Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 37: Giới hạn yêu và hận

Đó là màn gặp lại ngoài ý muốn, ngoài ý muốn kết thù kết oán.

Từ Phong chỉ biết mình vô cùng chán ghét người kia, chán ghét đến mức muốn đem cậu ta băm thành mảnh nhỏ.

Đó là loại hận ý nghiến răng nghiến lợi, bởi vì sự xuất hiện của cậu ta, nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch nhân sinh của bản thân, bị cha mẹ thúc ép học chuyên ngành mình chán ghét, thời gian hắc ám suốt một năm quả thực sống một ngày bằng cả một năm.

Đặc biệt thời điểm nhìn tên Hạ Phong kia ở nước ngoài tiêu diêu tự tại, chính mình lại bị đẩy lên trên bàn cơm cùng ba loại phụ nữ thân cận, Từ Phong chỉ cảm thấy một cơn thịnh nộ lủi thẳng đỉnh đầu, hiện tại gặp lại cái bộ mặt ngu ngốc nhìn như đơn thuần kia .

Một bên ôn nhu hướng người phụ nữ đối diện mỉm cười, theo mấy cô đi dạo phố mua trang sức ăn bánh ngọt, một bên ở trong lòng âm thầm nguyền rủa tên ngu ngốc Văn Bân kia.

Bây giờ nghĩ lại, năm đó chính mình tìm mọi cách trêu đùa Văn Bân, quả thực có vẻ cực kỳ đáng thương lẫn ngây thơ.

Ví dụ như dùng hết thủ đoạn làm cho quan hệ cậu ta và Nhạc Điềm Điềm mấy lần bị vây vào tình trạng nguy cơ, hoặc là chế tạo đủ loại chướng ngại vật làm cho tên kia xui xẻo tột độ.

Văn Bân thời gian nửa năm học sau năm nhất tương đối không thuận, chính là do có người từ giữa làm khó dễ, thật đáng buồn chính là, Văn Bân “Đơn giản” cho tới bây giờ không nghĩ tới là có người tận tâm trả thù cậu, còn tưởng rằng bản thân chính là”Cực kỳ xúi quẩy” mà thôi, hơn nữa còn thề son sắt nói “Người khác xúi quẩy uống nước lạnh đều bị nghẹn, Văn Bân tui khi xúi quẩy, không uống nước cũng bị nhức răng”, làm cho Từ Phong âm thầm trêu cợt cậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đùa bỡn cậu vài lần lúc sau, Từ Phong cảm thấy cùng cái loại người chỉ số IQ EQ đều cực thấp hơn so với mình, thật sự là rất bi ai.

Vì thế, tính buông tha cậu, thu tay lại.

Nhưng mà nghiệt duyên cũng không có bởi vậy mà chấm dứt.

Tại năm ấy giữ cuộc thi tranh bá toàn bộ CS thị, có một gã tên là Hào Hoa Phong Nhã, ngăn trở Từ Phong đi thông đại lộ chói sáng – bục lĩnh thưởng —— Hào Hoa Phong Nhã vận ăn cứt chó, ở thời điểm cuối cùng không hiểu do thắng lợi trong tầm tay quá mức đắc ý mà Từ Phong sơ suất phòng thủ bị rớt KO.

Từ Phong trước còm biu tơ tức giận đến mức bốc hơi nước, tên đó còn ngây ngô cười với thằng khác: “Ai? Thằng đó chết rồi, ông đây đệ nhất à?”

Vì thế, Từ Phong chỉ có thể phi thường cam chịu nhìn tên ngu ngốc thành đệ nhất nhóm A bản giáo, lúc đại diện trường đi dự thi bị người ta cho ngược đãi vô số lần, trở về ủ rũ —— trình độ chơi game của cậu thật sự không cao.

Vài ngày sau, cuộc gặp riêng những người lọt vào vòng chung kết, Từ Phong nhận thức Long Hành Thiên, còn có võng danh Liệt hỏa liệu nguyên – Nhạc Viêm, cùng với hội trưởng Tiên giới kế tiếp – Tửu tiên.

Bốn người anh hùng gặp nhau hận vãn, tính sau khi tốt nghiệp thành lập công hội —— mà Văn Bân vận cứt chó lọt vào, nhưng không có xuất hiện tại tụ họp lần này. (hận vãn: hận gặp nhau quá muộn)

Bởi vậy, Văn Bân vẫn không nhận biết Từ Phong, nhưng mà Từ Phong vẫn nhớ Văn Bân.

Nhớ lâu lắm, càng về sau, loại hận ý này dần dần thay đổi chất.

Tựa hồ có một loại tình tố khác che dấu dưới cừu hận .

Trước mắt không ngừng xuất hiện khuôn mặt người đó, trong mộng không ngừng nhớ tới cậu ta chủ động dán lên đôi môi mềm mại, còn có đầu lưỡi ở trong khoang miệng mình lung tung liếm lộng .

Nhớ tới lúc cậu ta như bạch tuộc ghé vào trong ngực mình, bày ra khuôn mặt không hề phòng bị.

Còn có mùi hương dầu gội nhàn nhạt trên tóc cậu.

Mang theo tiếng nói riêng biệt mơ hồ lẫn khàn khàn sau khi say rượu.

Cùng với thân thể mảnh khảng, ôm lấy lại rất có chất cảm.

Từ Phong cảm thấy chính mình hình như không được bình thường, mỗi khi ở trong sân trường gặp được Văn Bân, đều đã không khỏi mãnh liệt theo dõi cậu, thẳng đến vẻ mặt cậu như không có việc gì nắm Nhạc Điềm Điềm đi qua trước mặt mình, mới âm thầm nắm nắm tay đuổi kịp, trong lòng rất khó chịu ——

Bởi vì cậu ta không nhớ rõ mình, chính mình còn cả ngày nhớ thương cậu, thật không công bằng.

Từ Phong đứng ở cuối ngã tư đường, thấy hai người bọn họ cùng nhau vào tiệm sunshine chuyên kinh doanh vật phẩm trang sức phái nữ, lúc này mới cứng ngắc xoay người tránh ra.

Không tự chủ được theo sau Văn Bân và Nhạc Điềm Điềm, chính mình quả thực biến thái, giống tên điên cuồng theo dõi.

Nhưng mỗi lần đều quản không được, lại lần nữa qua nhìn hai người bọn họ ngọt ngào, lại lần nữa kích thích thần kinh bản thân, khiến bản thân tức đến bốc hơi nước…… Có lẽ Hạ Phong nói đúng, chính mình cư nhiên thích tên Văn Bân kia, hoàn toàn là tự ngược mà!

Chính là mỗi lần nhìn thấy cậu với Nhạc Điềm Điềm cãi nhau, sau đó vẻ mặt mất mác ngồi trong quán uống bia gần trường, gục đầu xuống bộ dáng thực đáng thương, Từ Phong cảm thấy trái tim có một trận hơi nhoi nhói.

Chờ khi cậu xỉn rồi, Từ Phong sẽ dìu cậu quay về ký túc xá.

Ở trên đường cũng từng bị Văn Bân quyền đấm cước đá qua, Từ Phong vẫn nhẫn nại không nói gì, chính là yên lặng cõng cậu đến ký túc xá.

Có một lần tây trang bị cậu ói ra đầy người, có một lần lỗ tai bị cậu trở thành đồ ăn cắn một ngụm lưu lại vết sẹo thật to, còn có một lần, bị cậu xem như bạn gái hết bế lại ôm, hôn lại hôn ——

Từ Phong thủy chung trầm mặc không nói, trong lòng âm thầm nguyền rủa tên hỗn đản nào lần sau say không bằng chết, nhưng khi lưng rời cậu, lại luyến tiếc buông.

Con đường từ quán bar đến ký túc xá, ngọn đèn hai bên đường cực kì mờ tối, bởi vì xây sửa đã lâu, thậm chí có chút hỏng rớt. Dọc theo con đường, ngọn đèn khi tỏ khi mờ, bóng cây loang lổ, bên đường cỏ dại dưới ánh đèn giương nanh múa vuốt, âm trầm khủng bố.

Tuy con đường chắc chắn thông tới thư viện, đêm dài vừa đến, vết chân ít hơn.

Đường ấy, hai năm qua, Từ Phong cõng Văn Bân đi thiệt nhiều lần rồi, thế cho nên đến bây giờ đều có thể nhớ rõ tinh tường, khi tận lực thả chậm tốc độ, cần hơn một ngàn bước, gần nửa tiếng đồng hồ.

Khi đó nếu sinh viên thường xuyên tới thư viện, có lẽ còn nhớ rõ, ngẫu nhiên tại trên con đường ấy có thể thấy một người nam sinh cõng một con quỷ say, mặc kệ con ma men kia nháo như thế nào, người nọ vẻ mặt luôn lạnh lùng, không chút nào để ý.

Tại góc ánh đèn sáng tỏ chút, nhìn kỹ đến, như trước có thể tìm kiếm trên mặt hắn, thần sắc mang theo một chút ôn nhu và bao dung .

Văn Bân say xỉn trở lại ký túc xá đầu đụng cái gối, sẽ đem tất cả mọi việc đều quên hết —— hoặc là, do uống rượu, ý thức mơ hồ, căn bản là không biết chuyện, đừng nói có người cõng cậu đi đường, ngay cả có người đánh cậu một trận, cậu cũng bảo trì trạng thái mơ hồ.

Bạn phòng Văn Bân cũng rất kỳ quái, thường xuyên hay nói giỡn: “Cái thằng này còn rất biết đường nhỉ, mặc kệ uống say thế nào, chung quy có thể đụng đến cửa ký túc xá, thời điểm uống rượu cũng sẽ trở về ký túc xá trọ, bình thường mặt dầy lại anh họ mầy mà.”

Văn Bân chỉ nhức đầu, cười nói: “Ông đây chơi game nhiều thế này, mê cung đều đi qua trăm tám mươi cái, cho dù say rượu cũng có bản năng biết đường, này tính cái gì.”

Văn Bân vẫn cho là mình thật sự say rượu có thể đụng đến cửa ký túc xá, có bản năng “Người già thuộc đường” .

Cự tuyệt không biết, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới, có người từng yên lặng cõng mình quay về ký túc xá, kiên trì không ngừng, suốt hai năm.

Vì thế, ngay tại cậu không biết tôi, tôi yên lặng tuân theo lời nguyền hình thức quỷ dị của cậu, thời gian hai năm trôi qua mau.

Văn Bân tới năm bốn, không khóa học, không hề đến trường, cả ngày ủ nơi Chu Châu chơi game.

Từ Phong thì thuận lợi tốt nghiệp tiến sĩ, cự tuyệt cam kết lương cao của đại xí nghiệp vùng khác, ngược lại lưu lại trường học song tiến sĩ —— bị rất nhiều người nói đầu óc hắn phát bệnh, kỳ thật, là đang chờ một người.

Thẳng đến Nhạc Điềm Điềm chủ động đưa lời chia tay, thẳng đến Túy Thanh Phong trong game lại gặp được Hào Hoa Phong Nhã, thẳng đến Từ Phong ở trường học bảo nghiên danh sách, nhìn thấy tên Văn Bân xếp hạng cuối cùng……

Hết thảy rốt cuộc một lần nữa bắt đầu.

“Kết quả cậu tính tình bộp chộp, đem bắt đầu lại lần này cũng muốn làm hỏng tiếp.” Hạ Phong tiếp tục vui sướng khi người gặp họa, vẻ mặt ý cười.

Đúng là muốn làm hỏng rồi, trong game đùa giỡn tạm thời tính thăm dò, trong hiện thực gặp được, sau chính mình lấy cớ “Rửa miệng” cường hôn cậu, quả thực do nhẫn nại lâu lắm rồi, nhìn thấy cậu, không khỏi bạo phát một tý.

Bởi vì rất muốn khi cậu thanh tỉnh, hung hăng hôn cậu một hồi.

Kết quả……

Cậu quả nhiên như trước chán ghét đồng tính luyến ái, lập tức liền xù lông, biến thái đáng chết, đồng tính luyến ái linh tinh từ ngữ mắng chửi người, cùng năm đó một chút cũng không đổi.

Từ Phong bất đắc dĩ cười cười, giơ lên ly rượu uống một hơi cạn sạch, “Tuy rằng lúc mới bắt đầu thực không xong, bất quá hiện tại, chỗ tụi tôi coi như không tồi.”

Cố tình bỏ qua Văn Bân căn bản không ngại chính mình bịa “Tìm giường bạn”, thậm chí còn chuyện cổ vũ mình và Hạ Phong với nhau.

Cái loại đau lòng này, không cần phải bày ra trước mặt thằng bạn tốt, để cho tên Hạ Phong ác liệt này xem kịch vui sung sướng khi người gặp họa .

Hạ Phong mỉm cười, “Cậu thực thích cậu ta?”

Từ Phong không nói chuyện, chỉ lẳng lặng uống rượu, Hạ Phong cũng không nói, chờ câu trả lời của hắn.

Thật lâu lúc sau, rượu trên bàn được uống cạn, Từ Phong lúc này mới thản nhiên nói: “Quan trọng sao?”

“Đợi nhiều năm như vậy, đã sớm…… Không bỏ xuống được.”

Có lẽ lúc trước chính là chán ghét cái miệng không cản của cậu, oán hận cậu nhiễu loạn toàn bộ nhân sinh kế hoạch bản thân…… Nghĩ mọi cách chú ý nhất cử nhất động của cậu.

Nhưng sau đó, loại để ý này dần dần cải biến.

Theo hận, đến yêu hận đan xen, đến bây giờ dục vọng chiếm giữ đậm hơn, cùng yêu thích mãnh liệt như muốn đem mình thiêu đốt —— phương hướng chuyển biến khiến người ta kinh ngạc, lại tự nhiên như thế đấy.

Dù sao đã sớm không bỏ xuống được.

Dù sao là cậu cải biến nhân sinh của tôi, vậy do cậu tới bồi thường, này thực công bằng, không phải sao?

Từ Phong hơi hơi nhếch lên khóe miệng, đặt ly rượu trống nghiêng xuống, một giọt chất lỏng màu đỏ thẩm theo vách ly trong suốt nhẹ nhàng chảy xuống, khi đến mép ly, cổ tay Từ Phong đột nhiên vừa chuyển, giọt chất lỏng kia lại lưu trở về giữa ly.

Nguyên bản có hết thảy lòng tin trong tâm, đem đối phương đùa bỡn rồi tiêu sái vỗ tay —— chính là, sau khi gặp được Văn Bân, lại rối loạn hết.

Hạ Phong trầm mặc một lát, lúc này mới mỉm cười: “Xem ra cậu là nghiêm túc.”

Từ Phong tao nhã dựa về trên ghế sa lon, giương mắt nhìn Hạ Phong, “Như thế nào, có ý kiến?”

Hạ Phong cười khẽ lắc đầu: “Cậu thích gặm vỏ quả hạch đào là chuyện của cậu, tôi không có ý kiến gì, đây thân là thằng bạn tốt, tôi có thể cho cậu một ít sáng kiến.”

“Ví dụ như?”

“Cứng đối cứng kết quả là răng nanh cậu rơi rụng, sao không chơi chút thủ đoạn, làm cho chính cậu ta vỡ ra.”

“Như thế, mới đầu muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh thu phục cậu ta, đáng tiếc, Văn Bân mèo hoang này cũng không dễ dàng phục tùng, cậu ta còn nói cậu ta phải thề sống chết theo tôi chống cự đấy.” Nhớ tới vẻ mặt phẫn nộ của tên ấy, ánh mắt cũng tức đến đỏ lên, ánh mắt Từ Phong không khỏi nhu hòa xuống.

Hạ Phong cười nói: “Văn Bân cái loại người này dễ đối phó lắm, cậu đối cậu ta phá hư một chút, cậu ta đương nhiên sẽ hoàn trả gấp mười, bất quá, cậu nếu đối cậu ta tốt một chút thôi, cậu ta khẳng định sẽ vô cùng cảm kích, đối với cậu tốt mười điểm.”

“Đúng vậy, tính cách cậu ta đúng là như vậy.” Từ Phong thản nhiên nói: “Đối tính tình cậu ta, tôi đã sớm rõ như lòng bàn tay, cho nên tôi hiện tại cũng lấy lùi mà tiến.”

“Hử?”

“Tôi với cậu ta xin lỗi.”

Hạ Phong uống tí rượu mạnh trong miệng, thiếu chút nữa bị sặc rồi……

Thật lâu lúc sau, mới co rút khóe miệng: “Cậu cư nhiên chịu xin lỗi, Từ Phong, tôi có chút khó có thể tưởng tượng nổi.” Dừng một chút, lại bất đắc dĩ cười: “Mới trước đây làm chuyện xấu bị ba cậu quơ được, đặt ở trên ghế oánh đít, bảo cậu nhận lỗi cậu cũng không……”

“Không nhớ rõ.” Từ Phong nghiêm trang cắt ngang y, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, “Tôi nghe.”

Hạ Phong cho hắn một cái ánh mắt lạnh lùng: “Quán bar ầm ĩ thế này cũng nghe được tiếng điện thoại, kỳ thật cậu đặt độ rung, tay vẫn nắm nơi túi quần chứ gì?”

Từ Phong cười mà không đáp, cho Hạ Phong dấu im lặng, sau đó đón điện thoại.

Hạ Phong mặt dày sáp qua nghe.

“Văn Bân a……” Từ Phong nhẹ nhếch cong khóe miệng, tận lực phóng lạnh thanh âm: “Cậu gọi điện thoại tới làm cái gì? Ai, tôi hiện tại đang chơi ở Crazy đây, đêm nay thu hoạch không tồi, gặp được vài người vừa lòng.”

Thanh âm Văn Bân bên kia dường như có chút mất tự nhiên, lớn tiếng kêu lên: “A? Vài người a? !…… Anh…… Mấy anh sẽ không muốn chơi NP chứ? !”

Từ Phong vẻ mặt hắc tuyến, Hạ Phong ở bên cạnh run rẩy khóe miệng……

Thật lâu lúc sau, Từ Phong mới nghiêm trang nói: “Kia thật sẽ không, tôi không có thứ ham mê biến thái này.” Dứt lời lại đổi ngữ khí ôn nhu chút , hỏi: “Tôi đêm nay không về, cậu ăn cơm xong chưa?”

“Ăn rồi, Kentucky hùi trưa đóng gói về tui toàn bộ giải quyết hết, thịt gà cuốn mới ra đó ăn siêu ngon. Tui còn nhai một gói mì.”

Cư nhiên vô tâm vô phế ăn ngon lành! Quả thật là một chút cũng không để ý sao?

Từ Phong sắc mặt chìm ngỉm: “Vậy cậu gọi điện thoại tìm tôi làm cái gì?”

“Vừa rồi chị Hứa Diêu điện báo nói, bảo ngày mai kêu anh qua thư viện một chuyến……”

“Đã biết.” Từ Phong mặt lãnh nghiêm cắt ngang.

“Ừ, hắc hắc, tui treo đây, mấy anh chơi vui vẻ.”

“Ờ.”

“Đúng…… Đúng rồi.” Văn Bân ấp a ấp úng nói: “Lúc làm chú ý an toàn nha, cái loại địa phương này, nhiễm bệnh sẽ không tốt.”

Tuy rằng cậu đang quan tâm, bất quá sự quan tâm này sai hướng rồi, khiến cho Từ Phong phi thường tức giận.

Hạ Phong ở bên cạnh đã sớm cười run rẩy, Từ Phong mặt nghiêm đen ném câu: “Đã biết.” Sau đó nắm điện thoại.

Hạ Phong vui sướng khi người gặp họa nói: “Còn tưởng rằng cậu ta ghen gọi điện thoại phá hư cậu, kết quả…… Sớm biết rằng cái tên ngu xuẩn đó không có khả năng ghen cho cậu mà.”

Từ Phong khẽ hừ nhẹ một tiếng.

“Đúng rồi, cậu từng thổ lộ với cậu ta chưa?”

Từ Phong lạnh lùng nói: “Lúc cậu ta mắng đồng tính luyến ái ghê tởm còn chạy tới thổ lộ, cậu nghĩ tôi thằng ngốc sao?”

“Kia cũng là, cậu tên sĩ diện này.”

“Hậu quả thổ lộ có hai loại…… Một là bị cậu ta đấm một đấm, sau đó mắng: ‘ đồng tính luyến ái cút ngay, thực ghê tởm! ’ hai là cậu ta trở mình xem thường, mắng ‘ anh thích lão tử, liên quan gì tui! ’.” Học ngữ khí Văn Bân dứt lời, Từ Phong nhún nhún vai: “Tôi cũng không muốn nhàm chán đi tự ngược.”

Hạ Phong cũng nở nụ cười, “Xem ra sự hiểu biết của cậu đối cậu ta quả thật vô cùng ‘ sâu sắc ’ nha.”

“Tôi muốn làm cho cậu ta chậm rãi thích tôi, tuy rằng cậu ta bây giờ còn có điểm chán ghét tôi, bảo tôi cặn bã, bất quá tôi tin tưởng, cậu ta đối tôi không có khả năng hoàn toàn không cảm giác.”

“Hử? Sự tự tin của cậu từ đâu mà đến.”

Từ Phong thực túm nhếch lên khóe miệng, kéo nụ cười mỉm.

Bởi vì……

Có loại cảm giác mơ hồ, cậu đối với mình cũng không phải hoàn toàn chán ghét, vẫn là có một chút hảo cảm.

Lần đó ở trong hành lang, thời điểm mình ôn nhu hôn cậu, cậu nhắm mắt lại, toàn thân đều nhẹ run rẩy, nhưng không có cự tuyệt rõ ràng.

Giống như là sợ hãi hoặc là khẩn trương, hai đấm nắm thật chặc tại bên người, kỳ thật cậu đối nụ hôn ấy, là có cảm giác nhỉ.

Mới đầu cường ngạnh hôn cậu, bị cậu cắn đứt đầu lưỡi, nhưng đổi thành phương thức ôn nhu này, cậu liền giống mèo nhỏ thuận theo hơi hơi phát run, làm động lòng người.

Văn Bân lại trầm mê với nụ hôn mình mà không tự biết chút nào, hôn xong rồi, thời điểm kịp phản ứng, mới nhảy dựng lên hung tợn mắng chửi người —— che dấu lấy sự sợ hãi và khẩn trương của cậu.

Cái này kêu là thẹn quá thành giận a.

Nghĩ đến đây, Từ Phong không khỏi có chút đắc ý.

“Sự tự tin của tôi chính là……”

“Hả?”

“Không có gì.”

Thuận tiện trêu cợt Hạ Phong kỳ thật cũng là sự kiện vô cùng khoái trá, bị y xem kịch vui nhiều năm như vậy, chờ y về sau gặp được người mình thích, chính mình cũng có thể cân nhắc —— châm ngòi thổi gió qua một tý. (châm ngòi thổi gió = châm dầu vào lửa)