"Chờ, đợi chút???"

"Thật, cặp gắp than Lưu Minh!" (câu này ta không biết nghĩa ai biết nghĩa chỉ cho ta với ㅠ_ㅠ)

Vốn bởi vì tin tức mới tung ra khiến cho Phương Linh đứng ở đầu sóng ngọn gió, một cái châm rơi xuống đất cũng có thể khiến quả cầu tuyết bình thường trở thành một loại vật liệu đen mới, đến lúc này bùng nổ một tựa đề như vậy, chỉ sợ là ngay cả ánh mắt của bà não tám mươi tuổi cũng bị thu hút lại.

Đăng tin tức trên web là một marketing số nổi tiếng, tựa đề làm rung động không nói, từng từ từng từ trong nội dung lại đâm thẳng vào tim gan, miêu tả đầy đủ nội dung trong clip. Một búa đập xuống lập tức đâm vào lòng Phương Linh, ngay cả một con đường để quay lại cũng không có.

Thời gian của Video không hề dừng lại trong một ngày, Weibo này bắt đầu từ một ngày trước khi Phương Linh đăng Weibo, cũng ghi lại những cơ bản cuộc sống một ngày sau đó. Cái gì mà bởi vì cường độ công việc quá lớn mà mệt mỏi sụp đổ thân thể, rõ ràng trong video này tình trạng thân thể như vậy chỉ là nói dối. Đến lúc này khiến cho rất nhiều fan của Phương Linh không còn lời nào để nói, trong khoảng thời gian ngắn không ít phấn não tàn không biết tẩy trắng thế nào. Thứ hai còn khiến cho rất nhiều fan có lí trí cực kì thất vọng, không ít người đứng ở phía sau Phương Linh. Cuối cùng mới là những dân mạng bình thường bán tội nghiệp và bán phiền muộn của Phương Linh, nhưng nhìn thấy mẩu tin tức này thật sự muốn hô to câu trời xanh có mắt.

"Không ngờ ở cuối năm còn có thể ăn một miếng dưa (dưa này là buôn dưa lê) ngọt như vậy, đi làm cũng càng có động lực hơn ha ha ha ha."

"Cái việc giả bộ bệnh này 666, đây là lần duy nhất tôi cảm thấy cần phải cảm ơn phóng viên rồi, vốn là tôi thật sự cảm thấy cô ấy rất đáng thương, nhưng kết quả không ngờ là người ta lại làm một cú lừa lớn như vậy."

"Sóng nhó này làm sao tẩy sạch được đây? Chắc là cuối cùng sóng gió này không tẩy sạch được đi? Nếu Fan của Phương Linh vẫn có thể trợn mắt nói lời bịa đặt, vậy thì tôi chỉ có thể chắp tay một cái khen bọn họ một câu xã hội."

"Mắng Quý Nguyên, mắng Vũ Dật Phi, mắng Vạn Giai Giai, từng người từng hợp tác với Phương Linh có ai mà fan nhà cô ta không mắng đâu? Lâu như vậy cũng mất sạch độ thiện cảm của người đi đường."

Trong một lúc phòng công tác bên kia của Phương Linh không nghĩ ra được biện pháp giải quyết hữu ích nào, chỉ có thể vận dụng quan hệ liên lạc với người ta xem có thể xóa bỏ thiệp cùng với lời bàn tán một chút hay không. Hơn nữa cố gắng dùng những chuyện khác có mức độ tìm kiếm cao để tung ra. Nhưng mà dân mạng bên kia cũng không chịu nể mặt mũi, mức độ tìm kiếm chuyện này không những không giảm xuống, nhưng mà ngay sau đó một vài dân mạng phát hiện Weibo của mình cùng với thiệp đăng ở bên ngoài diễn đàn đã bị xóa, không chỉ không khiến cho nhiệt độ của câu chuyện hạ thấp xuống, mà ngược lại mang tất cả chuyện này sang một tầm cao mới.

"Kỳ lạ, năm phút trước tôi mới đăng Weibo thế nhưng giờ lại biến mất không thấy? ? ?"

"Mẹ nó, tôi cũng thế, Phương Linh rio thật là trâu."

"Ha ha, xóa một cái tôi lại đăng một cái, # Hôm nay Phương Linh giả bộ bệnh sao? # trong lòng người mình là người không cân nhắc sao? Mới vào giới vài năm như vậy đã cho là làm gì chuyện gì cũng có thể giấu sao? 【 Tổng hợp lịch sự đen tối của Phương Linh】"

"Kiến cho tôi cảm thấy chán ghét chính là thái độ của cô ấy và fan của cô ấy, chuyện đùa bất ngờ như với bạn bè với Quý Nguyên trong chương trình, còn nói Quý Nguyên không biết nói đùa, bắt đầu nói đùa không phải anh là đồ ngốc nhất định không được!"

"Trên lầu +1, lúc ấy Vạn Giai Giai chuyển tiếp cái Weibo kia, tôi còn muốn Quý Nguyên sẽ không chuyển, kết quả ha ha ha, Quý Nguyên quả thật ngay thẳng, làm như không nhìn thấy. Đây cũng là đang tỏ rõ lập trường, Quý Nguyên chỉ thiếu chút nữa không viết ra: tôi và cô mới không phải là bạn bè, viết những lời này trên mặt."

Những bình luận này của cư dân mạng vẫn coi như là nhã nhặn, tập thể dân mạng ân cầm thăm hỏi ở phía dưới Weibo của Phương Linh cũng không phải ít, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không thể nhìn thấy bình luận tích cực phía dưới weibo của Phương Linh, ngay cả những bình luận lúc đầu mà fan để lại cũng bị lục lại hóa thành đòn roi rồi.

"Thích Linh Linh là bởi vì cô ấy nghiêm túc với từng tác phẩm của mình, quan tâm fan yêu mến fan, đối với fan rất thẳng thắn, lầu trước còn thổ lộ với Linh Linh, hi vọng thuận lợi sẽ đến với cô ấy trong năm mới."

"Ha ha ha ha, bốn chữ cực kỳ thẳng thắn này rất buồn cười ha ha, tôi công nhận là đã cười rất nhiều trong ngày hôm nay."

"Rất muốn phỏng vấn chị gái này một chút, hiện tại cảm thấy yêu thích với fan của Phương Linh đã biến mất rồi sao?"

Phòng công tác của phương Linh đang sứt đầu bể trán, cho dù rất muốn đè chuyện này xuống, nhưng mà cũng thật sự đạt được mục đích. Không nói Chu Diễn vẫn ở sau lưng muốn đạp Phương Linh một phát, dù là không ai cố ý đạp cô ta, toàn bộ những lịch sử đen tối trước kia của Phương Linh góp lại cùng với tin tức không tốt lúc này bùng lên cũng đủ khiến cô ta uống một bình rồi.

Tính cách của Phương Linh không thận trọng, tình cảm cũng không tính là cao, nói dễ nghe là ngay thẳng, nói khó nghe chính là không có đầu óc. Mặc dù phòng công tác liên tục dặn dò cô ta là trong lúc này không cần phát biểu ý kiến, nhưng mà Phương Linh vẫn không có nhịn được lên Weibo của mình, đăng một nội dung đúng kiểu tự sát.

Phương Linh: Mọi người đã đủ chưa? Cái thái độ lấy cuộc sống riêng tư của người khác ra để giải trí vẫn còn dương dương tự đắc thật là khiến người ta ghê tởm! Tôi thế nào liên quan đến mấy người sao?

Dân mạng đang ăn dưa được một cũng vì vậy mà thiếu chút nữa rơi xuống đất.

"Nhân vật ngưu bức (cố chấp, kiêu ngạo) hàng năm của Làng Giải Trí bước ra sân, tôi mắng chửi người ta trêu đùa ngôi sao lớn tôi không phối hợp quay phim, nhưng mà lời nói của tôi có ý thức, tôi giả bệnh gạt người cọ nhiệt độ thu được đồng tình, nhưng tôi còn lợi hại hơn so với mấy người, mọi người ai cũng không được phép nói!"

"Ha ha ha, mẹ nó, xã hội của tôi là Linh Linh, cái giọng điệu này quả thật làm mặt tôi rung động, thất lễ thất lễ, nhường đường cho chị gái già này, đưa chị gái già này rời núi."

"Lạnh, lần này là hoàn toàn lạnh, đợi chút, tại sao nói xong nửa câu đầu tôi lại không nhịn đực mà cười ra tiếng? Mắng chửi người rất có sức nha, giả bệnh gì đây?"

Hành động này của Phương Linh, chẳng khác gì là đang cắt luôn cái đồng tình còn sót lại của những người qua đường cuối cùng còn đứng bên cạnh cô. Cho dù rất nhanh mấy phút sau Weibo này đã bị phòng công tác ở bên kia của Phương Linh xóa bỏ, nhưng marketing số đã sớm ở phía trước chụp màn hình Weibo này, quần chúng đang ăn dưa lần nữa lại nhìn thấy biểu hiện của Phương Linh một phen.

"Hai năm qua ở bên ngoài giới Phương Linh chỉ tiếp xúc với âm nhạc, tôi có thể hiểu, dù sao làm nhạc trong nước quả thật là một chuyện rất khó khăn. Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ cũng không nên bảo vệ lời của cô, nhưng mà cũng có chút đáng tiếc đi, bản thân là một người rất có năng lực ca hát tại sao lại có thể làm cho bảng hiệu đang tốt thành như vậy. . . . . ."

Mà mấy chuyện đã xảy ra trên internet không hề ở trong mắt Quý Nguyên, vào lúc ồn ào không thể tách ra được trên internet, anh ở bên này đã thi xong bay trở về Thành phố J chuẩn bị đón năm mới với người nhà, ít nhất trong vài năm Phương Linh muốn lật chuyển chuyện này cũng không tạo ra bọt sóng gì, anh thì càng không biết.

Chu Diễn muốn cùng trở về mừng năm mới với Quý Nguyên, nhưng mà bên cạnh có chuyện không thể lập tức đi, vì vậy trước đêm giao thừa đêm 30 mới mua vé máy bay trở về.

Quý Nguyên kéo rương hành lý đi ra từ đại sảnh, trừ việc đeo khẩu trang, ngược lại những cái khác anh lại không có cố ý trang điểm gì. Máy bay còn cố ý mua vé buổi tối đến, hơn mười giờ ở cái sân bay nhỏ của Thành phố J này bên trong sẽ không có quá nhiều người.

Cha Quý Nguyên nói là sẽ đến trước nửa tiếng chờ anh anh ở ngay tại sảnh chờ người, vốn anh nghĩ đứng ở lan can đầu tiên, nhưng ai biết từ đâu tới một nhóm cô bé đứng ở đàng kia, trong ba tầng ngoài ba tầng mạnh mẽ chen lấn đẩy những người khác ra ngoài.

Hai tay cha Quý Nguyên để trong túi, tốt tính đứng ở xa xa, ông liếc mắt nhìn thấy một cô bé trong đó còn cầm một cái bảng nhỏ, trên đó viết năm chữ "Viên Viên em yêu anh".

Ha ha, nhũ danh giống hệt như con trai mình, ông Quý Nhạc ha ha mà nghĩ.

Bước chân Quý Nguyên nhẹ nhàng, vượt qua một cái cửa kiếng, vốn nghĩ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cha mình đang đứng ở đâu, nhưng đầu tiên ngẩng đầu nhìn qua lập tức đã nhận ra có cái gì không đúng.

Nằm, mẹ nó!

Mắt Quý Nguyên hơi mở to hạ xuống, gần như là trong nháy mắt ở đây, vốn là mấy cô bé đứng ở đây chẳng có mục đích gì lại lập tức oa một tiếng xông tới: "Quý Nguyên!!"

Thiếu chút nữa họ đẩy ngã Quý Nguyên cao một mét tám, anh đỡ rương hành lý mới miễn cưỡng đứng lại, cũng may là mấy nữ sinh ở hàng trước coi như còn kiềm chế lùi về phía sau hai bước, hơn nữa chỉ huy những người khác không nên xông về phía trước nữa.

Quý Nguyên nhìn qua một vòng, đếm qua chắc cũng có khoảng hai mươi, ba mươi người rồi, một nhóm cô bé nhìn mười mấy tuổi không tới hai mươi tuổi, buổi tối như vậy chạy đến sân bay chặn anh.

Trong lòng anh chỉ có thể đành chịu mà thôi.

Quý Nguyên cao, ra bên ngoài một cái dã nhìn thấy cha anh đứng bên cạnh, vì vậy anh lấy khẩu trang xuống nói với những nữ sinh đứng đối diện mặt đỏ bừng bừng thần tình kích động đang đứng ở của: "Các em chờ một chút, anh nói với cha anh một tiếng đã."

Tập thể nữ sinh sững sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía ông Quý bên kia, ánh mắt kia giống như nhìn thấy bố chồng của mình vậy, trong nháy mắt lóe sáng ánh mắt sói.

Cha Quý bị làm cho sợ hết hồn, đã có nữ sinh ở bên kia đi qua kéo ông đến bên cạnh Quý Nguyên, "Cháu chào bác ạ, bác cũng đẹp trai giống như Viên Viên vậy."

Mới vừa rồi ông Quý bị đẩy sang một bên ngay cả một cái nhìn thẳng cũng không cho lúc này có chút thụ sủng nhược kinh (được cưng chiều mà lo sợ), ông cũng không có kinh nghiệm chung sống với mấy cô bé này, chỉ biết gật đầu.

Quý Nguyên biết một chốc một lát là không đi được: "Cha, con cùng họ nói mấy câu rồi trở về sau, cha chờ con một lát, " anh nói xong rồi nói về phía mấy cô gái, "Chúng ta đi ra bên ngoài mấy bước, ở chỗ này chặn đường của người khác rồi."

Mấy cô bé thấy anh là sáng mắt lên, dĩ nhiên là Quý Nguyên nói cái gì thì làm cái đó.

Quý Nguyên đi vào trong góc, hỏi họ: "Các em mấy tuổi?"

"15!"

"17!"

Nhiều loại đáp án lập tức báo ra, nhỏ nhất ở đây mới mười bốn tuổi, lớn nhất cũng chẳng qua hai mươi tuổi, Quý Nguyên xem ra đều là trẻ con mà thôi. Khoảng cách từ sân bay đến chợ trung tâm ít nhất cũng đi mất bốn mươi phút, buổi tối như vậy một nhóm mấy cô bé ai cũng không yên tâm được.

"Chúng em ở sân bay đợi anh mấy ngày rồi rồi, " cô bé dẫn đầu nhỏ giọng nói, "Từ khi anh đăng Weibo kia đã chờ rồi, vốn là sẽ có nhiều người hơn, nhưng mà họ chờ không nổi nữa, cuối cùng chỉ còn sót mấy người chúng em thôi."

Quý Nguyên nhớ tới cái Weibo mà cô nói rồi, là hai ngày trước lúc anh bắt đầu dọn dẹp hành lý đăng một cái Weibo, không chú ý sắp xếp lại thật là phiền, nghĩ tay không trở về Vân Vân. Không ngờ cũng bởi vì một cái Weibo như vậy, mấy cô bé này lại ngồi ở sân bay chờ anh ba ngày, lại càng không nói là đứng đây từ sáng đến tối.

"Các em đã nói với ba mẹ chưa?" Khuôn mặt cảu Quý Nguyên nghiêm túc lại, "Đã trễ thế này không trở về nhà sẽ không an toàn."

Có lẽ cộng với việc người có giá trị nhan sắc cao quá mức, cho dù là vẻ mặt hay giọng nói của Quý Nguyên như vậy, vẻ mặt của cô bé đều là kiểu phơi phới, ánh sáng trong đôi mắt toát ra với tốc độ bổ nhào ra phía trước, nhưng mà cũng may trên miệng vẫn là hết sức ngoan ngoãn mà trả lời câu hỏi của Quý Nguyên: "Đã nói với cha mẹ, họ cũng đồng ý. . . . . ."

Cho dù như thế nào, đợi được Quý Viên Viên cũng rất đáng giá nha, mặc dù mấy cô bé chưa nói, nhưng trong lòng cũng không ngoại lệ mà nghĩ như vậy.

Cứ như vậy mà bỏ lại để mấy cô bé này mình trở về, Quý Nguyên nhất định là không yên tâm. Anh dẫn người tới chỗ taxi đỗ, trước tiên hỏi họ có đi hay không, hơn nữa theo địa chỉ nhà xa hay gần mà xếp thành 2-3 người một xe, hơn nữa còn bảo mấy cô bé gọi điện cho người nhà, nói cho họ biết lúc nào thì về đến nhà, tốt nhất là có thể xuống lầu hoặc là ra cửa đón người.

Mấy cô bé bị dạy dỗ phải ngoan ngoan ngoãn ngoãn.

Quý Nguyên còn nói: "Cuộc thi vừa xong chứ? Có khó không."

Mấy cô bé một đi theo gật đầu một cái: "Đặc biệt khó ạ, quá mệt mỏi."

"Anh cũng mới vừa thi xong, " Quý Nguyên theo đó nói, dùng giọn nói tự nhiên nói chuyện trời đất hỏi các cô, "Đầu đều trống không rồi, các em đều là người Thành phố J chứ?"

Mấy cô bé giống như gà con mổ thóc gật đầu.

"Có mục tiêu học tập nào chưa?"

"Em là Nhất Trung." Có một cô bé nhỏ giọng nói.

Nhất Trung là trường cấp 3 chuyên của Thành phố J, cũng là trường cao trung Quý Nguyên học lúc trước.

Quý Nguyên cười cười với cô: "Vậy hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn học đại học, các em cũng thế, " ánh mắt của anh chuyển sang những người còn lại, "Tuổi của các em vẫn còn nhỏ nên tập trung đi học, theo đuổi cũng phải hạn chế, nếu như bởi vì anh mà làm chậm trễ chuyện học tập, anh sẽ cảm thấy thật có lỗi với mọi người."

Nhất thời trong đám người bị Quý Nguyên nói cho á khẩu không trả lời được, rồi sau đó mới có giọng nói nói theo.

Quý Nguyên đưa mọi người lên xe taxi cũng chụp lại từng biển số xe chụp, đây đã là chuyện của hơn một giờ sau. Rốt cuộc vào lúc này ông Quý cũng có thể chen qua từ bên cạnh.

Mặc dù biết con trai mình cũng có chút nổi tiếng, nhưng cho tới nay cũng không có nghĩ rằng Quý Nguyên nổi tiếng như vậy, cho đến bây giờ có chút mơ hồ không phản ứng kịp. Vốn là tính thừa dịp bà xã ở nhà không có ở đây hỏi Quý Nguyên một chút về chuyện Quý Nguyên và Chu Diễn thế nào, lúc này cũng quên hỏi, trực tiếp mang theo con trai về nhà.