Hạ Băng chấm chấm một ít, đưa lên mũi ngửi thử: “Là thuốc ngủ”.

Tất cả khó hiểu nhìn Hạ Băng, sao lại là thuốc ngủ mà không phải là thứ khác?

- Thì ra là vậy._Dĩnh Nhi gật gù.

- Sao vậy Nhi?_Vũ An.

- Không biết có nên nói ra hay không... nhưng mà lúc nãy em tình cờ nghe thấy chị Băng Di nhờ cô đầu bếp ra ngoài hiệu thuốc để làm gì đấy, em cũng không biết nữa.

- Hiệu thuốc à? Em nhớ cô đầu bếp ấy không?

- Có lẽ là nhớ.

Theo như Dĩnh Nhi nói thì cô đầu bếp ấy mặc chiếc áo voan đỏ, chân đi đôi giầy bệt, nhìn cũng trẻ, tầm khoảng 1m70, gầy. Vậy chẳng phải là cô đầu bếp này sao?

- Chào cô, bọn cháu muốn hỏi cô chút việc, hồi nãy có ai tên Diệp Băng Di nhờ cô ra hiệu thuốc không?

- Diệp Băng Di...

- Cô cố nhớ đi.

- À, tôi nhớ ra rồi, cô bé nhờ tôi ra hiệu thuốc mua giúp cô bé ít thuốc ngủ.

- Cô ấy có nói để làm gì không ạ?

- Cô bé nói gần đây mất ngủ nên phải cần đến thuốc ngủ.

- Dạ, bọn cháu cảm ơn cô. Cô làm việc tiếp đi, bọn cháu đi đây.

- Ừ...

Nhìn theo bóng dáng thất vọng của mấy đứa nhóc mà cô cũng cảm thấy buồn. Trong ánh mắt ấy, hiện lên thứ gì đó, thật khó hiểu.

- Sao rồi? Tìm được chưa?

- Rồi.

- Cô ấy bảo sao?

- Đúng là như vậy đó.

Chỉ một câu “đúng là như vậy đó” thôi, sao lại thấy nhói trong tim. Hãy nói mọi chuyện chỉ là đùa đi.

Nhưng không thể, khi mà cái thực tại nhỏ bé quá đỗi mong manh này đang diễn ra ngay trước mắt. Tình bạn có thể như vậy ư? 3 năm, chẳng là gì cả. Tầm thường và nhỏ bé đến thế sao?

Tất cả như đổ gục. Sao lại có thể?

Im lặng liệu có là giải pháp lúc này?

Đau lắm.

Băng Di cười vô hồn, tất cả chỉ là mảnh thủy tinh đổ vỡ. Nơi đây không thuộc về nhỏ, nhỏ đi ra ngoài mà tim quặn thắt. Nước mắt không ngừng rơi. Tất cả không ai tin nhỏ thì giải thích làm gì để người ta còn có cái cớ nói đó là bao biện.

Biết thế, nhỏ đã không làm vậy để rồi bây giờ đau như thế này. Băng Di mạnh mẽ lắm, không khóc đâu.

Tại sao lại làm vậy với nhỏ?

...

- Trường xin thông báo, Dương Minh Nhật đã từ chối tham gia cuộc thi “Nhân tài&Sáng tạo”. Điều đó đồng nghĩa với việc Diệp Băng Di sẽ là người giữ vị trí số một. Xin chúc mừng em, BĂNG DI.

Không biết bây giờ, nhỏ nên vui hay buồn nữa. Vị trí số một à? Cười chua chát, nhỏ không cần nữa, chỉ là sự thương hại thôi sao?

Màn đêm buông xuống, lạnh lẽo và cô đơn lắm. Nhỏ khóc. Khóc cho tất cả, cho trôi đi nỗi đau. Băng Di mạnh mẽ lắm cơ mà...

Rồi ngày mai sẽ trở lại bình thường, phải không?

...

Đúng rồi, Băng Di là người mạnh mẽ, nhỏ sẽ không khóc mà sẽ tự mình đi giải quyết mọi chuyện. Nhỏ đã quyết định rồi, sáng hôm nay sẽ gọi Dĩnh Nhi ra để nói chuyện cho rõ ràng.

- Chị ấm ức lắm phải không? Phải rồi, hôm qua có người bị bạn bè bỏ rơi cơ mà. Xót quá, nhưng làm sao đây, tình bạn trong 3 năm, đổ vỡ rồi, chỉ vì tôi đấy, một con bé từ trên trời rơi xuống. Thế mới biết tôi quan trọng hơn chị. Tất cả là giả tạo thôi, chị gái à.

“Chát”

Tiếng chát vang lên đau nhói. Băng Di tát Dĩnh Nhi.

- Sao chị dám_Dĩnh Nhi trừng mắt.

- Đừng bao giờ nhắc đến tình bạn của tôi._Băng Di kìm nén.

Nghe tiếng bước chân, Dĩnh Nhi vội ôm mặt khóc lóc thay đổi thái độ: “Chị Băng Di, em biết là em sai khi hôm qua đã nói ra sự thật, rằng chị nhờ cô đầu bếp đi mua thuốc ngủ để bỏ vào cốc nước của anh Minh Nhật. Em cũng biết rằng chị thích anh Minh Nhật, chị biết một năm trước, anh Minh Nhật đã tỏ tình với em nhưng em không biết mình đã làm gì sai. Cái tát này, cứ coi như là những điều em không phải với chị”.

Băng Di biết, có người đến, là tụi nó nhưng nhỏ quá mệt mỏi để phản kháng và giải thích tất cả mọi chuyện. Có lẽ, cứ như thế này lại hay hơn, biết rõ được tình bạn là như thế nào.

Minh Nhật bước ra: “Dĩnh Nhi chẳng làm gì cả, xin bà, để yên mọi chuyện đi”.

Nói xong, cậu bạn kéo luôn Dĩnh Nhi đi.

Băng Di nhìn theo hai người bọn họ, ngửa cổ lên trời mà cười chua chát: “Đúng vậy, tất cả chỉ là giả tạo, là cái ảo ảnh tình bạn mà tự mình tạo ra”. Bỏ thuốc ngủ vào nước của Minh Nhật để giành lấy cái vị trí số một ư?

Tụi nó nhìn Băng Di mà cũng cảm thấy xót xa. Tất cả đã nói lên sự thật...