"Đây là cái gì?" Trì Bình nhíu mày nhìn bình giữ ấm Trương Lam đưa cho bà, Trương Lam nhỏ giọng nói: "Là mẹ của Tiết Nhượng đưa cho mẹ ăn."

Trì Bình sắc mặt trầm trầm, bà nhận lấy, kéo Trương Lam qua nói: "Được rồi, chờ một chút nữa mẹ ăn, chúng ta về trước đã."

"Dạ." Trương Lam khéo léo đáp lời, Trì Bình nhìn về phía Tiết Nhượng nói: "Cậu trước lên lầu đi, không cần tiễn."

Tiết Nhượng nói: "Cháu ở đây nhìn hai người đi, cháu lại đi lên."

"Được." Trì Bình cũng không nhiều lời, bà nhìn con gái, ít nhất sau khi hôn mặt tràn đẩy gió xuân, bà cũng biết, khúc mắc này đã qua.

Một khi đã như vậy, bà cũng thở phào một cái, ai cũng không nguyện ý thừa nhận con gái mình có bệnh tâm lý, bà đem Trương Lam nhét vào trong xe, lại nhìn Tiết Nhượng, lúc này mới vào trong xe.

Trương Lam ngồi ở vị trí kế bên lái xe, vẫy tay với Tiết Nhượng, khóe môi Tiết Nhượng mỉm cười, lười biếng nhìn cô.

Trì Bình thấy con gái như vậy, chỉ cảm thấy không có tiền đồ, bà quay xe, lái ra tiểu khu, lên đại lộ, cho đến khi không thấy bóng người, Trương Lam mới quay đầu, trong lòng cô cũng thoải mái, cô nâng bình giữ ấm, khóe môi mang ý cười, trong đầu tưởng tượng đến tương lai....

Trì Bình đeo kính râm nhìn Trương Lam một cái, nhẹ hừ hừ nói: "Vui vẻ như vậy?"

Trương Lam ngẩng đầu: "Rất vui vẻ, mẹ, con đã vượt qua, mẹ có thấy con rất dũng cảm không?"

"Đúng vậy, con gái bảo bối của mẹ thật dũng cảm." Trì Bình vươn tay, ôn nhu xoa xoa tóc Trương Lam, "Về sau, phải cùng Tiết Nhượng sống chung thật tốt."

Bà cũng không hỏi vượt qua như thế nào, có thể vượt qua chính là chuyện tốt, con người có khi tự mua dây bược mình, tự vây khốn bản thân, bà tin tưởng Trương Lam, tương lai sẽ càng kiên cường hơn.

Trương gia là chỗ dựa vững chắc nhất của cô.

Trở về nhà, Trì Bình đặt bình giữ ấm kia ở trong phòng bếp, không quan tâm, buổi tối Trương Trọng Cảnh trở về, vừa vào cửa liền muốn gặp Trương Lam, Trương Lam từ trên lầu đi xuống, ôm Trương Trọng Cảnh, Trương Trọng Cảnh vuốt ve tóc cô: "Như thế nào? Hôm nay thuận lợi không?"

Trương Lam ngước đầu: "Thuận lợi ạ."

"Con gái giỏi, con gái của ba rất giỏi mà." Trương Trọng Cảnh theo tóc của cô, vui mừng nói, không có gì so với con gái tiến bộ trưởng thành dũng cảm càng vui vẻ hơn.

Cách đến năm mới còn một đoạn thời gian, Trương Trọng Cảnh đem công việc xử lý xong, mang theo con gái cùng vợ, đi tới thành phố bên cạnh ngâm suối nước nóng.

Ba người, chơi đùa rất vui vẻ, rất nhanh ngày hai bảy trở về Phí thành, tốc độ lái khá nhanh, sau khi đi một đoạn đường, Trương Trọng Cảnh cảm giác không đúng, ông phát hiện phía sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo bọn họ.

Sắc mặt Trương Trọng Cảnh trầm xuống, nhấn chân ga, Hummer của ông, bay nhanh vào đại lộ, Audi màu đen ở phía sau còn đi theo, Trương Lam cũng phát hiện, cô quay đầu nhìn....

Hỏi Trương Trọng Cảnh: "Ba, đây là xe gì? Tại sao lại đi theo chúng ta?"

" Không biết." Trương Trọng Cảnh nhíu chân mày, ông thử lái đến hẻm nhỏ, đối phương cũng đuổi theo.....

Trì Bình dùng điện thoại di động chụp biển số xe của đối phương, gọi điện thoại để cho người đi thăm dò, chưa tới năm phút, quay trở lại, biển của đối phương là □ □.

Vậy cũng có người đến phía bọn họ, nhưng không biết là ai, dù sao Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh ở bên ngoài công tác, khẳng định cũng có ít nhiều địch nhân.

Lúc này Tiết Nhượng gọi điện tới, hỏi Trương Lam đã tới nơi chưa.

Trong lòng Trương Lam bởi vì cha lái xe đến ngõ hẻm, có chút khẩn trương, giọng của cô sợ hãi nói: "Chúng em giống như bị theo dõi..."

" Theo dõi? Mấy người bây giờ đang ở đâu?"

"Ở...." Trương Lam nhìn về phía Trương Trọng Cảnh, Trương Trọng Cảnh vốn đang gọi điện thoại, đột nhiên suy nghĩ một chút, ông để điện thoại di động xuống, nói với Trương Lam: "Con nói với thằng bé, chúng ta ở đường Nguyên Đường."

Trương Lam đem lời nói lại cho Tiết Nhượng, Tiết Nhượng hỏi: "Là một chiếc xe sao?"

"Đúng vậy."

"Một chiếc xe đi theo mấy người?"

"Ừ."

" Để cho chú lái đến một nơi trống trải, đợi lát nữa bọn anh đến."

Cúp điện thoại, Trương Lam nhìn về phía Trương Trọng Cảnh, "Ba..."

Trương Trọng Cảnh cười vỗ vỗ Trương Lam: "Không sao, lần đầu tiên gặp phải đi? Ban đầu ba con mới cùng người ta làm ăn, còn gặp phải không ít người uy hiếp đe dọa, không sợ...."

"Vâng." Trương Lam an lòng một ít.

Trương Trọng Cảnh tận lực đi trên đại lộ, nơi trống trải, ông có thể bỏ rơi hắn, nhưng ông muốn biết đối phương là ai, dù sao trong xe còn có vợ và con gái.

Hơn nữa ông cũng rất nhiều năm không gặp phải loại chuyện này.

Lại tới, cũng cho Tiết Nhượng một cơ hội biểu hiện.

Đại khái lái được mười lăm phút, mắt thấy xe trên đường Nguyên Đường càng ngày càng ít.

Xe ở phía sau tốc độ nhanh hơn, như muốn đụng tới xe bọn họ, Trương Lam khẩn trương nắm chặt dây an toàn, mà ngay tại lúc Audi màu đen nhấn chân ga...

Lúc tới lái thật nhanh, đột nhiên từ giao lộ có bốn chiếc xe lái ra, trong đó có một chiếc hung hăng chặn ngang đầu xe Audi, Audi vội vàng hãm phanh, ý thức được không đúng, hắn muốn lái ra phía sau, đáng tiếc, trước sau trái phải đều bị chặn lại, Trương Trọng Cảnh ở phía trước cách đó không xa dừng lại.

Cửa xe Audi màu đen lập tức liền mở ra, trong xe một người lăn xuống, hắn muốn chạy.

Tiết Nhượng mở cửa xe xuống, lập tức liền đuổi theo, Tề Thích Phan Vĩ còn có một người con trai Trương Lam không biết, cũng chặn lại thật nhanh, người nọ mặc áo khoác màu đen, quần dài màu đen, còn đeo một chiếc kính đen, hắn đánh một quyền tới Tiết Nhượng....