Tiết Nhượng trực tiếp đi qua, cậu kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn người bên cạnh, Trương Lam nằm ở trên bàn, cầm bút làm bài tập, cậu cầm viên phấn ra, lại vẽ đường phân cách.

Trương Lam vốn đang hứng thú làm bài, phát hiện bên người có động tĩnh, nhìn cậu, rồi lại nhìn vạch.

"Ngây thơ." Nói xong cô tiếp tục làm.

Tiết Nhượng tựa lưng vào ghế ngồi, tay đặt lên bàn, thần sắc lười biếng, như người không xương.

Lãnh đạm nói: "Đừng vượt qua."

Trương Lam nghiêng đầu, hướng cậu le lưỡi: "Ha ha!"

Cậu nhấc mí mắt, nhìn cô, đúng lúc cô vừa thu đầu lưỡi về, ngược lại thật là phấn nộn.

Tiết này là giờ học vật lý.

Thầy Tề Hoành ôm sách vở tới, nhưng không lập tức giảng bài.

Ông nhìn về phía Trương Lam, chỉ thấy cô vùi đầu đang viết gì đó, Tề Hoành dùng đầu ngón chân cũng đoán được, khẳng định đang làm bài tập Tiếng Anh, ông rất là đau đầu, gọi: "Trương Lam"

Trương Lam theo phản xạ chuẩn bị ném bút đi, đem quyển bài tập nhét xuống ngăn bàn, sau đó đứng lên: "Thầy khỏe."

Tề Hoành chống bàn, nói: "Em xuống phía sau đứng đi, đứng thật tốt."

Trong lớp lại cười lên.

" Nga." Trương Lam cầm sách vở, đứng ở phía sau.

Những bạn học kia cười nghiêng đầu nhìn cô, nói thật, thường ngày giờ học của bọn họ rất buồn chán, nhưng từ khi Trương Lam tới, ngược lại lớp học có thêm một ít sức sống, nhất là những người đang cố gắng lên hạng, buông lỏng, dù sao cũng có Trương Lam đội sổ rồi.

Trương Lam lười biếng đá chân.

Tiết Nhượng đeo tai nghe nhìn cô.

Trương Lam hướng cậu: "Nhìn cái gì." Thần ngữ*.

*Ngôn ngữ bằng miệng, như một giọng mỉa mai.

Miệng cậu giật giật, nói với cô.

"Đồ ngốc!"

Trương Lam đọc hiểu, hướng cậu mắng.

Cậu cười, quay người lại.

Tề Hoành thấy những bạn học khác còn nhìn Trương Lam, vỗ bàn một cái, nói: "Mọi người yên lặng."

Những bạn học kia quay người lại, nhìn Tề Hoành, ông ho khan, nhìn bọn họ, hỏi: "Mặt sau bảng chính ghi bốn chữ gì?"

Có bạn học nghiêng đầu, lớn tiếng nói: "Bạn bè hòa thuận, yêu mến nhau."

"Đúng, bạn bè hòa thuận, tôi hy vọng các em cũng như thế, bạn học trong một lớp, cũng chỉ ngắn ngủi một năm, thời gian trôi qua rất nhanh, có thể ở chung một chỗ chính là duyên phận, cao nhị sau này sẽ phân ban, cao tam thi vào đại học, đến lúc đó chia tay có khi là chính là cả đời, bất kể thành tích tốt hay kém, đều cùng nhau học, cũng không ai so với người khác giỏi hơn, không ai so với người khác kém hơn, hy vọng các em có thể quý trọng thật tốt cuộc sống bây giờ, quý trọng tình cảm của các em."

Đột nhiên, Tề Hoành nói lời này.

Có ý ám chỉ, không ít bạn học nhìn Chung Miêu Miêu cùng Tề Thư, Chung Miêu Miêu đỏ mặt, lời nhắc nhở này của Tề Hoành rất rõ ràng.

Cô ta cúi thấp đầu xuống.

Dù sao ngày hôm qua cũng do cô ta gây gổ, khơi mào trước.

"Tốt lắm, lên lớp, ngoài ra, trước ngày quốc khánh nhà trường muốn tiến hành một lần thi khảo sát, các em cũng chuẩn bị một chút."

" A???" Trong lớp mọi người bắt đầu kêu rên.

Tề Hoành nhìn bọn họ, nói: "Chúng ta tiếp tục nội dung lần trước, đề ở trang thứ ba, nhìn một chút."

Trong phòng học, tiếng lật sách đồng thời vang lên.

Trương Lam cũng mở ra, đáng tiếc những công thức kia đối với cô mà nói, chúng biết cô, nhưng cô lại không biết chúng, mặt đầy mờ mịt, chính là đứng ở phía sau quả thật có tinh thần một chút.

Phan Vĩ không làm liền nghiêng đầu nhìn cô, cổ vũ cô.

Trương Lam bị cậu ta chọc cười, không nhịn được cúi đầu xuống, bả vai run run.

Tiết Nhượng ngẩng đầu nhìn cô cùng Phan Vĩ, Trương Lam lại hướng cậu le lưỡi.

Cậu cúi đầu cầm phấn viết, lại vẽ đường phân cách đậm hơn.

Tề Hoành thả phấn viết xuống, đột nhiên hô: " Trương Lam, đi lên giải bài này."

"A?" Trương Lam mờ mịt nhìn trên bục giảng.

" A cái gì? Đi lên, làm được bài này liền cho em về chỗ ngồi."

Yên lặng.

Tề Hoành: "Đi lên đi."

" Thầy, hay là em vẫn đứng ở đây đi, thật sự rất tốt."

"Ha ha ha ——"

Trong lớp lại vang lên tiếng cười.

Chung Miêu Miêu không nhịn được châm chọc: "Thầy, cậu ta căn bản không biết làm!"

Tề Hoành lấy lại tinh thần: "..." Điều này ông biết nói gì cho phải, ông có lòng để cô về chỗ, cô lại không có bãn lĩnh kia, ông nói: "Vậy thì bạn học khác lên làm, sau này, lúc tan học liền dạy Trương Lam một chút."

Các bạn học liền cúi đầu xuống, tranh thủ né tránh tầm mắt của Tề Hoành, trước kia bọn họ từng cố gắng học tập, hôm nay cũng giả bộ câm điếc.

Điều này ở trong mắt Tề Hoành, những học sinh này có chút đáng giận, không hề yêu mến bạn học.

Ông híp mắt, tầm mắt rơi vào người Tiết Nhượng đang lười biếng ngồi ở chỗ cuối cùng của hàng thứ tư: "Vậy thì Tiết Nhượng lên đây đi."

Tiết Nhượng tháo tai nghe, chống đỡ đầu: "Thầy, em sẽ không làm."

Tề Hoành: "Thật sẽ không?"

Tiết Nhượng: "Sẽ không."

"Là sẽ vẫn không muốn Trương Lam trở lại chỗ ngồi."

"Cậu ấy nói muốn đứng, vậy thì hãy để cho cậu ấy đứng." Khóe mắt Tiết Nhượng liếc Trương Lam một cái, câu môi cười.

" Tiết Nhượng!" Quyển sách trong tay Trương Lam ném tới.

Quyển sách mỏng rơi vào ngực Tiết Nhượng, bạn học trong lớp cười lên.

Tiết Nhượng đem quyển sách cầm lên, bỏ lên bàn đứng dậy, đi lên bục giảng, cầm phấn viết, còn chưa viết, cậu nghiêng đầu nhìn Trương Lam.

Nhẹ nhàng nhàn nhạt nói: "Được thôi!"

Trương Lam hướng cậu le đầu lưỡi, cậu câu môi cười, viết xuống, ở trên bảng ghi câu trả lời.

Sau đó, cậu ném phấn viết, nhìn về phía Tề Hoành: "Thầy cậu ấy có thể ngồi xuống chưa?"

Tề Hoành gật đầu một cái, cười nói: "Có thể có thể!"

Tiết Nhượng đi xuống, hướng Trương Lam nhướng mày.

Trương Lam đỏ mặt, nhìn cuốn sách của cậu nói:" Cám ơn nha, tiểu ca ca!"

" Không cần khách khí, tiểu tỷ tỷ."

Hai người tâng bốc lẫn nhau.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu ca ca sẽ có lúc cậu động tâm a.

Tiết Nhượng: Vậy còn không mau viết???

Cải trắng: Xem ra tiểu ca ca rất gấp nha.