Băng Di giờ đây như bất lực, chẳng thể làm gì được. Ngay cả việc bảo vệ Hạ Băng cũng chẳng thể làm được. Hạ Băng yếu đuối và nhỏ bé lắm chứ không như nhỏ, nhỏ có thể chịu được nhưng Hạ Băng thì lại khác. Mà ngay cả chính bản thân mình nhỏ còn không làm được chứ nói gì đến việc bảo vệ Hạ Băng nữa.

Hạ Băng cố kìm nén để không bật ra tiếng khóc. Kì thực, nhỏ không mạnh mẽ như Băng Di, không thể tiếp tục như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhỏ muốn trốn đi đâu đó, một thời gian.

Bản thân mỗi người đã là như thế, có những tâm sự, có những nồi niềm, không thể tính toán thiệt hơn, nhưng mỗi người đều có quyền, hoặc thể hiện, hoặc không thể hiện.

Đối với Minh Nhật, nhỏ tầm thường đến thế sao? Hãy đưa ra một lí do có thể thuyết phục hơn, chứ GATO thì tầm thường quá.

Hạ Băng cứ thế, cứ gục đầu vào vai Băng Di mà khóc. Sao lại đối xử với nhỏ như vậy?

- Sau cơn mưa trời sẽ sáng thôi mà._Băng Di xót xa nhìn Hạ Băng. Cảm giác ấy, nhỏ đã trải qua, nhỏ hiểu hết, hiểu nó đau như thế nào mà.

Hạ Băng vẫn khóc, không ngừng.

- Tôi biết là bà không làm chuyện đó. Cả Vũ An, Thiên Duy đều hiểu mà, Minh Nhật cũng thế. Có lẽ là do Minh Nhật không kìm được cảm xúc nên mới làm thế thôi. Bà hiểu Minh Nhật mà.

- Tôi biết…tôi biết hết…

- Vì vậy, bà đừng buồn nữa._Băng Di đứng dậy, chìa chiếc khăn ướt ra_Lau nước mắt và đứng dậy đi bạn của tôi.

Hạ Băng cũng đứng dậy, gạt hai dòng nước mắt đi: “Tôi sẽ làm được”. Nhỏ mỉm cười. Và chợt nhỏ phát hiện ra, xung quanh mình vẫn còn nhiều người.

Nhỏ không cô đơn. Nhỏ sẽ mỉm cười và bước tiếp. Chắc chắn, trong chuyện này, vẫn còn nhiều nguyên do, và nhỏ sẽ tìm ra kẻ đó, kẻ đã ban phát cho nhỏ một cái tát oan uổng.

Vì nhỏ là Khâu Hạ Băng. Sẽ không dễ dàng ngã đâu.

...

“Cốc cốc cốc”

“Vào đi”

Băng Di bước vào, hít một hơi thật sâu. Mong là được.

- Thưa thầy…

Ông thầy hiệu trưởng ngẩng mặt lên, mỉm cười hiền từ:

- Đứa con cưng của ta, có chuyện gì vậy?

- Dạ. Thầy có thể cho phép em nghỉ học ngày hôm nay được không ạ?

- Sao vậy?_Ông thầy khẽ nhăn mặt.

- Dạ. Chỉ là em thấy hơi khó chịu trong người, cũng muốn về nhà thăm mẹ nên…

- À...ừ, được rồi. Mai nhớ đi học đấy.

- Vâng. Em cảm ơn thầy. Vậy em xin phép.

Ông thầy nhìn theo bóng dáng đứa học trò cưng của mình mà lắc đầu. Không biết cái lớp “dê” no.1 này làm sao nữa. Hết Minh Nhật rồi lại đến Băng Di, hết Linh San rồi lại đến Trúc Hy. Haizzz… Mấy cái đứa này. Chắc là sắp đi đến hồi tan rã rồi, mấy trụ cột của lớp cứ biến đi đâu mất.

Băng Di thong thả bước đi. Từng cơn gió dịu nhẹ khẽ đưa qua. Tâm trạng nhỏ giờ đây đã khá hơn rồi. Cứ mặc kệ mà sống cho đời nó thong thả, chứ quan tâm nhiều lại làm cho chính mình bị tổn thương. Về nhà xả stress cho dời nó vui.

Mà công nhận, nhỏ cũng hồn nhiên thiệt đó nha. Sau bao nhiêu chuyện như thế rồi mà bây giờ còn cười được.

Cười sái cả quai hàm và cũng đau muốn khóc thét lên.

Băng Di trở về nhà. Trước mắt nhỏ…

Vâng, chính xác là mẹ nhỏ…

Băng Di quỵ xuống trên nền gạch lạnh buốt. Nhỏ không tin vào mắt mình. Tất cả chỉ là giấc mơ thôi mà. Đúng, giấc mơ thôi mà.

Cái gì chứ? Mẹ nhỏ và một người đàn ông đang nằm trên giường cùng nhau ư? Nực cười, người mẹ mà nhỏ yêu thương và quý trọng nhất, nhất định sẽ không làm vậy, không làm vậy đâu.

“Khônggggggggggggggggggggggggg”. Nhỏ gần như mất kiên nhẫn và gào lên, đau đớn.

Ngoại tình. Không phải.

Mẹ nhỏ giật mình quay ra, hoảng hốt. Nhỏ đã chạy đi rồi. Trong lòng người mẹ ấy lại dâng lên một nỗi đau, khó tả. Không, bà ta không xứng làm mẹ. Trong lúc chồng đi sang nước ngoài làm ăn, kiếm tiền cho vợ có cái ăn cái mặc sung sướng. Vậy mà ở nhà, bà ta lại lên giường với người đàn ông khác, thử hỏi có còn đạo lí và tính người nữa không?

Băng Di trốn trong một góc nhỏ của một con hẻm nào đó. Nhỏ sợ, rất sợ. Sợ rằng khi bố nhỏ biết chuyện thì bố nhỏ sẽ đau đớn như thế nào. Nhỏ cũng sợ, sợ phải đối mặt với mọi người, sợ rằng mọi người sẽ cười vào mặt nhỏ khi biết chuyện, nhỏ đã cố gắng vực dậy sau hai cú sốc vừa rồi. Và lần này, lần thứ ba, nhỏ sẽ có thể đứng vững trên đôi chân của chính mình nữa không?

Diệp Băng Di, không phải là không biết đau.

Bàn tay vô thức mở điện thoại ra và nhấn nút gọi cho người có tên là “papa yêu dấu”

Đầu dây bên kia truyền lại chất giọng quen thuộc: “Con gái à?”

Giọng Băng Di lạc hẳn đi: “Dạ…vâng”

Pa pa Băng Di lo lắng: “Con sao thế?”

Cố lấy lại chất giọng như bình thường, Băng Di trả lời: “À, không sao đâu ạ. Papa cho con sang đó đi, con nhớ papa”.

“Học hành vất vả quá hả con?”, papa Băng Di xót xa.

“Có lẽ ạ”

“Ừ, được rồi. Con có thể sang bất cứ lúc nào con muốn. À, mà mẹ con có sang không?”

Nhắc đến mẹ, Băng Di lại càng đau đớn hơn, nhỏ cố tỏ ra vẻ không có chuyện gì: “Không ạ. Ngày mai con sang luôn nhé!”

“Ừ”

Cầm chiếc điện thoại trong tay mà Băng Di run run. Ngày mai, nhỏ sẽ đi, sang Nhật, với papa nhỏ. Sẽ không phải chứng kiến cảnh bị người bạn thân của mình hiểu nhầm nữa, không phải chứng kiến nỗi kinh hoàng khi nhớ lại cảnh mẹ nhỏ với một người đàn ông nữa. Sẽ qua nhanh thôi. Nhỏ chìm trong vô vọng và nhỏ muốn bỏ xa tất cả những thứ dơ bẩn nhất trên đời, trong đó có cả người mẹ của nhỏ nữa. Nhỏ không đủ can đảm để đối diện. Và nhỏ hận, hận người mẹ xấu xa ấy.

Tất cả đã chìm trong vô vọng...