Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 95: Hắn không lừa ngươi

Editor: TIEUTUTUANTU

Không Hầu đã hôn mê năm ngày, quần áo cùng nước bùn trên người sớm được Hoàn Tông dùng thuật pháp sửa sang lại sạch sẽ, gương mặt tái nhợt. Hắn ở mép giường ngồi suốt năm ngày, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.

Nghĩ Không Hầu ngày sau tu hành sẽ có thành tựu cỡ nào, thân thể hắn nếu là không thể khôi phục, lại có thể bồi Không Hầu bao lâu. Nàng nói khi còn bé đã khát vọng được tự do đi khắp nơi, hắn muốn mang nàng đi xem hết phong cảnh các giới.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, duy không dám nghĩ, nếu là nàng không muốn......

Thời điểm đắp chăn cho Không Hầu, hắn phát hiện dải lụa hắn tặng Không Hầu, khi nàng tiến vào nạp hồn trận, bị nàng thu lên. Là lo lắng làm hư dải lụa, hay là nàng đã biết, trên lụa có một sợi thần thức của hắn, không muốn liên lụy hắn?

Mười đầu ngón tay huyết nhục mơ hồ, đã được hắn một ngày vô số lần thoa dược mà khỏi hẳn, thương tích trên người cũng bởi vì hắn uy linh dược cho Không Hầu mà khép lại, chính là người hôn mê còn không có tỉnh lại.

Duỗi tay cầm tay Không Hầu, Hoàn Tông lại một lần đưa linh khí vào, vì nàng chải vuốt kinh mạch linh đài. Lâm Hộc đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn một màn này, lui đến bên ngoài viện. Đế hậu cùng Thái Tử Phàm Trần giới mỗi ngày đều sẽ cách môn triều bên này hành lễ, cũng không quấy rầy.

Lâm Hộc nghĩ, Đế hậu Phàm Trần giới này, so với Đế hậu Lăng Ưu giới, càng giống một quốc gia chi chủ.

Một con bạch hạc từ phía chân trời xẹt qua, rơi xuống trong viện, nó giơ cổ thật dài, triều trong phòng kêu to.

Phía sau vang lên tiếng mở cửa, Lâm Hộc xoay người nhìn lại, công tử từ trong phòng đi ra. Đây là lần đầu tiên công tử rời khỏi Không Hầu cô nương trong năm ngày qua. Nhìn công tử xuất hiện, bạch hạc không hề ngừng kêu, mà nhảy đến trên nhánh cây hướng trong phòng phát ra tiếng kêu thanh thúy.

"Đây là tìm Không Hầu cô nương?" Lâm Hộcnghĩ, có lẽ là người tìm Không Hầu cô nương, phát hiện đưa tin phù không thể dùng, đoán được Không Hầu cô nương đã không ở Lăng Ưu giới, cho nên mới phái tiên hạc đưa tin.

Hoàn Tông từ thu nạp giới lấy ra một bao linh gạo, còn có mấy linh cá khô, dùng mâm đựng lên đặt ở trên mặt đất. Tiên hạc nhìn nhìn, nhảy xuống ăn.

"Không Hầu còn đang ngủ, ngươi chờ nàng mấy ngày được không?" Hoàn Tông nhìn đến tiên hạc mang chân hoàn thượng, có dấu hiệu Vân Hoa Môn, lại lấy mấy linh cá khô để vào mâm.

Tiên hạc ăn xong linh gạo cùng linh cá khô, cong cổ dùng miệng ngậm thu nạp túi treo ở trên cổ xuống, đem túi gấm đặt ở lòng bàn tay Hoàn Tông, kêu vang một tiếng vỗ cánh bay đi.

Túi gấm lưu quang lập loè, trên có hai chữ Tê Nguyệt.

"Không Hầu cô nương, là đệ tử thân truyền quan môn của phong chủ Tê Nguyệt Phong Vân Hoa Môn, chẳng lẽ là Tê Nguyệt Phong có đại sự phát sinh?" Lâm Hộc nhíu mày, nếu như bằng không, hà tất để tiên hạc xuyên qua Phàm Trần giới truyền tin?

Hoàn Tông nắm chặt túi gấm trong tay, không nói gì.

Ngoài cửa viện, Hoàng Hậu cùng cung nhân nhìn tiên hạc bay tới lại bay đi, trong lòng âm thầm khiếp sợ. Chẳng lẽ là Cơ Không Hầu ở thế gian đã lâu, Tiên giới muốn triệu nàng trở về?

Mơ mơ màng màng, Không Hầu nghe được tiếng một nữ nhân. Nàng khi thì khóc thút thít, khi thì hát làn điệu duyên dáng, chỉ là làn điệu này thập phần xa lạ, như là thanh âm từ trăm ngàn năm trước truyền đến.

Nàng đây là...... Bị quỷ nhập hồn?

"Hồn đoạn nến đỏ nước mắt chưa khô, tư quân hàng năm phục hàng năm, đầu cầu Nại Hà chờ quân về......"

"Ngươi là người phương nào?" Không Hầu nhìn nữ tử hoa phục ngồi ở bên hồ sen, kiến trúc nơi này quy chế như là hoàng cung, nhưng lại không phải hoàng cung nàng đã từng ở.

Nữ tử ngâm nga đột nhiên im bặt, nàng quay đầu lại nhìn Không Hầu, lộ ra một gương mặt mỹ lệ.

Không Hầu không cách nào hình dung gương mặt này có bao nhiêu mỹ, ước chừng khuynh quốc khuynh thành cũng cùng lắm như thế này thôi. Trên người nữ quỷ này có oán khí nồng đậm, nàng lui một bước: "Ngươi là người phương nào, vì sao vào mộng của ta?"

Nữ tử sâu kín thở dài một tiếng: "Thế nhưng chỉ là một con bé không hiểu phong tình."

Không Hầu: "......"

Nàng cảm thấy nữ nhân này so với Lăng Ba Chiêu Hàm Tông kia còn đáng giận hơn một ít.

"Cũng may mặt mày có vài phần tư sắc." Nữ tử đứng lên, "Thâm cung tịch liêu, ta đã mấy trăm năm chưa từng cùng người sống nói chuyện qua. Nữ nhân hậu cung này đều quá mức ngu dốt, vô pháp cảm nhận được ta."

"Người quỷ thù đồ, ngươi đã không phải người thế tục, vốn là không nên quấy rầy người sống an bình." Không Hầu ngồi xuống bên cạnh, "Trong cung có long khí phù hộ, các nàng tự nhiên cảm giác không đến ngươi."

"Ngươi nếu biết ta là quỷ, chẳng lẽ không sợ ta?" Nữ quỷ đi đường tư thế đẹp cực kỳ, như là thanh liên, ở trong gió nhẹ nhàng lay động, nàng tới gần Không Hầu, thanh âm mơ hồ, "Chẳng lẽ...... Ngươi không sợ ta ăn ngươi?"

Không Hầu cười khẽ ra tiếng, nàng tu hành tuy rằng không dài, nhưng còn không đến mức sợ hãi một nữ quỷ. Nàng duỗi tay đẩy nữ quỷ dựa quá gần ra, "Xin lỗi, ta tuy rằng thích mỹ nhân, nhưng lại thích mỹ nhân thơm tho mềm mại lại có độ ấm."

Nữ quỷ sắc mặt trầm trầm, cắn răng hừ lạnh: "Hảo cái tiểu cô nương nhanh mồm dẻo miệng, ngươi vừa rồi nói ta không nên quấy rầy người sống an bình, ngươi thật sự cho rằng, ở tại cái địa phương này, người có thể được an bình được sao?"

Nàng cười lạnh ra tiếng: "Ta ở trong cung này rất nhiều năm, mắt thấy triều đại biến ảo, đế vị giao điệt, người sống ở nơi này, rốt cuộc đều chưa từng được an bình."

Không Hầu muốn nói, ngươi làm sao lại được an bình, nếu là được an bình, cần gì phải chấp nhất ở cái địa phương này, vẫn luôn không muốn rời đi?

"Tiểu nha đầu, ngươi đây là cái ánh mắt gì?" Nữ quỷ tựa hồ đoán được ý tứ trong ánh mắt Không Hầu, mày liễu dựng ngược, "Ta cùng với nữ nhân hậu cung này không giống nhau, vương của ta chưa bao giờ thu nạp nữ nhân khác. Hậu cung năm đó, trừ bỏ ta thì không có phi tần khác. Cái gì đoan trang hiền huệ, đại khí nhân đức, đều cùng ta vô can. Các đại thần mắng ta là họa quốc yêu phi, thiên hạ nữ nhân hận ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại có thể như thế nào, vương của ta chính là chướng mắt nữ nhân khác."

Nhắc tới vinh quang ngày xưa, trong giọng nói nữ quỷ có chút tự đắc: "Nữ nhân trong hậu cung giống ngươi, sẽ không minh bạch."

"Ta không phải nữ nhân trong hậu cung." Không Hầu mở bàn tay ra, biến ra một hồ trà, hai chén trà, cấp chính mình cùng nữ quỷ, "Ta là người từ cái hoàng cung này đi ra.

Nữ quỷ sửng sốt, nàng đẩy Không Hầu đưa cho nàng chén trà ra, "Ngươi gạt ta!"

Không Hầu cười: "Nếu ta là người trong cung này, ngươi lại có thể nào vào được mộng ta?"

Nữ quỷ trầm mặc, thật lâu sau về sau, nàng nhìn vầng trăng trên bầu trời, an tĩnh lại. Thanh phong thổi bay tóc nàng, cũng thổi bay vài phần u sầu.

Không Hầu lẳng lặng nhìn một màn này, này thật là một nữ nhân thập phần mỹ lệ, thời điểm phẫn nộ mỹ, thời điểm đau thương cũng thực mỹ, cho dù an tĩnh ngồi như vậy, cũng mỹ đến làm nữ nhân đều nhịn không được ghé mắt.

"Vương của ta, đáp ứng cùng ta sống cùng sống, chết cùng huyệt, chúng ta hẹn ước trên đường xuống hoàng tuyền cùng nhau đi, ta đáp ứng hắn rồi." Nữ quỷ hốc mắt chảy huyết lệ, "Ta đợi hắn thật lâu thật lâu, trên đường hoàng tuyền hoa nở một năm lại một năm nữa, hắn không có xuất hiện. Trong huyệt mộ không có hắn, trong vương cung không có hắn. Ta thấy vương triều thuộc về hắn huỷ diệt, thấy vương cung chúng ta đã từng ở bị thiêu hủy, bị trùng kiến, hắn như cũ không có xuất hiện."

"Hắn lừa ta!" Oán khí trên người nữ quỷ đại phát, trăng sáng trên bầu trời biến thành huyết nguyệt, "Hắn lừa ta!"

Nhìn bộ mặt vặn vẹo, xấu xí bất kham của nữ quỷ, Không Hầu phi thân bay trên đỉnh đầu nàng, định trụ thân thể nàng phát cuồng. Đây là một nữ quỷ đang chờ người yêu đến mất đi lý trí, có lẽ không lâu nữa, nàng sẽ mất đi một sợi lý trí cuối cùng, trở thành ác quỷ, cuối cùng bị quỷ sai mang đi, trở thành lệ quỷ.

"Hắn không có lừa ngươi." Không Hầu dùng linh lực trợ giúp nữ quỷ khôi phục nguyên trạng, chờ nàng phục lý trí, mới nói, "Ta đã từng nghe qua một cái chuyện xưa, một ngàn tám trăm năm trước, Tây Phượng triều đế vương Tang Vũ cùng vương hậu của hắn."

"Tang Vũ vương cùng vương hậu phu thê tình thâm, sau khi vương hậu chết bệnh, Tang Vũ vương thương tâm không thôi, khắp nơi cầu thần, lấy được một phương thuốc có thể hồi sinh. Từ đó về sau, Tang Vũ vương ngày ngày lấy tâm đầu huyết tưới thuốc dẫn, rốt cuộc lấy đế vương máu, trồng ra một gốc cây Thương Ngọc Nhĩ có thể khởi tử hồi sinh. Chính là người sinh tử sớm có định số, Tang Vũ vương vi phạm Thiên Đạo, vì thế gặp trời phạt. Kết cục vợ hắn không thể sống lại, mà hắn cũng bị trời phạt hồn phi phách tán."

"Ngươi chính là vương hậu của Tang Vũ vương đi." Trong lòng Không Hầu có chút khó chịu, nàng thậm chí không dám nhìn tới biểu tình nữ quỷ, "Hắn cũng không phải muốn lừa ngươi, chỉ là không thể thế phó ước."

Nữ quỷ ngơ ngẩn mà nhìn nàng: "Ngươi gạt ta......"

"Không cần chờ hắn, hắn không thể tới." Có chút chuyện xưa chân tướng thực tàn nhẫn, chính là Không Hầu lại cảm thấy, thà rằng để vị vương hậu này biết chân tướng tàn nhẫn, cũng không muốn để nàng cho rằng, tình yêu đế vương dành cho nàng là lừa gạt.

Đó là không công bằng với Tang Vũ vương, đối với vương hậu cũng không công bằng, đối với đoạn tình duyên lưu truyền một ngàn tám trăm năm này càng không công bằng.

"Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta......" Nữ quỷ liên tục lắc đầu, "Vương của ta, anh minh thần võ, yêu quý bá tánh, hắn là hoàng đế tốt nhất trên đời, hắn không thể bị trời phạt, ngươi gạt ta."

Oán khí trên người nàng bắt đầu tiêu tán, hai mắt đổ máu, trong phút chốc tóc đen biến thành đầu bạc: "Vương của ta nói qua, sẽ vì ta trồng hoa hồng đầy núi, đời đời kiếp kiếp không tương ly, hắn nói qua......"

Nói xong câu này, nàng không biết nghĩ tới cái gì, hướng ngoài cung bay đi. Không Hầu do dự một lát, đi theo nàng bay đi ra ngoài. Không biết bay rất xa, nàng nhìn thấy nữ quỷ ở một tòa núi hoang ngừng lại, ngọn núi này thập phần hẻo lánh, không người cư trú, nhưng là chân núi lại nở một biển hoa hồng diễm.

Không Hầu chưa bao giờ nghe qua tiếng khóc như vậy, tựa cô nhạn than khóc, tựa tiếng than đỗ quyên, mỗi một tiếng đều như là đập vào tim nàng, chua xót khôn kể.

Tình yêu, thật sự thần kỳ như thế? Nó có thể làm đế vương nghịch thiên mà đi, hồn tiêu phách tán? Có thể làm đệ nhất mỹ nhân trên đời, trong thâm cung tịch mịch đợi một năm lại một năm nữa, chỉ vì một câu đế vương hứa hẹn cùng nàng?

Thứ đáng sợ như vậy, vì sao còn có người vui vẻ chịu đựng như thế?

Ánh sáng phía đông dâng lên, nữ quỷ ngưng khóc, nàng ngẩng đầu nhìn không trung, lẩm bẩm nói: "Trời sáng." Hái một đóa hoa hồng, cài lên tóc, nữ quỷ quay đầu nhìn Không Hầu, "Đẹp sao?"

Không Hầu thật mạnh gật đầu.

"Vương của ta cũng nói như vậy, hắn nói ta so với hoa còn đẹp hơn." Nàng đứng lên, mang Không Hầu đi vào trước một cửa đá, "Đa tạ ngươi đã kể chuyện xưa cho ta."

Cửa đá mở ra, là một tòa cung điện dưới đất, bên trong đầy lăng la tơ lụa, châu ngọc trân bảo, còn có các loại tượng gốm. Nữ quỷ mang theo Không Hầu đi thật lâu, cuối cùng ở một cái cửa đá dừng lại, cửa đá thượng điêu khắc nữ tử đề đèn mở cửa, nữ tử điêu khắc đến sinh động như thật, giống như là người sống, đứng ở cạnh cửa nghênh đón người tới.

Nữ quỷ sờ sờ mặt nữ tử trên cửa đá, cười trong nước mắt nói: "Hắn muốn ta mỗi ngày đều chờ hắn về nhà, ta cần phải trở về."

"Ngươi......" Không Hầu duỗi tay bắt lấy nàng, tay nàng lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào.

"Vương của ta sẽ trở về, đúng không?" Nàng quay đầu cười nhìn Không Hầu.

Không Hầu nhớ tới đoạn lịch sử có quan hệ tới Tang Vũ vương, sách sử ghi lại, Tang Vũ vương sau khi chết, đệ đệ hắn kế thừa vương vị. Tân vương đăng cơ, cũng không có để Tang Vũ vương cùng thâm ái vương hậu hợp táng, mà đem Tang Vũ vương táng vào hoàng lăng. Gần ngàn năm qua đi, hoàng lăng Tây Phượng triều nhiều lần lọt vào tầm ngắm của bọn trộm mộ tặc, nhưng vẫn chưa tìm được huyệt thật.

"Sẽ." Không Hầu gật đầu nói, "Nhất định sẽ."

Nàng sẽ giúp nàng tìm được thi cốt Tang Vũ vương, làm cho phu thê bọn họ, táng ở bên nhau.

"Cảm ơn." Cửa đá điêu khắc nữ tử mở ra, bên trong để hai ngọc quan, một cái trống rỗng, một cái có một nữ tử nằm, một ngàn tám trăm năm qua đi, thi cốt nữ tử hoàn hảo như cũ không tổn hao gì, phảng phất như đang ngủ.

"Ta nên ngủ." Nữ quỷ ngồi vào ngọc quan, từ dưới gối đầu nữ thi lấy ra một cái hộp, "Cái này, ngươi mang đi đi. Nghĩ đến vương vì nó trả giá đại giới, ta liền vô pháp để nó bên gối ngủ."

Hộp di đi rồi, nữ thi trong ngọc quan nháy mắt hóa thành tro bụi, chỉ còn lại có một bộ ngọc lũ y hoa lệ tơ vàng nằm trong quan.

Nhìn thi thể chính mình hóa thành bụi bặm, nữ quỷ không chút nào để ý cười cười, đem hộp ngọc nhét vào trong tay Không Hầu: "Ta có tên, kêu là Thanh La."

Nói xong câu đó, nàng ngửa đầu ngã vào quan tài, hóa thành điểm điểm ánh huỳnh quang, biến mất trong thiên địa.

Không Hầu không biết chính mình làm sao, trong cổ họng ngạnh đến khó chịu, đem nước mắt chảy ra khóe mắt lau khô, giúp Thanh La đậy quan tài lại. Lau sạch bụi bám bên trên.

Giọng nói có chút khàn khàn, nàng nói: "Ta đi giúp ngươi tìm được ái nhân."

Khép cửa đá lại, Không Hầu nhìn phía đông dâng lên ánh sáng mặt trời, hoa hồng sáng lạn, so với tia nắng ban mai còn muốn hồng hơn, còn muốn diễm lệ hơn.

Trong hoàng cung, Hoàn Tông bỗng nhiên duỗi tay đi thăm mạch máu Không Hầu.

Hồn phách ly thể?

Hắn đột nhiên đứng lên: "Lâm Hộc!"

Hảo hảo, như thế nào lại hồn phách ly thể?