Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 14: Trò chơi điên cuồng

Túy Thanh Phong kéo Hạ Phong vào một phòng đặt tên “Nhà Xác Hạ Túy”, thản nhiên nói: “Cậu đọc bản thảo tôi viết sướng lắm ha.”

Hạ Phong cười khẽ, nói: “Lâu rồi không gặp, bỗng dưng nhớ cậu quá.”

Túy Thanh Phong không nói gì, Hạ Phong lại mỉm cười bổ sung: “Tôi muốn về nước, đến bên cạnh cậu.”

Túy Thanh Phong thoáng im lặng, sau đó mới thở hắt ra, lạnh lùng nói: “Cậu tìm lộn đối tượng động dục rồi hả?”

Hạ Phong im lặng hồi lâu, mới nói nhỏ nhẹ: “Tôi rất phiền ba hội nghị toàn thể kiểu này, thấy bên cạnh cả đống người onl là đã tê hết da đầu, ban nãy đọc trực tiếp lời thoại cậu viết trước kia để phát tiết, cậu có biết, gần đây tôi lo nghĩ chuyện công việc, chẳng có thời gian chuẩn bị.”

Giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ con nít, Túy Thanh Phong chau mày, thản nhiên nói: “Không sao, cậu bận của cậu, chuyện của công hội tôi sẽ giúp đỡ, dạo gần đây tôi đang rảnh rỗi ở không.”

Bên kia lại im lặng thật lâu, “Tuần sau tôi về nước, muốn dọn tới ở nhà cậu hai hôm.”

“Tôi không thích ở chung, tôi giúp cậu tìm chỗ ở.”

“Cự tuyệt thẳng quá đi……” Hạ Phong dường như thở dài thương cảm, “Cậu không nghĩ tới khả năng tôi sẽ thích cậu sao? Chúng ta quen biết bao lâu nay.”

Túy Thanh Phong thản nhiên nói: “Cho dù trên trái đất chỉ còn mình tôi, cậu cũng sẽ không nảy sinh tình cảm ngoài bạn bè với tôi.”

“Cậu chắc chắn?”

“Đúng.”

“Tôi vẫn luôn muốn nói cho cậu biết, kỳ thật —— tôi rất thích cậu, đồ ngốc.”

Hạ Phong nói xong nhảy thẳng qua phòng bên cạnh, đeo tai nghe nhàn nhã nghe ca nhạc.

Túy Thanh Phong vốn ở trong phòng cừng đờ, ho khan một tiếng, quay đầu, bấy giờ mới phát hiện trong phòng của hai người có thêm một người dự thính, sau tên người nọ có dấu đỏ tươi —— viên quản lý kênh, phó hội trưởng của Tiên Giới công hội, Hỏa Diễm.

Vì quyền hạn của cậu ta cao hơn hai người, nên tuy “Nhà Xác” của cả hai có đặt mật khẩu, cậu ta cũng có thể tự do ra vào.

Không biết vào từ lúc nào, cũng không biết cậu ta nghe được bao nhiêu?

Túy Thanh Phong thản nhiên: “Chào Hỏa Diễm, tìm tôi có việc?”

Người đàn ông nói bằng chất giọng dịu dàng đến mức sởn gai ốc: “Thực tủi thân cậu ta, vì giận tôi mà có thể nói nên những lời ấy, haiz, Từ Phong, cậu nói xem tại sao anh ta rắc rối vậy.”

Túy Thanh Phong khụ một tiếng: “Ở trên mạng đừng nên tên tôi, mạng và ngoài đời khác biệt, tôi không quen.”

“Được rồi, tôi tới là muốn nói với cậu một tiếng, phương án quản lý đã đặt ra rồi, hôm nào có thời gian, ba người chúng ta cùng nhau thảo luận, ngoài ra ——”

Dừng một chút, thay đổi giọng nói lạnh lùng : “Ngày trước trong game Hạ Phong là chồng của tôi, chuyện này cậu nên biết.”

Phải rồi, chẳng phải tới ra oai phủ đầu sao?

Túy Thanh Phong trầm mặc một lát, bất đắc dĩ nói: “Sau khi việc cậu là nhân yêu bị lộ cậu ta đã không thừa nhận cậu, cậu nói với tôi điều này có ích chi.”

“Hết cách rồi, anh ta vừa thấy tôi, không phải giết thì trốn.” Hỏa Diễm giọng điệu bất đắc dĩ, “Quan hệ chung công hội mà làm ầm ĩ, quả thật hổ thẹn, tôi muốn tiêu tan hiềm khích khi trước với anh ta, trở về làm bạn bè, cậu giúp tôi khuyên anh ta.”

Túy Thanh Phong thấy cậu ta nhảy vào phòng Hạ Phong muốn nói gì đó, Hạ Phong lại lập tức nhảy ra như bị điện giật.

Hỏa Diễm cảm thấy không có ý nghĩa, nay mới ra ngoài.

Trong phòng còn lại hai người.

“Việc bị biến thái quấy rầy rõ thảm.” Hạ Phong đột nhiên nói.

Túy Thanh Phong trả lời: “Cậu có phúc thật, vị tiền nhiệm kia rất “si tình” với cậu đấy thôi.”

“Cậu ta chơi cùng lúc mấy game, có ít nhất mười ông chồng bà vợ, có lúc giả đáng yêu, có lúc giả thâm trầm, có lúc lại giả đê tiện gây chuyện khắp nơi, một chốc nam một chốc nữ, ngoại trừ ID Hỏa Diễm của Tiên Giới, acc nhỏ cậu ta có vô số. Câu nói nổi tiếng nhất của cậu ta là: Giết chóc trong game là trò đùa, tình cảm trong game là đồ bỏ. Tôi ghét kiểu người phóng đãng này.”

Túy Thanh Phong nở nụ cười: “Không tồi, cậu ta phóng, cũng phóng đến rất thoáng a.”

“Nghĩ lại thứ người này gọi tôi là chồng hơn nửa năm, tôi đã thấy bụng cồn cào muốn ói.”

“Tôi cảm thấy cậu ta rất lợi hại.”

“Hả?”

“Cư nhiên có thể gọi người như cậu tiếng chồng hơn nửa năm —— mà chịu đựng không ói.”

Hạ Phong trái lại không giận, mà mỉm cười: “Cậu chung sống lâu với Hào Hoa Phong Nhã, có phải đã hình thành “thói quen tốt” trong lời nói?”

“Thế à? Không phát hiện.”

“Quên đi, làm bạn tốt tôi khuyên cậu một câu, quả bom như Hào Hoa Phong Nhã nên ít chạm vào.”

“Không quan hệ, tôi thích thám hiểm.”

“Vậy cậu đi chạm đi, bị nổ tôi sẽ giúp cậu nhặt xác, còn nữa, ban nãy tôi có nói gì với cậu nhỉ?”

“Hử? Cậu nói gì? Mạng hơi lag, tôi không nghe thấy.”

“Thế tốt rồi. Bai.”

Tin tức Hạ Phong dẫn Thanh Phong Các sang chơi Thiên long, mau chóng lan truyền ra toàn server, có người vui có người sầu, vui mừng nhất, đương nhiên là Hào Hoa Phong Nhã.

Bởi vì thằng cha Hạ Phong thường vây chặn đường mình ở dã ngoại, dùng động tác tao nhã, một kiếm xuyên tim, còn có thể cực kì lịch sự, mang theo giọng điệu bất đắc dĩ: “Tôi nghe nói dạo này Diêm Vương rất nhớ cậu, để tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy.”

Hay là nói “Tôi hết cách rồi, con người tôi rất giữ chữ tín, nếu từng nói phải đuổi giết cậu, nhìn thấy cậu tôi đành phải thực hiện lời hứa.”

Càng đáng giận hơn là: “Ủa? Một kiếm đã chết?”

Văn Bân đối máy tính quơ quơ quyền, đi rồi, đi quá tốt!

Văn Bân nghĩ thầm, nếu Tiên Giới là một đại công hội, nhất định hành động thống nhất, Hạ Phong đi rồi, nghĩa là tên khốn Túy Thanh Phong cũng không ở lại làm hại sinh linh.

Trong lòng mặc niệm, toàn bộ thành viên Tiên Giới cút hết đi! Bọn bây cút, thế giới game yên bình biết bao!

Ban tối nằm mộng, tiền đồ rực rỡ, tiếc thay —— hôm sau vừa onl đã nhận được tin nhắn của Túy Thanh Phong: “Cưng ơi, chúng ta nói chuyện.”

Lúc này Văn Bân không cảm thấy nguy hiểm, cứ tưởng anh ta tạm biệt mình, thầm nghĩ, cùng lắm thì bị giết cú chót, về sau được bình yên.

Mang theo vẻ mặt bi tráng đến địa điểm ước hẹn, trông thấy Túy Thanh Phong ăn mặc như người giả chó đang đứng đấy, y bào dài được gió thổi phấp phới, kiếm ở đằng sau hình như vừa thêm một viên bảo thạch, tỏa ra ánh sáng xanhh nhàn nhạt lạ kỳ.

Văn Bân đi đến phía sau hắn, thiếu kiên nhẫn nói: “Tìm ông mày có chuyện gì?”

Túy Thanh Phong quay đầu lại, giọng nói nhàn nhã : “Nhớ cậu, tìm cậu tâm sự.”

“Bố đâu rãnh như mày, vợ bố đang gọi bố, không chơi với mày.”

Túy Thanh Phong im lặng.

Văn Bân xoay người muốn đi, đột nhiên thấy phía sau một đạo hào quang, Túy Thanh Phong cư nhiên cưỡng chế mở PK, phóng ra kỹ năng định thân!

Văn Bân đứng xem thường, bất đắc dĩ nói: “Nói đi, chuyện gì.”

“Lần trước bộ trang bị lần trước nói cho cậu cậu còn nhớ không, cậu không đến lấy, tôi vẫn giữ lại cho cậu, đến độ sắp mốc meo.”

Nghe sao anh ta rất oan ức?

Văn Bân ngẩn người, gãi đầu, nhớ lại chính xác một ít đoạn ngắn, ví dụ như “Tặng người y phục chính để tự tay cởi” “Một mình đến phòng tôi lấy đi”, da đầu không khỏi run lên, gõ nhanh một hàng chữ: “Mày đưa thứ gì tao chẳng dám đòi hỏi, phía ngoài lúc nhúc vi khuẩn.”

Túy Thanh Phong có vẻ đã sớm quen cách nói như đâm lốp xe, thản nhiên nói: “Tôi phải đi rồi, lưu lại cũng vô dụng, nếu cậu không cần tôi sẽ quăng cho hệ thống.”

Văn Bân thực không tiền đồ động tâm.

Bộ trang bị đó chắc tốt lắm, nếu mình thành phẩm có thể nâng hơn một ngàn kim tệ, nếu vứt cho hệ thống chỉ có thể bán vài kim tệ, phí phạm quá đi.

Tài nguyên có hạn sao có thể tiêu pha như thế……

“Trang bị gì á?”

Mặt dày hỏi.

Đừng nhầm đừng nhầm, dù sao hắn cũng sắp phắn, xem như phí tổn tinh thần trong thời gian qua.

Túy Thanh Phong đưa ra lời mời giao dịch, Văn Bân đồng ý, vừa thấy bộ trang bị hắn bỏ vào đã choáng váng.

Đó chẳng phải bộ sáo trang trân quý nhất toàn server sao? Giống như bộ “Long tường Cửu Thiên” của Long Hành Thiên Hạ, giá trị chính là vượt qua 1000 kim tệ.

Văn Bân nhấn xác định, sau đó mới kiêu ngạo hỏi: “Anh đưa tôi, đến lúc đó đừng nói tôi trộm đồ anh.”

“Sẽ không, lệnh truy sát cậu đã hủy bỏ, cậu không cần lo lắng, sau này chơi mạnh khỏe nhé.”

“Không cần nhọc mày lo nghĩ, tụi bây đi rồi, hiển nhiên bố sẽ chơi vui vẻ.” Đánh xuống mấy chữ này, lại cảm thấy mới vừa cầm trang bị của người ta thái độ nên mềm mỏng hơn, vì thế xóa đi, đổi thành “Cám ơn, tôi sẽ.”

Bên kia vẫn ôn hòa như trước: “Nói thật, tôi thấy lưu luyến cậu.”

“Chỗ nào.” Văn Bân khách khí.

“Toàn thân đều lưu luyến, đặc biệt cái miệng.”

Văn Bân phẫn nộ: “Không sao, thiên hạ bữa tiệc nào không tàn, tụ tốt tàn tốt, bái bai.” Muốn xoay người chuồn đi, thì thấy hắn gửi một tin.

“Thế nhưng, dù tôi đi rồi, linh hồn vẫn luôn bên cậu.”

Toàn thân nổi da gà, cùng lúc đó nhận được tin nhắn riêng của Phong Phiêu Phiêu.

“Ông xã, em đến đây, nhớ em không?”

Văn Bân đột nhiên cảm giác sởn tóc gáy, tại sao lại có cảm giác hai mặt gặp địch, thân hãm ổ sói?

Văn Bân mau chóng tới địa điểm ước hẹn, chỉ thấy Phong Phiêu Phiêu đang ngồi thiền, vừa thấy Văn Bân liền đứng lên, mỉm cười nghênh đón: “Anh đến rồi?”

“Ừm.”

“Mang em làm nhiệm vụ được không.”

“Được.”

Kỳ quái, sao người này bữa nay ngoan ngoãn vậy?

Văn Bân trong lòng nghi hoặc, không khỏi nhìn cô nhiều hơn, hình như đâu có gì khác, nhận mời tổ đội mới thấy —— nhanh như vậy đã cấp ba mươi ?!

Lúc kết hôn mới cấp mười mấy, trong một đêm cày hơn mười cấp, tốc độ thăng cấp này quá khủng rồi.

“Bà xã thăng cấp mau thiệt.” Nói lạnh lùng.

“Ừm, bạn em giúp em thăng.”

“Thế à? Anh cũng rất muốn làm quen bạn bà xã.”

“Được rồi, em giới thiệu các anh làm quen, anh ta tên Lão Nguyệt.”

“Lão Nguyệt? Hình như chưa nghe nói qua.”

“Tiên Giới công hội, anh này được lắm.”

Hào Hoa Phong Nhã giật bắn mình, tại sao lại là Tiên Giới ?

Tiên Giới có thể ra những loại cực phẩm Túy Thanh Phong cùng Hạ Phong, Văn Bân thật sự chẳng dám khen tặng cái công hội đó, huống hồ mình từng trợn mắt mắng lớn “Tiên Giới là Quỷ Giới, Tiên Giới đều biến thái”……

Co rút khóe miệng, trả lời: “Vậy khỏi quen biết.”

Vừa dứt lời, đã thấy đại hán khiêng đại đao đến bên cạnh.

Văn Bân cảm thấy thân thiết bởi cậu ta là đồng môn của mình, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên “Lão Nguyệt” , cảm giác thân thiết biến mắt tăm.

Có vẻ Phong Phiêu Phiêu và người nọ quan hệ rất tốt, đi đến bên cạnh cậu ta nói: “Giới thiệu nha, ông xã mình.”

“Phụt.”

Lão Nguyệt trả lời ngắn gọn mà mạnh mẽ, khiến Văn Bân cảm thấy ngứa răng, trong lòng cân nhắc: Phụt gì mà phụt? Tao là ông xã nhỏ mày phụt cái rắm.

“Khụ, Hào Hoa Phong Nhã xin chào, mình là Lão Nguyệt, tới giúp nhóm cậu thăng cấp.”

Lại lén gửi tin mật cho Phong Phiêu Phiêu: “Em nói Túy lão đại, sao anh lại gả cho thằng này? Tuy em không hay onl, cũng nghe mấy chị em em bảo miệng cha này bậy lắm.”

Phong Phiêu Phiêu thản nhiên nói: “Anh nhàm chán tìm kích thích.”

“Ố ồ ~~ kích thích quá mạnh rồi đó.”

“Ha ha, game thôi.”

“Đúng rồi, lão đại đang chơi acc nhỏ sao?”

“Không, anh có hai máy tính, cùng mở.”

“Acc chính anh đâu?”

“Giờ không lên, anh đang ở IS bàn chuyện công thành chiến với Long Hành Thiên Hạ, em giúp dẫn acc nhỏ của anh đi thăng cấp trước, giờ hoàng kim biết chưa?”

“Dạ.”

“Cám ơn tiểu Nguyệt.”

“Đừng khách sao, acc của em hồi trước cũng là anh kéo.”

Văn Bân mở bảng thông tin Lão Nguyệt, phát hiện cấp đối phương rất cao, thêm một thân trang bị hoa lệ, là biết chức nghiệp kết hợp thuộc tính tốt nhất!

Có điều chỗ kí tên viết: “Kỳ thật mình là một cô gái, khóc.”

Văn Bân không khỏi nở nụ cười, này hình tượng cơ bắp cuồn cuộn vách đại đao lại là một cô gái, quả thật khóc đủ.

Cộng thêm cái tên Lão Nguyệt thì càng……

“Hào Hoa Phong Nhã thêm mình vào đội ngũ đi, mình kéo mấy cậu đi luyện cấp.”

Văn Bân phục hồi tinh thần, tiếp nhận lời mời thêm vào đội ngũ của cậu ta . (chắc lúc này nhân vật trong game là nam nên tác giả để ngôi thứ ba giới tính nam)

“Chuyển cho mình làm đội trưởng.”

Văn Bân làm theo.

“Chọn đi theo đội ngũ nha.”

Văn Bân tiếp tục nghe theo.

“Tôi nói cậu sao cứ quay vòng vòng như con quay vậy, chẳng phải mồm miệng lanh lẹ lắm à, sao động tác chậm chậm vậy, đần độn?”

Phong Phiêu Phiêu lạnh lùng nói: “Em đang mắng ai?”

“í í ~ em đâu mắng ai, em chỉ cảm thấy trời hôm nay đẹp thế, đi thôi.”

Lão Nguyệt nháy mắt lên ngựa, dẫn đội ngũ luyện cấp nhanh chóng trong giờ hoàng kim.

Trong game có một địa phương tên là “Hạ Vương Cung”, tổng cộng mười tầng, mỗi một tầng phân bố quái vật cấp khác nhau, đổi mới phi thường cao, thực thích hợp tổ đội luyện cấp.

Hơn nữa nơi này cũng không đòi hỏi nghiêm ngặt với cấp yếu, những người cấp thấp chỉ cần có thể giữ được mạng, đi theo người cấp cao cọ kinh nghiệm, làm sâu gạo, rất thích.

Lão Nguyệt sắp cấp chín mươi, trực tiếp dẫn Phong Phiêu Phiêu và Văn Bân tới tầng ngầm thứ tám rồi.

Vừa khéo là, Long Hành Thiên Hạ và Tiểu Mễ Chúc cư nhiên đã ở đấy, Long Hành Thiên Hạ đang dùng kỹ năng quần sát đánh quái, bảo vệ Tiểu Mễ Chúc.

Trong nháy mắt, đội ngũ thêm được hai người.

Lão Nguyệt nói một câu trong kênh đội ngũ: “Hai vị đợi lâu.”

Văn Bân thế mới biết, những điều này là đã sớm lập kế hoạch trước, không khỏi kỳ quái, tại sao Phong Phiêu Phiêu quen biết nhiều người như vậy?

Hào Hoa Phong Nhã gửi cho một tin nhắn riêng Tiểu Mễ Chúc: “Hôm nay anh không phải đi làm sao? Sao còn rảnh chơi game.”

“Ờ, hôm nay ông chủ lên toà, tôi một mình không có việc gì. Tiểu Diễn vào acc ba nhóc, được dịp tôi chơi với nhóc.”

Văn Bân tiêu hóa những lời này cả buổi, rốt cuộc quơ được chữ mấu chốt: “Tiểu Diễn?”

“À, thằng bé rất đáng yêu, là con ông chủ bọn tôi.”

Văn Bân tiếp tục khiếp sợ: “Anh cũng đâu phải làm bảo mẫu, còn muốn giúp anh ta trông con?!”

“Nói chuyện với cậu bao giờ cũng khó nghe thế này, tôi cảm thấy đứa bé đó rất đáng yêu, chơi chung với nó một lát có sao đâu.”

“Đừng nói cho tôi anh đang ở nhà bọn họ……”

“Đúng vậy, Tiểu Diễn ở bên cạnh tôi.”

Văn Bân không biết mình nên hộc máu hay nên cười, đối màn hình ngây ngẩn nửa ngày, lúc này mới trở về câu: “Chu ca, sao tôi cứ cảm thấy anh không phải đi làm, mà đi làm mẹ kế cho người ta?”

“Ăn nói lung tung.”

“Đúng rồi, ông chủ các anh, lần trước lúc tôi gặp anh ta, cứ cảm thấy ánh mắt của anh ta kỳ quái, khi nhìn anh thì rất dịu dàng đó.”

“Ha ha.”

“Ha ha là có ý gì, phắc, anh đề phòng hơn được chứ!”

“Tôi biết rồi.”

“Biết gì?”

“Được rồi, cậu mau tới đây, đứng cản trở người ta đánh quái.”

Hào Hoa Phong Nhã đứng bên cạnh Tiểu Mễ Chúc, đột nhiên cảm thấy thái độ nhập nhằng của anh khiến mình chẳng thể hiểu nổi, đành phải gãi đầu không thèm nghĩ nữa.

“Ông xã, anh cẩn thận, đừng chạy loạn.” Phong Phiêu Phiêu nói.

“Được.”

“Chúng mình trò chuyện là được rồi, đánh quái cứ giao cho Long Hành Thiên Hạ và Lão Nguyệt đi.”

“Trò chuyện cái gì?”

“Ví dụ như cuộc sống đại học a, anh tốt nghiệp ở đâu?”

“Rất không may, tôi tốt nghiệp ở đại học A.”

“Thật không? Chúng ta thật có duyên, em cũng tốt nghiệp đại học A.”

“Anh biết, từng xem tư liệu em.”

Hai người buôn dưa chẳng ngó ngàng ai, trực tiếp xem Tiểu Mễ Chúc thành không khí.

Đương nhiên, lúc này Chu Châu đang cùng Tiểu Long Diễn nghiên cứu vấn đề đánh quái, Long Diễn hình như rất vui khi chú Chu đến chơi với mình, ngồi ở trên ghế quơ hai tay, “chú Chu, chú xem kiếm ba con đẹp không này? Lúc trước làm thanh kiếm này tốt không ít công phu đâu đó!”

“Ừ, nhìn rất đẹp.” Chu Châu không rõ kiến thức trang bị trong game, chỉ cảm thấy thanh kiếm kia tỏa ánh hòa quang nhìn đẹp hơn bình thường.

“Đúng rồi, ba con cho chú làm cái pháp trượng, chờ chú đạt cấp thì tặng chú, ha ha.”

“Hả?” Chu Châu dừng một lát, “Vậy ba con còn nói gì?”

“Ba con còn nói, muốn quấn chú đến chóng mặt rồi mới xuống tay.”

Chu Châu sờ mũi, mỉm cười: “Hình như, có chút đạo lý.”

“Ê! Tên ngốc Hào Hoa Phong Nhã bị quái vây công, mau cứu người!”

Trẻ nhỏ hăng hái, chơi game đều rống to hoa chân múa tay vui sướng, Chu Châu vuốt nhẹ tóc tiểu Long Diễn, đứng dậy, đi ra thư phòng, gọi một cú điện toại.

Bên kia truyền đến giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng rất dịu dàng: “Chu Châu, sao vậy?”

“Tôi đang ở nhà anh chơi game với tiểu Diễn này.”

“A……” Đối phương dường như hơi kinh ngạc, hỏi: “Nó bướng lắm, không có phiền cậu chứ?”

“Không đâu, nhưng thật ra tôi chưa qua anh đồng ý đã đến nhà anh, anh phải để ý mới đúng.”

“Cậu quá khách sáo rồi.”

“Khi nào anh về?”

“Năm giờ tối.”

“Tôi làm cơm cho anh trước, anh đừng quá vất vả.” Chu Châu nhẹ cười cười, “Bái bai.”

Long Hành Thiên bên kia lại sửng sốt thật lâu, rồi mới thở hắt ra.

Là phúc không thì họa, là họa tránh không khỏi, không biết Chu Châu đột nhiên thay đổi thái độ với mình, trong hồ lô bán dược gì đây?