*Dinh thự Nozomi-Nhật, trưa.

- Mojako, con về rồi à?

- Dạ_Mojako cúi đầu lễ phép.

- Được rồi. Con vào thay quần áo đi rồi vào chào bà.

- Vậy con xin phép.

...

- Thưa bà.

- Vào đi.

Mojako nhẹ nhàng kéo cửa, tay bắt chéo trước bụng, lễ phép cúi đầu, cởi đôi dép xỏ ngón đế cao ở chân ra. Đó là một cô bé với gương mặt khả ái, trên người khoác bộ kimono hoa anh đào quý tộc, tóc cột cao. Cô bé nhẹ nhàng ngồi xuống, quỳ gối.

- Nozomi Mojako…_một giọng nói đầy uy quyền vang lên.

Trước mặt Mojako lúc này là một người phụ nữ đã già nhưng không hề mất đi vẻ quý phái và nghiêm nghị vốn có. Trên người bà cũng là bộ kimono nhưng không phải hoa anh đào mà là bộ kimono màu tím điểm hoa toát lên vẻ quý tộc.

- Dạ, con mới về._Mojako cười.

- Mojako, ta tưởng con ở bên đó luôn không còn nhớ bà già Hoshizora này là ai nữa chứ.

- Vâng, nếu không phải do bà đe dọa thì chắc con sẽ nhập quốc tịch bên đấy mất

- Hừ, con được lắm.

- Bà, con đùa thôi mà, bà biết là con yêu bà nhất nhà mà.

- Thật không đó_Bà Hoshizora lườm yêu Mojako.

- Thật mừ.

- Thôi được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi.

- Dạ, con xin phép_Mojako từ tốn đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Bà Mojako nhìn theo bóng dáng đứa cháu yêu quý lại khẽ thở dài, lắc đầu.

- Hai cái đứa này chắc không có duyên với nhau rồi, Mojako về thì Minami lại đi. Mà không biết Minami về bên đó làm gì nữa không biết.

Còn Mojako lúc này, khác với tâm trạng thiểu não của bà ngoại thì cô bé lại đang cười ranh ma. Thực ra là cô bé về đến Nhật từ tuần trước rồi. Lí do giờ mới về chào bà là do Mojako còn bận chơi bời đập phá xả láng một tuần nữa chứ, tuổi ăn tuổi chơi mà lại.

Việt Nam, sáng.

Từng cơn gió khẽ đưa, dìu dịu, mê hoặc con người vào một giấc ngủ sâu, tất nhiên, không ngoại trừ tụi nó.

- Di, Nhật, Hy, Duy, An, Băng_cô giáo bộ môn lí dõng dạc gọi tên từng đứa tụi nó.

- …

- BĂNG, AN, DUY, HY, NHẬT, DI_Có lẽ là lúc nãy tại bà cô này nói nhỏ nhẹ quá nên chẳng đứa nào thèm ngóc đầu dậy, nên lúc này phải phát huy thanh lực của một cô giáo, ngoài ra, bà cô không quên dùng “phấn chảo thủ”.

Cả lớp xôn xao, không phải vì lo lắng cho số phận hẩm hiu của những đứa bạn mà ngược lại, họ còn rất vui đấy chứ. Công nhận, vui thiệt, bà cô ý, lúc đầu thì gọi như thế, sau lại thành ngược lại. Vâng, hình như bà cô lúc tức giận thì sẽ nói lộn ngược lại hết à nha.

- OÁT-ĐỜ-HEO… ĐỨA NÀO GỌI TAO ĐẤY???_Vũ An ngồi dậy, vươn vai, không quên lau vũng nước miếng trên bàn >.<

- Này, sao hỏi mà không đứa nào nói vậy?_Thiên Duy cũng như Vũ An: công việc sau khi ngủ dậy trong lớp học.

- Con nào chơi mà mất dạy thế?_Băng Di.

- Vừa mất dạy vừa bị câm hả???_Lại đến Minh Nhật.

- Chắc là điếc luôn rồi_Hạ Băng tiếp tục.

- Ừ, con MẤT DẠY, ĐIẾC, CÂM là TÔI đây này_bà cô cười “hiền”_Sáu người lên văn phòng hết cho tôi.

- Mà cô ơi, sáu người là sao ạ. Ở đây có năm người thôi, à mà cả cô nữa là đủ sáu_Trúc Hy chống cằm nhìn bà cô khó tính.

- Sáu người là tính cả chị nữa đấy.

- Hả??? Mà cô ơi, em có làm gì nên tội đâu chứ mà cô nỡ lòng nào phạt em như vậy._Trúc Hy theo chủ nghĩa “còn nước còn tát”.

- Hì, đi theo phong trào thôi chứ gì_bà cô xì-tin.

- Hự hự, mà cô ơi, theo phong trào thì sao cô không cho cả lớp đi luôn vậy._Trúc Hy

- Ờ nhỉ, sao giờ tôi mới nghĩ ra._bà cô nham hiểm_CẢ LỚP LÊN VĂN PHÒNG.

- Ồ-zia_Sáu đứa tụi nó vui mừng vì có bạn có bè.

- NHÃ TRÚC HYYYYYYYYYYYYYYYY_Cả lớp đồng thanh khiến cho Trúc Hy rùng mình không nói lên lời.

Hành lang trường bỗng nhiên vui lên hẳn, tụi nó cười nói rôm rả với nhau như đi chợ khiến cho “dù không cao nhưng ai cũng phải ngước nhìn”. Đối với tất cả thành viên lớp dê thì bị phải như thế này còn hơn là phải ngồi trong lớp nghe kinh phật, không phải môn nào cũng là kinh phật mà chỉ có môn lí – môn học tất cả tụi nó ghét cay ghét đăng thì mới phờ-rồ như vậy thôi, thậm chí đối với tụi nó mà nói thì môn văn còn dễ nuốt hơn môn lí nhiều, môn văn bỏ vào miệng còn nôn ra được chứ môn lí thì còn không xuống nổi họng mà nôn ra nữa ý chứ, như thế cũng giống sống không bằng chết rồi.

Nhược Vy lơ đãng nhìn ra sân trường không một bóng người, nhỏ miên man suy nghĩ, chắc là phải như vậy rồi.

- Chào cô ạ.

Tất cả đồng thanh khiến Nhược Vy giật bắn mình. Chẳng hay là vị tiền bối nào đây? Vâng, đích thị là ác ma, cũng chính là người mà Tiểu Vy Vy của chúng ta không muốn gặp, ít nhất là bây giờ. Gương mặt dễ thương toát lên sự vô cảm thu hút ánh nhìn của ác ma.

Nhược Vy không cười, không tức giận, không buồn, không bối rối, chỉ đơn giản là nhìn. Hai ánh mắt chạm nhau trong một khoảng thời gian.

- Chào cô_Nhược Vy lên tiếng trước.

- Ừm. Nhược Vy, cô có thể nói chuyện với em một chút được không?

- Được thôi_Vẻ mặt nhỏ hiện rõ sự bất cần và không quan tâm.

...

- Cô giáo kính yêu hẹn em ra đây chỉ để ngắm trời ngắm mây thôi sao?_Nhược Vy hơi cười.

Ác ma quay sang nhìn cô học trò nhỏ của mình. Phải chăng là nhỏ đã thay đổi?

- Vy, cô biết là em rất ghét cô, em có thể nói hết trước mặt cô, thậm chí là chửi bới cô gì cũng được hết nhưng đừng xử sự như thế có được không?

- Cô ra điều kiện với tôi đấy à?

- Vy à…

- Cô…à không, nếu anh tôi giờ mà còn sống thì có lẽ giờ người đứng trước mặt tôi đây chẳng phải là chị dâu hay sao?_Nhược Vy cười mỉa mai.

- Không, Vy…

- Chị dâu à, tôi sẽ ghi nhớ những gì mà chị dâu đã làm, tôi sẽ trả thù, buồn cười thật, có lẽ chị sẽ nghĩ một đứa con nít ranh như tôi thì trả thù thế nào chứ gì, vâng, tôi sẽ trả thù, dù trả thù một cách trẻ con cũng được, tùy theo chị nghĩ._Nhược Vy nhếch miệng._ Hẹn gặp lại ở một ngày không xa và tôi cũng không chắc rằng hoàn cảnh đó sẽ là gì đâu.

Nói xong, Nhược Vy nhanh chóng rời khỏi, bỏ lại khu vườn phía sau trường, bỏ lại đằng sau là gương mặt thẫn thời của ác ma.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

- Khá lắm Nhược Vy, vậy là em đã quyết định rồi?_Tường Vy mỉm cười vỗ vai Nhược Vy.

- Chị theo dõi em sao?

- Có lẽ.

- Được rồi, chị về đi, em vào lớp đây.

Nhược Vy bước vào lớp với một mớ cảm xúc hỗn độn, nhỏ không biết cảm xúc của mình bây giờ là thế nào nữa, đơn giản là chỉ thấy rối bời.