Nhờ vào hai người kia mà Hạ Băng an toàn thoát khỏi căn cứ của POCCDUIS và trở về Việt Nam. Trước khi rời khỏi, cô nàng tỏ ý muốn hai người cùng đi với nhỏ, thoát khỏi cuộc sống vô vị ở POCCDUIS nhưng bọn họ không chịu, bọn họ muốn đối mặt với tất cả những chuyện bọn họ đã làm. Bọn họ vẫn luôn yêu thương Hạ Băng như thế, câu cuối bọn họ nói trước khi Hạ Băng rời đi chỉ là: “Nhất định, chúng ta sẽ gặp lại. Sống tốt”.

Khi nhỏ xuống máy bay cũng đã sang ngày mới. Sau khi tính toán chu toàn hết tất cả mọi việc, cũng như chụp ảnh lại những bằng chứng phi pháp của tổ chức và gửi mail đến POCCDUIS thì Hạ Băng mới ra chỗ điện thoại công cộng gọi điện cho tổ chức.

“Xin chào. Ngài còn nhớ giọng nói của tôi chứ?” Hạ Băng vừa cười vừa nói.

“Tất nhiên. Ngươi gọi điện là để cầu xin ta tha thứ?”

“Ngài nghĩ thế sao? Rất tiếc, nhưng tôi gọi điện chỉ để báo cho ngài một chuyện quan trọng.”

“Để ta nghe xem con nhóc như ngươi sẽ đem đến cho ta tin tốt gì.” Giọng ông ta coi thường thấy rõ.

“Ngài mở mail ra đi. Tất cả mọi việc tôi đã chuẩn bị cả, giờ chỉ còn xem ý ngài thế nào.”

Hạ Băng nghe thấy tiếng lách cách ở đầu dây bên kia, có vẻ ông ta đang mở mail. Quả nhiên, ngay lập tức là tiếng gào thét của ông ta.

“Mày...mày dám. Tên phản tặc. Mày quá to gan rồi.”

“Tôi sao? Bất ngờ chứ nhỉ? Ý ngài thế nào?”

“Mày lấy lúc nào. Ranh con, mày cứ chờ xem.”

“Lại một sự bất ngờ nữa? Tôi đã chuẩn bị hết rồi. Ngài muốn gọi người tới giết tôi? Đây là điện thoại công cộng thôi, sẽ không thể lần mò ra tôi dễ thế đâu. Dương Hạ Băng tôi cũng không dễ chết như thế. Cứ thử đi, về phía tôi cũng chuẩn bị xong rồi. Chúng ta cùng chết?”

“Mày nghĩ tao không dám sao?”

“Ngài cũng nghĩ tôi sẽ không dám? Được, vậy thì chúng ta cùng thử.”

“Mày được lắm nhóc con. Thử nói xem, điều kiện của mày là gì.”

“Trả lại tự do cho Geut. Trả lại tự do cho tôi. Trả lại tự do cho hai người còn lại trong bộ ba trọng yếu.”

“Mày đang thử thách lòng kiên nhẫn của tao đấy đúng không?”

“Vậy thì để xem ngài có đồng ý không đã.”

“Tao đồng ý. Nhưng hai tên kia thì không được.”

“Kệ mẹ ông. Cho dù ông có đồng ý hay không thì ông cũng phải thả hai người bọn họ ra, nếu không, ông biết rồi đấy. Ngay lập tức, đem con ấn trao về Geut. Hoặc ông muốn nhìn thấy POCCDUIS sụp đổ. Đừng tưởng tôi không dám. Từ giờ chúng ta không còn quan hệ nào nữa”.

Hạ Băng tức quá văng tục. Ai nói con ngoan trò giỏi là không được văng tục? Xin nhớ rằng, ở trường, ở nhà và ở xã hội là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau, một bên hình tượng hóa trở thành nhân vật lí tưởng của mọi người, một bên sẽ là anh hùng hảo hán khi cần không nhất thiết phải ăn nói tử tế. Rồi nhỏ cúp máy luôn. Cả một ngày mệt mỏi rồi, đến bây giờ phải đi ngủ. Ngủ dậy thì tất cả mọi chuyện đều đã xong xuôi. Còn tụi nó, như thế nào cũng được. Hạ Băng vẫn phải sống, sống cho tương lai, sống cho bản thân chứ không phải sống cho người khác. Sống sao cho đúng tuổi trẻ, lì lợm, bất cần, bất chấp, liều lĩnh, phi thường.

Đến khi Hạ Băng ngủ dậy thì trời cũng đã gần tối. Nhỏ đoán bây giờ Geut cũng không trong trạng thái “ngàn cân treo sợi tóc” nữa rồi. Có lẽ, Trúc Quân và Trúc Hy ngày mai sẽ trở lại trường. Cô bạn thu dọn quần áo rồi tạm biệt bố mẹ nuôi chuẩn bị vào trường “tu tiên”. Lại là một chuỗi những ngày dài bi thương.

Nhỏ ra vườn hoa ngắm nhìn tất thảy mọi thứ xung quanh. Ánh điện lập lòe chốc chốc lóe lên rồi lại bình thường trở lại, tạo ra một thế giời lung linh đến kì ảo. Cho dù nó chói mắt nhưng lại có thể thắp sáng đường phố. Cái gì cũng có hai mặt của nó. Tuy là cùng một tác dụng nhưng lại vừa là xấu vừa là tốt. Bởi vậy mới nói, chưa chắc việc nhỏ vào POCCDUIS là xấu.

Nhưng việc phá bĩnh khi người khác đang bình tâm suy nghĩ lại chỉ có một mặt xấu. Ví dụ như Thiên Duy lúc này vậy. Không biết từ xó nào chui ra, Thiên Duy đã ngồi xuống cạnh cô bạn, một cách vô cùng gây ức chế.

- Đang buồn nữa sao? Ừ, đúng rồi, cũng phải buồn thôi.

- Nói gì vậy?

Hạ Băng quắc mắt nhìn Thiên Duy.

- Đừng có cố tạo cho mình vỏ bọc như thế. Tôi nhìn thấy cái buồn trong sâu thăm thẳm đôi mắt hổ dữ của bà. Hãy nói với tôi đi, chúng ta là bạn mà.

Cậu bạn chớp chớp mắt như thằng điên nghe lời nói thì có vẻ chân thành nhưng cái điệu bộ khi nói thật không thể chấp nhận. Cậu nói mà như đang diễn tấu, khiến người khác phải khinh bỉ một vạn lần.

- Hạ Băng này, bà không làm gì sai cả._Thiên Duy bắt đầu nghiêm túc nói chuyện._Có chăng chỉ là hành động bộc phát từ bộ não ngắn cũn ngắn cỡn của ai kia thôi.

Trái tim Hạ Băng như bị xâu xé thành trăm mảnh. Mang người ta lên thiên đường, rồi thả phịch một phát xuống địa ngục, đó mới là đau thương. Cái gì mới gọi là bạn bè? Cái gì mới gọi là an ủi? Hạ Băng đã dần mất hết niềm tin vào hai chữ “bạn bè” rồi. Thế rồi nhỏ lấy dây buộc tóc trong túi, từ từ buộc lại gọn gàng, phủi phủi quần áo cho tươm tất.

Trong lúc này, Thiên Duy vốn đã chuẩn bị sẵn sàng liền đứng dậy phi như tên lửa vô định. Hạ Băng lại chậm rãi, đứng dậy, rồi lại chậm rãi rút dép ra, rồi lại không chậm rãi mà vác dép đuổi theo cậu bạn. Hai người cứ đuổi đánh nhau như vậy, thoáng chốc lại nghe thấy tiếng kêu la, rồi tiếng hét: “Ngắn này. Ngắn này. Nói não ai ngắn cũn cỡn? Ngắn nữa này.” Bọn họ chạy vèo vèo mấy vòng quanh vườn hoa. Đến khi không còn đủ sức để đuổi theo được nữa thì Hạ Băng mới ngồi bệt xuống đất mệt nhừ, rồi đột nhiên lại khóc rống lên như con điên. Nhỏ vừa khóc vừa kể lể y như đứa trẻ lên ba bị oan ức.

- Các người quá đáng lắm. Các người vô tâm lắm. Thời gian tôi chịu cực khổ ai biết. Òa òa òa. Mấy người chưa kịp rõ tình hình mà đã nhìn tôi như thể tôi là kẻ phản bội. Chả ai lên tiếng bênh vực cho tôi cả. Thế mà bao nhiêu năm vẫn cứ nói đều là bạn bè. Òa òa òa. Còn con chó đĩ đời Triệu Vũ An nữa. Dám tát tôi. Òa òa òa. Nếu lúc đó tôi không phân tâm thì để xem bây giờ mặt ông có còn nguyên vẹn hay không. Tôi phải lấy dao mà mổ xẻ ra ấy. Tay tôi bị thương nữa. Òa òa òa. Đau…

- Thực ra là thế này. Vũ An ấy. Lúc nghe Trúc Quân nói thì cậu ta cứ tưởng mọi người đang đùa nhau nên cũng nhảy ra “góp vui” mà tát hôi bà giải tỏa nỗi ấm ức bấy lâu nay, ai ngờ Trúc Quân lại đang nói nghiêm túc. Nói chung là thế đấy.

- WTF? CON ĐIẾM TRIỆU VŨ AN. HÔM NAY CHÚNG TA SẼ PHẢI GIẢI QUYẾT MỐI HẬN THÙ Ở ĐÂY.

Trưa hôm sau, lúc Hạ Băng đi học về đã thấy Trúc Hy đứng đợi trước cửa phòng. Cô nàng tay cầm một lọ thuốc nhỏ, hơi cười nhìn Hạ Băng. Ánh nắng rọi xuống làm sáng bừng nụ cười ấy. Nhưng sao Hạ Băng lại cảm thấy khó xử đến vậy? Nhỏ có làm gì sai đâu, nhỏ cũng chưa từng phản bội ai cả. Cớ sao vẫn cảm thấy bức bối? Hay chăng là nhỏ cảm động? Cảm động với tình bạn chân thành của Trúc Hy sau bao nhiêu những gì mà bọn họ nghĩ nhỏ đã làm. Cảm động vì Trúc Hy chưa bao giờ nói lời oán trách nhỏ, chưa bao giờ bảo rằng sẽ cắt đứt tình bạn này. Vì sao khi Trúc Quân mắng chửi nhỏ thậm tệ, Trúc Hy lại chọn cách im lặng? Vì Trúc Hy tin tưởng Hạ Băng. Từ đầu đến cuối, vẫn là như vậy.

Cô bạn vẫn cười, nụ cười chân thành.

- Sao vậy? Cần tránh xa tôi à?_Lời nói tự nhiên, nhẹ nhàng, dễ chịu như gió thoảng qua tai.

- Kh..kh..ông...không...

Hạ Băng bất giác giật mình, bỗng nói lắp khiến Trúc Hy phía đối diện phì cười.

- Thuốc đây. Tay còn đau không?_Cô bạn giơ lọ thuốc trong tay ra.

Rồi cả hai ngồi xuống bậc hè nói chuyện. Trúc Hy ngập ngừng một lúc rồi mới tiếp tục nói.

- Thực ra, hai người anh của bà trong POCCDUIS hôm qua có gọi điện cho tôi với Trúc Quân. Họ kể vào cuối lớp năm, tổ chức vì thấy bà thông minh lanh lợi, lại vừa cùng tuổi với tôi, liền cho vào tổ chức. Bà lúc ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, mà lại muốn học võ trong khi bố mẹ lo sợ thân thể yếu đuối không cho học, bà vui vẻ đồng ý. Họ bảo nụ cười ngây thơ của đứa trẻ ngày ấy khiến họ bừng tỉnh, phút chốc phải nghĩ lại mình, họ sẽ không bao giờ quên nụ cười ngây thơ ấy, nó làm họ cảm giác tội lỗi. Đến khi biết suy nghĩ, biết rõ hơn về POCCDUIS bà đã xin rút lui khỏi tổ chức, nhưng tổ chức lại tiếp tục kéo dài một thời gian nữa, không đả động gì đến nên bà tưởng tổ chức đã đồng ý, liền tiếp tục sống cuộc sống của mình. Nhưng đến sau này, tổ chức bỗng liên lạc với bà, đảm bảo rằng sau nhiệm vụ cuối cùng này, sẽ trả lại tự do như bà mong muốn. Thật không ngờ, đó lại là tôi. Bà biết bà vào đây học là để tiếp cận với công chúa của Geut nhưng tổ chức vẫn luôn giấu giếm, toàn bộ kế hoạch bà đều không biết đó sẽ là tôi. Từ trước đến nay, tuy nói rằng bà thuộc POCCDUIS nhưng tổ chức vẫn chưa bắt làm nhiệm vụ gì, nên những tội ác của POCCDUIS hoàn toàn không liên quan đến bà. Nhiệm vụ liên quan đến tôi là nhiệm vụ đầu tiên, cũng là nhiệm vụ cuối cùng sau tất cả mọi chuyện. Rồi bà bất chấp nguy hiểm chạy đến căn cứ chính của tổ chức. Họ bảo, sau này đừng đến tổ chức nữa, cứ sống cho tương lai, cũng đừng tìm hai người bọn họ. Quên hết đi.

Hạ Băng khóc. Sau từng ấy cực khổ, tại sao đến bây giờ mọi người mới hiểu? Còn hai người kia nữa, chẳng lẽ chỉ có nhỏ là vô tội, là bị lợi dụng, còn bọn họ lại không? Cái gì mà quên hết? Cái gì mà đừng tìm bọn họ nữa? Đã cùng tập luyện như thế, cùng cười vui vẻ, chơi đùa, đến bây giờ bảo quên là quên. Tại sao họ lại cứ phải đối tốt với nhỏ như thế? Tại sao họ không một lần ích kỉ mà nghĩ cho bản thân mình thôi? Còn tương lai, chẳng lẽ họ không cần? Tại sao họ lại buông tay sớm thế?

Có lẽ, ai cũng có lí do riêng cho mình để buông tay. Có thể là do quá mệt mỏi để tiếp tục cố chấp, cũng có thể chỉ là lời biện hộ cho cái sự yếu đuối không dám đối diện của mình. Nhưng suy cho cùng, ở từng khía cạnh mà người ta suy nghĩ, có người cho là đúng, có người lại cho là sai, cái gì họ cũng đã từng nghĩ qua để đưa ra quyết định như vậy. Chọn con đường nào, sau này, họ cũng sẽ hối hận. Vậy thì, đừng hỏi về lí do bọn họ làm vậy, người trong cuộc mới là người đau nhất.