Trương Lam thở hổn hển tựa vào trên vách tường, tay đẩy bả vai cậu, nghiêng đầu rầm rì nói: "Cậu vừa mới nhìn nữ sinh khác, tớ nhìn thấy, cậu còn nhìn vài lần."

Tiết Nhượng cúi đầu nhìn cô, tay ôm thắt lưng cô, áp cô lên trên vách tường, nhẹ giọng nói: "Nếu không phải cậu nhắc nhở, tôi cũng không biết có nhiều nữ sinh như vậy nhìn tôi đâu."

"A, cậu còn rất kiêu ngạo?" Trương Lam ngẩng đầu trừng cậu.

Mắt to trừng trừng, Tiết Nhượng ép tới cô càng chặt hơn, cậu khẽ cười nói: "Không dám không dám, ở trước mặt cậu tôi nào dám nhìn nữ sinh khác."

"Cậu đã nhìn rồi, còn nói không dám." Trương Lam mới vừa ở trên lầu thấy cậu nhìn trái nhìn phải với mấy nữ sinh kia, những nữ sinh kia người xấu hổ người nắm tóc, thẹn thùng cùng nhát gan, cô liền căm tức.

" Thật không dám." Tiết Nhượng chân tâm thật ý nói.

"Lấy ra một chút thành ý tới." Trương Lam dùng ngón tay chọc chọc bả vai cậu, Tiết Nhượng nghiêng đầu nhìn một cái, thấy ngón tay của cô mượt mà một chút một chút mà chọc, một chút cũng không đau, chính là dáng vẻ khả ái của cô, làm cho cậu nhìn hồi lâu, cậu vươn tay nâng cằm cô, cúi đầu liền ngăn chặn môi của cô.

Trương Lam kịp phản ứng, muốn giãy giụa, lại bị cậu nắm chặt, cằm đau xót, đầu lưỡi của cậu liền tiến vào, lưỡi Trương Lam không có nơi để tránh, bị cậu quấn quanh, đầu gối bủn rủn, lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một tia sáng tiến vào, Tiết Nhượng theo phản xạ muốn ôm Trương Lam vào trong ngực, nghiêng đầu nhìn.

"A? Xin lỗi xin lỗi!" Một bạn học nam thấy mặt Tiết Nhượng, sợ hết hồn, lập tức xin lỗi, một giọng nữ ở sau lưng hỏi: "Ai vậy?"

Tiếp theo nữ sinh đó tiến vào, nhìn vào đôi mắt Tiết Nhượng.

Người đến là Chu Di, Chu Di cơ hồ trong một giây liền cứng đờ, cô ta nhìn trong ngực Tiết Nhượng, giọng Tiết Nhượng rét lạnh: "Đi ra ngoài!"

Mặt Chu Di liền đen, cô ta nghiêm mặt nói: "Cậu làm sao..."

"Đi ra ngoài!" Tiết Nhượng giương cao thanh âm, Chu Di run run, theo phản xạ đóng cửa lại, phanh —— một tiếng, phòng truyền thống bỗng chốc lại chìm vào bóng tối.

Trương Lam đưa tay ôm eo Tiết Nhượng, ngẩng đầu hỏi: "Bọn họ thấy mặt tớ chưa?"

Tiết Nhượng cúi đầu, hôn trán cô: "Không có, đi thôi, vào lớp."

Vừa vặn tiếng chuông vang lên, Trương Lam gật đầu một cái, cầm khăn quàng cổ, quàng lên, tay bị Tiết Nhượng nắm, Tiết Nhượng mở cửa, ngoài cửa không người.

Trống không.

Tiết Nhượng mới kéo Trương Lam ra ngoài, Trương Lam núp ở bên trong khăn quàng ánh mắt lướt nhanh, không thấy người, cô mới thở phào, ngoan ngoãn để Tiết Nhượng dắt lên tầng.

Vào học được một hồi, hai người khom người từ cửa sau đi vào, ngồi vào trong chỗ ngồi, Phan Vĩ chống đầu, đạp xuống ghế Tiết Nhượng: "Sáng sớm, đi nơi nào vậy, ước hẹn đi ngắm sương sao?"

Tiết Nhượng nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, hừ cười, không đáp.

Trong lòng Phan Vĩ một trận gầm thét.

Con bà nó, ta cũng phải tìm bạn gái!

Cách Nguyên Đán càng ngày càng gần, Nguyên Đán nối tiếp là hai ngày cuối tuần, cho nên đoán chừng sẽ có ba ngày nghỉ, kỳ thi ở cuối tháng, Tiết Nhượng bắt đầu đốc thúc Trương Lam học tập, Trương Lam phát hiện thầy cô nói cái gì cô cũng không nghe hiểu, chỉ có Tiết Nhượng giảng cô mới nghe hiểu, vì vậy cô ôm cánh tay Tiết Nhượng, nói: "Cao nhị mà chia lớp không có cậu tớ biết làm sao đây?"

Tiết Nhượng liếc nhìn bài thi trên bàn của cô, thành tích môn ngữ văn này, Trương Lam rất khá, cậu lại nhìn bài thi số học của cô, thành tích mặc dù đạt tiêu chuẩn, nhưng thật sự là vẫn chưa đủ, cậu nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu có thể hay không ở sáu tháng cuối năm tăng thành tích số học lên?"

Trương Lam quay đầu nhìn bài thi trên bàn của cô, nghiêm mặt: "Làm sao có thể, cậu ngày hôm qua giảng đề này tớ hôm nay mới hiểu được."

Tiết Nhượng: "..."

Trương Lam vẻ mặt đau khổ, lại ôm chặt cánh tay cậu: "Tớ không muốn cùng cậu tách ra."

Tiết Nhượng nhìn ngón tay trắng nõn bám ở trên cánh tay cậu, cúi đầu nở nụ cười, cố ý nói: "Vậy không có biện pháp, tôi phải học lớp môn khoa học tự nhiên, cậu lại học không được mấy môn đó, xem ra cậu chỉ có thể học bên môn khoa học xã hội thôi."

Trương Lam ngẩng đầu, vẻ mặt đưa đám, miệng bẹp bẹp, rất ủy khuất, ánh mắt ngập nước, rưng rưng, ngực Tiết Nhượng hung hăng rung lên, tay lặng lẽ từ phía sau ghế mò mẫm tới, từ trong quần áo ôm thắt lưng cô, Trương Lam sợ hết hồn, cúi đầu nhìn một cái, Tiết Nhượng nâng cằm cô lên: "Nhìn cái gì chứ?"

"Tay cậu." Trương Lam bóp tay cậu, bạn học lui tới, ra ra vào vào, đây là đang ở phòng học mà.

"Tôi ôm thì sao?" Tiết Nhượng hỏi nhỏ.

"Cậu đừng đùa giỡn lưu manh..." Trương Lam không dám nói lớn tiếng, liền hừ hai tiếng, Tiết Nhượng xoay xoay bút, thờ ơ nói: "Cậu không cần phản ứng kịch liệt như vậy, mọi người sẽ không phát hiện."

Đầu ngón tay của cậu đưa vào trong quần áo cô, áo khoác ngăn trở tay cậu, nhưng tay cậu sờ eo cô, không có quần áo che, da thịt phần eo cô bị bàn tay cậu chạm vào, mặt cùng tai Trương Lam đều đỏ bừng, cô kéo tay cậu ra, hừ nói: "Không để ý tới cậu nữa."

Tiết Nhượng cười khẽ: "Làm sao không để ý tới tôi?"

Trương Lam thật sự không để ý cậu, cầm bút bắt đầu chữa bài thi, Tiết Nhượng chống đầu nhìn cô, Trương Lam biết cậu nhìn cô, chính là cố ý không nhìn cậu.