sức mạnh cơ thể.

Đầu lưỡi quấn nhau đến tê dại, thậm chí đau đớn, trong cổ họng cũng là từng đợt cảm giác nhức buốt, đầu lưỡi mang theo ngọn lửa lẻn đi khắp nơi, toàn thân đều nóng như thiêu đốt.

Cái gì đấy trong cơ thể, dần dần sống lại.

Hai người dường như đang dung động tác giản đơn này, để trút đi phần tâm tình nào đấy.

Nhưng cũng trong nụ hôn kịch liệt, cảm giác được khoái cảm đầy mãnh liệt ——

Giống như bỗng nhiên uống một ngụm rượu mạnh, cảm giác nóng bỏng, dâng trào trong ngực.

Khi nụ hôn vừa chấm dứt, tách ra ngắn ngủi, đối mặt ngắn ngủi.

Nhạc Viêm ánh mắt rực sáng, trong ánh mắt Hạ Phong cũng có chút thành phần nguy hiểm……

Tới tình trạng này thì đã không cần kiềm nén gì nữa rồi.

Hai người không hẹn mà cùng nhau nhẹ nở nụ cười.

“Kĩ thuật hôn không tệ.” Hạ Phong bình luận.

Nhạc Viêm cười: “Cậu cũng thế.”

Nói xong, lại sáp vào, tâm ý tương thông mà cùng hôn.

Lúc này đây, nụ hôn trở nên ôn nhu lại triền miên, đầu lưỡi cũng dịu dàng hơn, khi nhẹ nhàng liếm qua niêm màng trrong khoang miệng đối phương, phát ra tiếng nước chậc chậc, âm thanh ám muội vảng vọng bên tai, nhiều thêm vài phần ấm áp.

Ngón tay từ bả vai khẽ dời xuống, dừng lại tại phần eo, động tác dịu dàng như đang vuốt ve thú cưng yêu thích.

Nụ hôn nhu hòa kéo dài thật lâu, chờ khi hai người rốt cuộc lưu luyến không rời mà tách ra, bộ phần nào đấy trên người đã muốn kêu gào đứng thẳng.

Nhạc Viêm mỉm cười: “Hai chọn một, đã suy nghĩ kỹ chứ?”

Hạ Phong nở nụ cười: “Cậu tới đi.”

Trong phút chốc, thần sắc có chút kinh ngạc khẽ lướt qua trên mặt Nhạc Viêm trong chớp mắt, lại bị Hạ Phong dễ dàng nắm bắt.

Hạ Phong lười biếng nằm trở lại, giải thích: “Dù tôi ăn nằm với nhiều người, mặt sau để lại cho cậu đó, đúng chớ, Viêm thân ái.” Khiêu khích nhướng nhướng mày, “Nhớ dùng dầu bơi trơn nhé, tên ngốc khuyết thiếu kinh nghiệm, còn xem lén GV tôi tặng cho Văn Bân ngốc, chỉ có cậu mới có thể làm chuyện vô liêm sỉ này, ai.”

Nhạc Viêm sắc mặt hầm hầm, “Phía sau, tốt nhất không nên chọc tôi tức giận.”

“Ừm hử? Cậu tức giận thì hậu quả là hai tòa núi lửa bùng nổ đúng không?” Hạ Phong cười: “Tôi chưa thấy qua núi lửa bùng nổ, tò mò quá, cậu bùng nổ cho tôi xem.” Nói xong, còn ác liệt lấy ngón tay đụng vô đỉnh bộ vị đang sưng.

Nhạc Viêm rất nể mặt mà bạo phát.

Đương nhiên, chỉ là trên mặt bày ra nụ cười phi thường quỷ dị, nụ cười khiến người ta sởn gai ốc, bị Hạ Phong đang nghiền ngẫm quan sát phản ứng phần dưới của Nhạc Viêm bỏ lỡ mất.

Ngón tay Nhạc Viêm linh hoạt vươn sang, cởi mở dây lưng Hạ Phong.

Theo chiếc quần dài được cởi ra, quần lót màu đen gợi cảm dần lộ ra trong tầm mắt, bộ vị nơi đó hiển nhiên đã có phản ứng, hơi hơi nở ra làm cho Nhạc Viêm không khỏi nở nụ cười.

Ngón tay nhẹ chụp lên, hư hỏng xoa xoa, Hạ Phong nét cười bình tĩnh trên mặt rốt cuộc không chịu nổi nữa.

Nheo ánh mắt lại bắt lấy tay Nhạc Viêm, khẽ thở dài: “Cậu có thể dứt khoát chưa? Thông cảm chút tâm lý e ngại khi tôi lần đầu tiên làm thụ được chứ.”

Hạ Phong, tuyệt không e ngại, ngược lại bày vẻ kiêu ngạo khiến người ta muốn đấm một phát, ngoài miệng còn nói ba lời không biết xấu hổ, ở trong mắt Nhạc Viêm, tuyệt không đáng giận, ngược lại còn có chút đáng yêu.

Nhạc Viêm cười khẽ: “Được, tôi sẽ phi thường thông cảm cho cậu.”

Một phen kéo quần dài, ném lên chiếc ghế sa lon xa xa, quần lót cũng bị xé thành mảnh nhỏ.

Đôi chân để lộ trong tầm mắt, thon dài mềm dẻo, làn da sờ lên co dãn cực tốt, dưới ánh đèn mờ hiện lên vẻ rực rỡ nhàn nhạt.

Toàn bộ thân thể không tí dư thừa, cơ thể chặt chẽ rõ ràng, khớp xương tinh xảo —— ẩn chứa mị lực nam tính khiến người khác tim đập loạn nhịp.

Tuy rằng lúc cười xấu xa, gương mặt đó sẽ có loại khí chất thiếu ngược khiến người ta gắng đấm một phát.

Nhưng lúc này, Hạ Phong, an tĩnh cùng chờ đợi, hơi nhíu mày lại, gương mặt khi đứng đắn thì hơi vẻ ôn nhu, tóc nâu mềm mại rủ xuống ở vành tai —— mang theo khí chất riêng biệt của người trí thức, làm cho người ta thích vô cùng.

Nhạc Viêm không hề do dự, híp híp mắt, một ngụm cắn lên xương quai xanh của Hạ Phong.

Hạ Phong hình như rất hưởng thụ, nhắm mắt lại, vòng tay nơi phần eo Nhạc Viêm nhẹ nhàng cọ xát.

Bởi anh ta tự nhiên nhắc tới chuyện lên giường với người khác, Nhạc Viêm tức giận đọng lại đang chậm rãi phát tiết ra bên ngoài, kết quả của phát tiết đó là trên người Hạ Phong ấn xuống liên tiếp những dấu vết đáng sợ, kéo dài một đường từ xương quai xanh tới rốn, gặm cắn ra dấu răng, tạo thành dấu hôn ân ái, giống như đang xăm hình trên tấm thân xinh đẹp trước mắt này.

So với sự đáng sợ của núi lửa bùng nổ, chút biểu lộ tức giận kiểu này càng thêm tra tấn thần kinh kẻ khác.

Dùng mọi biện pháp, mang theo hơi thở tra tấn ngọt ngào, làm cho thân thể Hạ Phong không kiềm được run rẩy nhè nhẹ.

đầu v* trước ngực bên trái bị đầu lưỡi liếm láp một phen, trở nên cứng rắn, kiên cường đứng thẳng.

Trong miệng Hạ Phong tràn ra những tiếng rên thoải mái, “Viêm…… Bên phải cũng muốn.”

Hạ Phong, Giống bị con mèo nhỏ cọ cọ chủ nhân, lười biếng duỗi tứ chi mặc cho đối phương hôn, tới lúc này rồi, biểu tình vẫn thiếu oánh như cũ.

Nói xong lại an tâm nhắm mắt lại, chờ Nhạc Viêm liếm bên phải, chẳng hề mặt đỏ e lệ.

Nhạc Viêm nhún nhún vai, cố ý không thèm quan tâm đến đầu v* bên phải còn đang co rúm của cậu ta, ngược lại vươn tay thăm dò tới hậu huyệt.

Nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào, nơi đó liền mẫn cảm co rúm lại, thân thể Hạ Phong theo phản xạ thoáng cứng đờ, điều chỉnh hồi mới trầm tĩnh lại.

Nhạc Viêm mỉm cười, từ trong tủ đầu giường bên cạnh lấy ra một đống bình nhỏ.

“Cho cậu dùng đó, tự cậu chọn đi.”

Hạ Phong nhíu mày: “Lại để tôi chọn? Cậu thiệt là quá tốt.” Thản nhiên nói: “Tùy thôi.”

Nhạc Viêm mỉm cười vặn mở nắp chiếc bình màu lam, đổ dầu bơi trơn ra lòng bàn tay, lấy ngón tay thấm ướt, hướng hậu huyệt quét lên.

Nơi đó quả nhiên chưa bị ai chạm qua.

Luồn vào một ngón tay, tràng bích liền bài xích co rút lại, muốn đuổi đi kẻ xâm lấn.

Mạnh mẽ đâm vào, thấy Hạ Phong khẽ nhíu mày, Nhạc Viêm tiến đến bên tai, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Hạ Phong cười: “Không đau.”

Lại thêm vào được hai ngón, trên gương mặt luôn luôn lạnh nhạt cũng biểu hiện ra một tia thần sắc không thoải mái.

Cong ngón tay khuếch trương trong cơ thể, Hạ Phong hơi nhíu mày oán giận: “Có thể rồi, hiệu suất của cậu chậm quá nha.”

Nhạc Viêm cười cười, rút ngón tay ra, dùng phân thân đã sớm cương cứng đến phát đau nhắm ngay huyệt khẩu, hung hăng đâm vào!

“Ah……” Khuôn mặt do thống khổ mà vặn vẹo, đôi môi trắng bệch, không kiềm được mà bật lên tiếng, nhìn sao cũng đều có chút đáng thương.

Tính cách ác liệt, lại làm cho người ta không đồng tình nổi.

Nhạc Viêm động tác càng thêm kịch liệt.

Hạ Phong cũng gắt gao siết thành hai đấm.

“Cậu hối hận sao?”

Nhạc Viêm hỏi.

Hạ Phong không trả lời, chỉ lặng thinh không lên tiếng, thừa nhận đợt tiến công trừng phạt của cậu ta.

Lần lượt, đều đâm vào nơi sâu nhất của thân thể, vận động kịch liệt thâm nhập thiển xuất, ma xát tràng bích, đau buốt theo vĩ chuy lan đến toàn thân. (thâm nhập thiển xuất: vào thì sâu ra thì ít :”>~)

Do động tác quá kịch liệt, thân thể bị điên cuồng xé rách, lúc rút ra, có một chút tơ máu lẫn dầu bôi trơn, chảy ra trên chiếc gra giường trắng tinh.

Màu đỏ chói mắt.

“Tiếp tục đi, sao dừng lại ?” Hạ Phong cười khẽ, bởi do hít thở không xong lại thêm cơn đau quá kịch liệt, âm cuối có chút run rẩy, “Lại…… Không đành lòng…… sao?”

Trả lời anh, là cú thúc vào lần nữa.

“Ah……” tiếng kêu rên bị nụ hôn sâu chắn lại giữa môi.

“Hạ Phong……”

Cái tên thiếu đánh này, vào lúc này rồi, còn không quên nói mấy lời làm người ta nổi giận.

“Viêm……”

Đương lúc động tác kịch liệt, ngẫu nhiên nghe được thanh âm có chút mơ hồ của cậu ta, kêu tên của mình.

Nhạc Viêm đột nhiên…… Có chút không đành lòng.

“Viêm……”

Chẳng lẽ là ảo giác sao? Trong thanh âm mơ hồ ấy, dường như xen lẫn nỗi buồn nào đó được nén sâu trong tâm.

Thanh âm hơi chút khàn khàn, như đang tận lực che giấu điều gì.

Chẳng biết vì sao, bởi đối phương nhẹ giọng gọi tên của mình, trong mắt Nhạc Viêm lại có chút cảm giác ẩm ướt.

Nhìn vết máu trên giường, đột nhiên dùng phương thức này khiến cậu ta khắc sâu nhớ mình…… vẫn có chút chán ghét.

Chính là, đã từng giao trái tim nâng lên trước mặt cậu ta, song bị cậu ta dẫm nát dưới chân, nay không còn dũng khí nếm lại một lần nữa rồi.

Cũng không còn dũng khí nói thành lời, cái gọi là thích, ở trong ánh mắt tự cao tự đại của Hạ Phong, so với áo mưa còn muốn rẻ mạt hơn. (áo mưa = ba con sói)

Cậu ta thích cuộc sống phóng túng, chưa bao giờ vì biết tới cây, mà buông tha cho cả cánh rừng.

Cho nên mới muốn để cậu ta nhớ mãi cái tên Nhạc Viêm này……

Làm cho cái cây này, ít nhất thành nơi cậu ta ấn tượng khắc sâu nhất

Vẫn là không đành lòng.

Nhìn đến vết máu trên giường, cư nhiên lại có loại cảm giác đau lòng đến hít thở không thông.

Tuy rằng biết rõ, qua hôm nay, có lẽ không còn có cơ hội ôm cậu ta.

Đạo cụ vốn muốn dùng đều bị ném qua bên, vốn muốn ngược cậu ta đến mức chân mềm nhũn khiến cậu ta vài ngày không xuống giường nổi, song khi trông thấy cậu ta vẻ mặt thống khổ, khi nghe thấy cậu ta khẽ gọi tên mình, thì dễ dàng bị vứt bỏ.

Tiếp tục động tác trừu sáp, nhưng trở nên ôn nhu rõ.

“Hạ Phong……”

Ba chữ “tôi thích cậu” này (*), cuối cùng vẫn bị dồn nén trở lại. (nguyên bản là bốn chữ “ngã hỉ hoan nhĩ” ^^)

Cho dù là ở trên giường, thì lời nói ngọt ngào vẫn không thích hợp xuất hiện từ miệng hai người.

Huống chi, cái loại quan hệ vẫn chẳng hề cải thiện đây, tuy rằng giờ phút này cơ thể thân mật khắng khít, cũng mãi là —— cơ thể mà thôi.

Chỉ có thể dùng ngôn ngữ tứ chi để diễn tả tình cảm, đáng tiếc đối phương đâu nhất định cảm giác ra được.

Cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu ta, chậm rãi thay đổi phương hướng, ở trong cơ thể nhẹ nhàng trừu động.

Có lẽ bởi có hỗn hợp máu và dầu bôi trơn giúp trơn mềm tràng bích, trừu động trở nên thuận lợi, nhịp thở của Hạ Phong cũng dần dồn dập, cánh tay ôm Nhạc Viêm theo động tác của cậu ta mà một duỗi một gập……

“Ah…… ưm……”

Trực tiếp rên rỉ thành tiếng, thích hưởng lạc Hạ Phong chưa bao giờ đè nén khoái cảm của thân thể.

“Viêm…… Mau chút.”

Thỏa mãn yêu cầu của anh, động tác nhanh hơn, như bởi trừng phạt mà cố tình thúc vào vị trí mềm mại nhất trong cơ thể, thành công làm cho thân thể Hạ Phong run rẩy.

“Hạ Phong……”

Khẽ gọi tên của anh, những cái hôn nhỏ vụn thỉnh thoảng dừng ở trên người.

Đôi môi lại chạm nhau, đầu lưỡi dây dưa một chỗ, nụ hôn dịu dàng triền miên, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, như muốn đốt cháy đối phương.

Cuối cùng, sau một vòng điên cuồng tiến lên, Nhạc Viêm thở dốc bắn ra trong cơ thể cậu ta, dịch trắng nóng bỏng chảy ra từ tràng bích, đọng trên gra giường, mùi xạ hương đặc thù tràn ngập phòng, tạo thành một khung cảnh đầy dâm mĩ.

Nhạc Viêm cúi mình nhẹ nhàng hôn lên trán anh, sau đó chống hai tay, nhìn xuống Hạ Phong.

Hạ Phong hãy còn nhắm mắt lại, cau mày hưởng thụ dư vị cao trào, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mịn.

Nhạc Viêm lại cúi mình hôn anh ta, cho dù Hạ Phong không đáp lại, vẫn cố chấp hôn lâu, lâu đến khi đầu lưỡi đều run lên, mới từ trong khoang miệng không chút phản ứng lui ra ngoài, ghé vào lỗ tai cậu ta nhẹ giọng nói: “Hạ Phong, không ai có thể chinh phục cậu, vì bởi…… Nguyện ý bị tôi ôm?”

Thật lâu sau, Hạ Phong mới thản nhiên đáp: “Cậu không phải uống thuốc sao, tôi cuối cùng đâu thể trơ mắt nhìn cậu tinh tẫn nhân vong đâu.” Nói xong, nheo mắt lại: “Bằng không, cậu cho rằng sao?”

Nhạc Viêm trầm mặc một lát, đột nhiên nở ra nụ cười thiệt tà ác.

“Gạt cậu đó.”

“Cái gì?”

“Tôi cũng đâu có uống thuốc nha.”

Nói xong, còn ác liệt đụng chạm hậu huyệt sưng đỏ đang hơi khép mở, nơi đó do bị chà đạp hồi lâu, ngón tay chạm nhẹ một cái, liền thảm thương chảy ra chút chất lỏng đỏ trắng xen nhau.

Hạ Phong nhíu mày, cũng không khiếp sợ, ngược lại phi thường bình thản nói: “Như vậy à, xem ra công năng thận cậu không tệ, chưa uống dược còn kiên trì lâu như thế.” Nói xong bèn ngáp một cái, sau đó chớp chớp mắt mấy cái, cười nói: “Còn muốn tiếp tục chứ? Tôi sẽ liều mình bồi quân tử.”

“Quân tử không dám nhận, cậu cũng không cần liều mình, tôi sẽ đau lòng.” Nhạc Viêm nghiêm túc theo dõi cậu ta, nhìn không ra tâm tình cậu ta có biến ảo gì.

“Không cần dùng loại biểu tình này nhìn tôi.” Hạ Phong hơi nhếch lên khóe miệng, tiến đến bên tai Nhạc Viêm, mỉm cười sâu xa: “Nếu không…… Tôi sẽ nghĩ rằng…… cậu yêu tôi.”

Nhạc Viêm nở nụ cười: “Cậu cảm thấy, ai lại ngốc đến nỗi yêu đối tượng tình một đêm chứ?”

“Nói cũng đúng.” Hạ Phong dừng chốc lát, lại đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Bất quá…… Cũng đâu chắc chắn.”