Chơi lắc xúc xắc một hồi, mọi người bắt đầu cướp mic hát, Trương Lam đi lên chọn một bài "Lại gần hơn một chút" bài hát này là nhạc phim của bộ nụ hôn tinh nghịch*.

* Mình tra trên baidu thì là vậy, còn ở Việt Nam thì tên là "Thơ ngây". Bộ phim dựa trên truyện tranh Itazura na Kiss của Toda Kaoru, kể về câu chuyện tình yêu ấm áp giữa Viên Tương Cầm đơn thuần đáng yêu cùng thiên tài mỹ thiếu niên Giang Trực Thụ. Phim được sản xuất bởi Comic Productions và đạo diễn bởi Cù Hựu Ninh.

Chu Tuệ rất thích bài hát này, làm cho Trương Lam cũng thích theo.

Trương Lam bình thường vui tươi, vừa mới hát, nghe không ra cái gì, nhưng nếu cô hạ thấp giọng, liền đặc biệt nũng nịu, nếu hơi chỉnh một chút, thì càng nũng nịu.

Cô hát cũng không có kỹ thuật gì, nhưng bài này cô hát một mình.

Toàn trường đều an tĩnh lại, mềm yếu, nhu nhu, mang theo giọng mũi: " Em âm thầm quan sát anh từ phía sau, mong chờ được nhìn thấy nụ cười thoáng qua của anh, có lẽ anh không hiểu được trái tim em, nhưng em đang cố gắng khiến anh cảm động..."

Tiết Nhượng nghịch ngịch ngón tay ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn cô.

Phan Vĩ cúi đầu nói: "Tiểu tỷ tỷ hát rất hay nha."

Tiết Nhượng liếc cậu ta một cái.

Phan Vĩ ngậm miệng lại.

"Anh có thể đến gần em hơn một chút không? Anh có thể dũng cảm hơn một chút không? Cho dù tình yêu của em mãi đơn phương, em cũng sẽ cất giữ tình cảm ấy, cười thật tươi và nói câu tạm biệt anh." Âm cuối cùng rơi xuống, Trương Lam thở phào, cô lập tức đưa micro cho Chu Nghệ, Chu Nghệ cười nói: "Hát thật hay."

Trương Lam cười híp mắt quay đầu, nhìn về phía Tiết Nhượng.

Tiết Nhượng một tay chống đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, hai giây sau, cậu vươn tay, kéo cô qua, Trương Lam bị kéo bổ nhào vào trong ngực cậu, Tiết Nhượng nhéo mũi cô: "Âm thanh cậu hát cùng ngủ đặc biệt giống nhau."

Trương Lam đỏ mặt: "Cậu gọi lúc tớ ngủ làm gì."

Tiết Nhượng cúi đầu nhìn cô, nói: "Làm sao tôi biết cậu đang ngủ chứ."

Trương Lam rầm rì.

Thi xong mọi người đều thả lỏng, nhưng cũng không thể về quá muộn, dù sao ngày mai cũng pải đi học, đến hơn mười giờ, cũng có mấy bạn học muốn giải tán, chú Trần gọi điện thoại tới, nói đến đón Trương Lam, Trương Lam che loa, nhìn Tiết Nhượng, Tiết Nhượng sửa sang lại sửa sang lại khăn quàng cho cô, thấp giọng nói: "Để cho tài xế tới đón cậu đi."

Trương Lam bĩu môi: "Cậu không tiễn tớ sao?"

"Đưa cậu lên xe." Tiết Nhượng nhéo cằm cô: "Cậu đi xe về khá an toàn."

"Ừ được rồi." Nghĩ đến nhà cô ở nơi vắng vẻ, Trương Lam cũng cảm thấy không nên để cho Tiết Nhượng đưa, đến nhà cô còn lo lắng làm sao để cậu trở về, có thuận lợi hay không, cô cúp điện thoại, nghiêng đầu ôm cổ Tiết Nhượng: "Không bằng, cậu đưa tớ về, ngồi xe nhà tớ, sau đó, lại để cho chú Trần đưa cậu về."

Tiết Nhượng cúi đầu nhìn cô hồi lâu, hôn xuống môi cô, thấy cô đỏ mặt, cười nói: "Không được, cũng không cần phiền toái như vậy."

Trương Lam rũ mắt: "Được rồi."

"Bé ngốc." Cậu nhéo nhéo mũi cô: "Đi, đi xuống."

Tiết Nhượng nắm tay cô, xuống tầng, những người khác tụm năm tụm ba đứng chờ xe, cũng có người nhà gần, đi bộ trở về, còn lại vài bạn học nữ trong đó bao gồm Chu Nghệ, ôm tay chỉnh khăn quàng, lúc xe Jaguar màu đen đi tới, Trương Lam theo bản năng tránh thoát tay Tiết Nhượng.

Tiết Nhượng sửng sốt, nhưng cậu rất nhanh liền hiểu, buông lỏng tay, đút vào túi, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

Trương Lam dừng một chút, quay đầu nhìn cậu, nói: "Tớ về nhà sẽ nhắn tin cho cậu."

"Ừ." Tiết Nhượng đáp.

Trương Lam lại nhìn nhìn cậu, lông mi chớp chớp, cô cười với cậu.

Tiết Nhượng cũng câu môi cười.

Bởi vì khuya rồi, thuận tiện đưa Chu Nghệ cùng ba bạn gái khác về nhà, chú Trần đóng cửa xe lại, nhân tiện quay đầu nhìn Tiết Nhượng.

Tiết Nhượng hơi gật đầu với ông, chú Trần cũng gật đầu lại, còn nói: "Sớm trở về một chút."

"Vâng."

Chú Trần lên xe, đóng cửa, nổ máy xe.

Trương Lam tựa vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài, cùng Tiết Nhượng đối mặt, cho đến khi xe chậm chậm đi, người không thấy được, cô mới kéo cửa kính lên, chú Trần từ trong kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, cười nói: "Tiểu công chúa nhà chúng ta mỗi lần đều có người đưa tiễn về."

Trương Lam sợ hết hồn, ngồi thẳng người, chớp mắt.

Bên cạnh Chu Nghệ thấy thế, nhịn không được nở nụ cười, cô ấy ngoắc ngoắc bả vai Trương Lam, vỗ vỗ, giống như an ủi, Trương Lam thở phào, cúi đầu nhìn tay mình.

Mặc dù cô vẫn luôn muốn nói chuyện yêu đương, lúc ở Thanh Diệp cũng rất tùy ý, cảm thấy thích liền làm, trên thực tế đối mặt với cha mẹ, Trương Lam cũng không nắm chắc, nhưng là ——

Mới nếm thử yêu đương, lại rất ngọt.

Làm người ta nghiện.

Cô cúi đầu nghịch điện thoại, gửi tin nhắn cho Tiết Nhượng.

【 Tiểu tỷ tỷ: Các cậu về bằng gì. 】

【 XR: Đi bộ 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Rất gần sao? 】

【 XR: Bình thường thôi, Phan Vĩ sợ mẹ cậu ta biết cậu ta uống rượu. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu cũng uống một chút. 】

【 XR: Đúng vậy, có chút nóng, muốn ôm cậu. 】

【 Tiểu tỷ tỷ:... 】

【 XR: Về nhà rồi sao? 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Không, đưa các cậu ấy về trước. 】

【 XR: Về thì gửi tin. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Ừ. 】

Rất nhanh, đưa Chu Nghệ cùng hai bạn gái về nhà, chú Trần mới quay đầu xe đi về, Trương Trọng Cảnh quá bận rộn, không cách nào chiếu cố Trương Lam được, chú Trần liền đặc biệt là tài xế chuyên dụng của Trương Lam, bất kể cô đi đâu, ông cũng sẽ tùy thời chuẩn bị đưa cô đi, đón cô.

Đây là chức trách của ông.

Đưa bạn học Trương Lam về, cũng là chuyện bình thường, chú Trần rất có kiên nhẫn.

Đến cửa nhà, Trương Lam cầm cặp sách xuống xe, dì Lưu hầm chút ngân nhĩ*, nhìn cô vào cửa, lập tức ngăn lại, nói: "Uống chút ngân nhĩ."

*Mộc nhĩ trắng, nấm tuyết.